Thất Phu Nhân

Chương 60 : Xin lỗi, ta yêu ngươi

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Đêm khuya



“Chủ tử, ngài không thể vào, lão gia đã đi ngủ rồi”



“Cút ngay”



Dương lão gia từ trên giường bò dậy, trong mắt hiện lên tia tinh quang! Thật đúng là nhanh a!



“Cha, sao cha có thể làm như vậy? làm sao có thể?” vừa vào đến cửa, Dương Á Sơ đã tức giận nhìn Dương lão gia!



“Ta không làm vậy thì nàng sẽ rời khỏi ngươi sao?” lấy trí thông minh của nàng tất nhiên sẽ biết chủ ý của hắn, nàng không thể đi vào cửa Dương gia nên chỉ còn cách từ bỏ hy vọng từ sớm.



“người…” Dương Á Sơ không dám tin nhìn thẳng vào Dương lão gia, thì ra là hắn sai, hắn sai khi cho rằng Dương gia có thể chở che cho nàng, nhưng trên thực tế lại là lưỡi dao sắc bén nhất làm thương tổn nàng.



Lẳng lặng nhìn Dương lão gia, Dương Á Sơ từ trong ngực lấy ra mai ngọc bội đặt ở trên bàn: “Cha, thứ này cha nên giao lại cho đại ca đi”



Nói không cũng xoay người ra ngoài không chút lưu tình.



Khiếp sợ nhìn mai ngọc bội, Dương lão gia không thể tin nhìn vào nhi tử của hắn thật sự đã nói là làm: “Ngươi…ngươi…”



Bóng lưng thống khổ của Dương Á Sơ làm cho Dương lão gia phải giật mình, hồi lâu sau: “…ngươi…ngươi thật sự yêu nữ nhân này như vậy sao?”



“Cha, ta từng cho là chỉ cần ở bên cạnh nàng, được nhìn thấy nàng cười là ta không còn cầu mong gì nữa, nhưng bây giờ ta mới biết được, nếu như không có nàng ta không dám tưởng tượng mình sau này sẽ ra bộ dạng như thế nào”



Bây giờ nàng không quen nơi này, cũng không biết đang ở đâu, đi cả đêm sao? nhưng hắn đã tìm hiểu, không có người nào mua xe ngựa cả! khách trọ trong kinh thành hắn cũng biết là cha đã hạ lệnh không được phép cho nàng ở lại!Vậy…nàng có thể đi đâu? Nàng không thể đi tìm Lộ vương hoặc Hoàng thượng, hay là Hiên vương? Nghĩ như vậy, trong mắt Dương Á Sơ liền vui mừng, trong lòng lại có tia hy vọng: có lẽ nàng đến chỗ Hiên vương!



“Vương gia, ngoài cổng có một vị tự xưng là Dương công tử muốn cầu kiến người” Vô Thị đi vào bẩm báo, kì quái nhìn qua vị công tử này, đã muộn như vậy sao lại vội vã tới quấy rầy Vương gia! Đã có chuyện gì xảy ra sao?



“Ngươi nói cái gì?” Vũ Mặc Hiên khiếp sợ nhìn bộ dạng thống khổ của Dương Á Sơ, những lời trách cứ không nhịn được mà nói ta khỏi miệng!



Trầm tư, nàng có thể đi đến chỗ nào?



Nhìn Vũ Mặc Hiên khiếp sợ Dương Á Sơ cũng biết nàng không ở chỗ này! Tùy Tâm, chẳng lẽ thật sự đã rời đi rồi sao?



Nhưng nơi này cách thị trấn tiếp theo cũng mất hai canh giờ đi đường a! Đêm tối thế này sao có thể đi được?



“Dương mỗ đã quấy rầy, xin cáo từ” nói không chừng là có tin tức, Dương Á Sơ vội vã ôm quyền ý bảo.



“Á Sơ huynh, chờ một chút, ta cùng huynh chia nhau đi tìm”



Nghĩ đến thân phận của Hiên vương cũng có khả năng giúp được, Dương Á Sơ gật đầu.



“Vậy làm phiền Hiên vương gia”



“Á Sơ huynh, Uông cô nương cũng là bằng hữu của ta” nghĩ đến việc chiều nay hắn còn đi cùng nàng mà bây giờ đã không rõ tung tích, trong lòng hắn như có lửa đốt! Tùy Tâm cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a!



“Vô Dạ, Vô Thị, các ngươi đi theo ta”



“Vâng, Vương gia”



“Chủ tử, mới vừa rồi nô tài có hỏi qua, Uông cô nương có đi qua phục trang lâu” tiểu An nhìn thấy thiếu gia nhà mình liền bước lên trước nói.



“Phục trang lâu?”



“Mở cửa…” Dương Á Sơ ý bảo tiểu An tiến lên gõ cửa lớn Phục trang lâu.



“Người nào vậy a?” người bên trong không nhịn được mở cửa, đã trễ thế này còn ai rỗi hơi như vậy?



“A…A…Dương thiếu gia?” chưởng quỹ nhìn thấy người liền bước lên hành lễ



“Có phải đêm nay có hai cô nương tới đây?” Dương Á Sơ khoa tay múa chân nói.



“Ban đêm?” suy nghĩ một chút, a “Có…có hai vị cô nương tới đây mua hai bộ nam trang” tò mò không biết hai cô nương đó có quan hệ gì với Dương công tử vậy a?



Đúng lúc ấy, lời nói của hai gã ngoài cửa làm cho Vũ Mặc Hiên chú ý!



“Nghe…nói…hình như, liễu…oanh lâu có người chết” một gã thư sinh lắp bắp nói.



“Ai nha, không liên quan gì tới chúng ra, còn không nhanh về nhà đi” một vị khác trong lòng cũng hiển nhiên là đang sợ hãi.



Liễu Oanh lâu? Hai người nhìn nhau, mắt sáng lên! Nhưng sau đó lại trầm xuống, có người chết ở Liễu oanh lâu?



“Á Sơ huynh, chúng ta mau đi thôi”



“Được”



Chưởng quỹ dụi dụi lại mắt, lắc đầu, xem ra lại có một vị thiên kim tiểu thư bỏ nhà ra ngoài.



Liễu Oanh lâu



“Liễu ma ma, ngươi tốt nhất nên nói thật đi, có tin Bản vương phá Liễu oanh lâu này của ngươi đi hay không?” giọng nói âm trầm của Vũ Mặc Hiên vang lên ở trên lầu Liễu Oanh lâu.



“Việc này…Hiên vương gia nha, ngài muốn ta nói cái gì a~?” một phu nhân diễm lệ khoa trương nói.



“Nơi này có người chết mà ngươi còn nói không có chuyện xảy ra sao?” Dương Á Sơ lo lắng nói.



Phu nhân diễm lệ sửng sốt nhưng sau đó cũng phục hồi tinh thần: “Ai nha, ngài nói đến Chu gia sao, hắn không chết, chỉ bị thương một chút thôi, đã được mang đi rồi” bất quá nhìn cái bộ dạng kia khác gì đã chết.



Trong lòng hơi thả lỏng một chút, không phải là Tùy Tâm!



“Vậy tối nay có hai vị khách nam nào tới đây hay không, đúng rồi, vóc dáng nhỏ nhắn” Dương Á Sơ lớn tiếng hỏi.



Này…phu nhân diễm lệ cúi chân mày xuống, này…Chu gia không biết đã chết hay chưa, nàng có nên nói ra không?



“Ai nha, chỗ ta có hàng vạn khách nhân, ta cũng không nhớ có người nào như trong lời của ngài hay không a!”



“Vô Dạ, Vô Thị, đi tìm từng gian phòng cho bản vương”



“Dạ”



“Ai…Ai nha…Hiên vương gia, việc này…không phải là phá tan công việc làm ăn buôn bán của ta sao?” phu nhân diễm lệ có chút luống cuống, hừ, bị Hiên vương làm náo loạn như vậy không biết nàng phải làm ăn như thế nào đây.



“Nói” Dương Á Sơ đem một chưởng đánh xuống bàn, trong nháy mắt cái bàn đã gãy vụn.



“A..hình như có hai vị công tử tới, nhưng mà…”



“Nhưng mà cái gì, nói mau” Dương Á Sơ híp mắt lại!



“Nhưng mà hai vị cô nương kia là con mồi của Chu gia”



“Cái gì? Cô nương?”



“Cái gì?Con mồi?”



Vũ Mặc Hiên cùng Dương Á Sơ kinh hãi nhảy dựng lên.



“Đúng vậy a, hai người này trang phục nam tử là không sai, nhưng ta là ai a~, vừa nhìn cũng biết là hai cô nương! Vốn đinh đem đuổi hai nàng ta ra nhưng sau đó Chu gia nói đó là hai con mồi của hắn, cho nên chuyện này là Chu gia quản lý, ta cũng không biết cái gì hết” nhìn hai nam tử trên mặt đằng đằng sát khí, Liễu ma ma vội vàng khoát tay: “Ta thật sự không biết a, sau đó…sau đó nghe nói Chu gia bị đâm”



Được cứu đi sao? hay là Tùy Tâm đâm bị thương vị Chu gia này?



Trong lòng Dương Á Sơ đột nhiên có cảm giác bất an! “cái tên khốn kiếp kia ở đâu?”


Hai mắt Lộ Tùy Tâm mở to khiếp sợ! Bọn họ…



Bọn họ vì sao đều ở chỗ này?



Giống như hiểu được nghi ngờ của nàng, Ngân Lưu Nhân khẽ mỉm cười: “Bọn họ từ nửa đêm đã ở đây, chẳng qua Lưu Nhân thấy Tùy Tâm vẫn ngủ say nên mới không đành lòng đánh thức”



“Ngươi…” Lộ Tùy Tâm khiếp sợ lùi về phía sau một bước! khuôn mặt không còn bình tĩnh, hắn…nàng không thể tưởng tượng ra…không cách nào tưởng tượng ra tâm tình của nàng là cái dạng gì?



Bọn họ…



Nàng cảm thấy một nỗi đau lan tràn tới tim, nàng cảm giác toàn thân đứng ở chỗ này như sợi tơ mỏng manh! Lòng tự tôn của nàng đã hoàn toàn bị phá hủy.



“Tử Vân, chúng ra đi”



Không nhìn tới vẻ mặt của những người đối diện, nàng chỉ muốn trốn đi, trốn thật xa, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt của bọn họ! Vì nàng khổ sở cũng được, là thống khổ cũng được, không dám tin cũng được, nàng không cần biết!



“A…tiểu thư…” Tử Vân nhìn Dương công tử đứng bất động ở kia có chút do dự! Dương công tử cũng thật đáng thương!



“Đi” thanh âm có chút lớn hơn, Lộ Tùy Tâm cảm giác muốn chết càng mau càng tốt.



Tử Vân nhìn tiểu thư như vậy không khỏi sợ hãi, nhưng vẻ mặt ấy khiến Tử Vân đau lòng! Trời cao sao lại bất công với tiểu thư như vậy!



Vũ Mặc Phong nhìn Tùy Tâm như vậy, ánh mắt cũng thấy đau lòng! Nàng…



Vũ Mặc Nhiên bây giờ chỉ muốn lao ra mà ôm chặt lấy nàng, muốn nói cho nàng biết, đã không có chuyện gì nữa rồi nhưng nhìn nét mặt đau khổ của nàng, hắn ngược lại lại không dám, không dám tiến lên! Sợ nàng càng khó tiếp nhận.



Vũ Mặc Hiên ánh mắt buồn bã: nàng bây giờ không phải cần nhất một nơi thật yên tĩnh sao?



Nhìn Tùy Tâm như vậy, trong mắt Dương Á Sơ thống khổ vẫn không giảm bớt, nàng đã bị tổn thương! Là hắn không bảo vệ tốt cho nàng, cho nên mới làm nàng tổn thương nhiều đến như vậy!



“Tùy Tâm…” lời nói nhẹ nhàng như đang thầm trách gọi người đang muốn rời đi kia.



Lộ Tùy Tâm ngẩn ra, đây là giọng nói Dương Á Sơ sao? sao giống như thầm trách bản thân như vậy? sao lại thống khổ như vậy? là hắn thấy có lỗi sao? nàng muốn nói cho hắn, không cần phải tự trách mình bởi vì thật sự không phải lỗi do hắn gây ra.



Lộ Tùy Tâm vẫn không dừng bước, có lẽ khi nào nàng thanh tĩnh lại sẽ nói cho hắn biết, hắn không cần phải tự trách bản thân.



Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi những người này, rời tầm mắt của những người này, bởi vì nàng không cần sự thương hại, không cần họ phải có lỗi.



“Tùy Tâm…”



Nhìn nàng không dừng bước, Dương Á Sơ dùng hết dũng khí hô lên với nàng; “Tùy Tâm, ta yêu ngươi…”



Lời Dương Á Sơ vang lên thì nam nhân trong sảnh cũng hoàn toàn khiếp sợ! Lộ Tùy Tâm cũng chấn động mà dừng lại.



Thấy nàng dừng lại, Dương Á Sơ từ từ bước lên phía trước vài bước: “Ta yêu ngươi, Tùy Tâm, ngay từ lần đầu tiên nhìn ngươi lòng ta đã thấy rung động! ta thậm chí có thể cảm nhận được thân thể như bị thiêu đốt vì ngươi! Từng giờ từng khắc ta đều muốn đem ngươi vào trong cuộc đời của ta”



Dương Á Sơ dừng bước không dám tiến lên, hắn không muốn nàng sợ: “ta từng nghĩ chỉ cần ôn nhu chờ đợi cho đến khi tâm của ngươi tiếp nhận ta, bởi vì ta không muốn mất ngươi, bởi vì tình cảm của ngươi đã chết! Ta sợ ngay cả cơ hội được ở bên cạnh ngươi cũng không có cho nên mới trấn áp tình cảm trong lòng, chỉ mong được ở bên cạnh ngươi, nhìn thấy ngươi cười thật lòng là ta đã hạnh phúc rồi”



“Là lỗi của ta, là ta quá nhu nhược, thậm chí không dám nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi”



Nhìn nam tử trong sảnh lớn tiếng nói yêu này, mọi người cũng thấy rung động! là vì thấy nam nhân này si tình hay là thấy nam nhân này nặng tình với một nữ nhân như thế, hay là vì hắn có đủ can đảm, dũng khí để nói ra những lời kinh hãi thế tục như vậy.



Ngân Lưu Nhân híp mắt lại, nam nhân này…hắn không thể không thừa nhận Dương Á Sơ đúng là rất cuồng loạn! Một nam nhân có thể nông nổi vậy sao?nếu như không phải tận mắt được nhìn thấy…



Vũ Mặc Phong biết họ đã thua, đã bại bởi Dương Á Sơ, có lẽ tình cảm với nàng bọn họ cũng coi là sâu đậm không kém nhưng người nào cũng không có cái si tình, cái cuồng loạn, cái dám nói như Dương Á Sơ!



Vũ Mặc Hiên nhìn Dương Á Sơ như vậy, trong lòng cũng tự hỏi: liệu mình có dũng khí như vậy hay không?



Trong lòng Vũ Mặc Nhiên thầm nói: Tùy Tâm, ta cũng yêu ngươi như vậy! nhưng hắn không dám nói ra khỏi miệng bởi vì hắn sợ nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của nàng! Thậm chí hắn từng chân chính muốn nói với nàng, cuối cùng vẫn không thể. Bởi vì hắn không thể bỏ xuống lòng tự ái của nam nhân!



Lộ Tùy Tâm cũng rung động không ít so với những người ở đây! Đôi mắt khiếp sợ! Dương Á Sơ yêu nàng! Nam nhân này có biết hắn đang nói gì hay không? ở thời đại này có nam tôn nữ ti, chế độ phong kiến, hắn có biết những lời này là kinh hãi thế tục, sẽ phải chịu sự khinh thường của thiên hạ hay không! hắn sao dám làm như vậy? Dương Á Sơ như vậy làm cho nàng không biết làm thế nào bây giờ!



Dương Á Sơ thấy vậy, khuôn mặt cười ôn nhu: “Tùy Tâm, ta yêu ngươi, Dương Á Sơ yêu ngươi”



Tử Vân vẫn ngây ngốc ở đó, vẻ mặt không thể nào tin nổi, Dương công tử lại nói yêu tiểu thư trước nhiều người như vậy sao?



Có phải nàng nghe lầm hay không? Nhìn Dương công tử cười ôn nhu với tiểu thư ở đằng kia, Tử Vân đột nhiên rơi lệ không ngừng, nàng thấy vui cho tiểu thư!Bởi vì Dương công tử có thể trước mặt mọi người thổ lộ tình cảm, như vậy hắn thật sự rất yêu tiểu thư nhà nàng!



Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn nam nhân cách nàng có mấy bước, vẻ mặt tiều tụy chật vật, đầu tóc tán loạn nhưng trên mặt lại ôn nhu, vết máu đã khô ở trên khóe miệng, trong mắt nhu tình, vẻ mặt bình tĩnh mà kiên quyết…nam nhân này thật lòng yêu nàng!



Nam nhân giờ phút này có thể thổ lộ với người mình yêu, như vậy nam nhân này không chỉ có dũng khí lớn lao mà hơn nữa còn có ý chí yêu thương mãnh liệt! Còn có vì yêu mà tấm lòng bao dung rộng lớn! Thật sự làm cho nàng cảm động!



Ở hiện đại, một nam nhân có điều kiện ưu tú sẽ không bao giờ để mắt tới một cô gái đã ly hôn, mà còn chưa nói đến nàng không thể có con. Thời điểm nàng bị thất thân hiện nay mà hắn còn nói yêu nàng, muốn lấy nàng, đây không chỉ là tình yêu sâu đậm mà còn cần dũng khí rất lớn cùng tấm lòng rộng lớn!



Mà ở chỗ này, cái dị giới không thể nào có này, nàng lại gặp được một nam nhân như vậy! sao nàng có thể không rung động được chứ!



Nhìn trong mắt rung động của nàng, Dương Á Sơ cười nhạt một tiếng: “Xin lỗi, ta yêu ngươi”



Xin lỗi, ta yêu ngươi!



Lộ Tùy Tâm cảm thấy trong lòng lay động, vì trên mặt nam nhân này lạnh nhạt hay bởi vì nàng thật lòng tin tưởng nam nhân này có thể đi theo nàng tới bất kỳ một nơi nào!



Lộ Tùy Tâm cúi đầu, tinh tế thưởng thức rung động trong lòng, thì ra cảm giác này lại vô cùng tốt đẹp như vậy! Đây chính là cảm giác động tâm sao?nàng không biết! nhưng nàng muốn cho mình một cơ hội thử tiếp nhận mối tình sâu nặng này! Bởi vì nàng muốn biết nếu nàng bỏ qua cơ hội này thì tương lai có hối hận không, nhưng rung động giờ phút này cũng là thứ duy nhất tồn tại trong đầu nàng!



Nghĩ như vậy, con ngươi lộ vẻ cười, có gì không thể? Cho mình cơ hội một lần nữa được yêu.



Không khí có chút khẩn trương, Vũ Mặc Nhiên ngó chừng nàng thật kỹ, nhìn nàng cúi đầu trầm tư, tâm không khỏi sốt ruột.



Dương Á Sơ mặc dù chỉ nhàn nhạt cười nhưng trong lòng cũng một phen mạo hiểm toát mồ hôi! Hắn không cần biết mọi người nghĩ gì hết, hắn chỉ để ý tới tâm tư của nàng!



“Tiểu thư…” Tử Vân cũng không nhịn được mà lên tiếng.



“Dương Á Sơ, vì sao ngươi lại nói yêu ta vào giờ khắc này” Lộ Tùy Tâm rốt cuộc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn vào Dương Á Sơ.



“chỉ có lúc này ta mới hiểu được, ta có thể mất tất cả nhưng không thể đánh mất ngươi” vẫn chân thành nhìn vào nàng.



Vẻ kiên quyết đó cũng rơi vào ánh mắt của nàng.



“Ta không thương ngươi” nhưng tâm của ta động vì ngươi.



“Ta biết, không sao, ta yêu ngươi” hắn yêu nàng, hắn đồng ý chờ, chờ đợi đến một ngày nàng sẽ yêu hắn.



Lông mày Lộ Tùy Tâm khẽ nhếch lên, đôi mắt cười lộ ra, nam nhân này yêu thương nàng!



Dương Á Sơ ngây ngốc lộ ra một tia cười, nàng cười, có phải ý nói nàng không cự tuyệt hắn?



Lộ Tùy Tâm khẽ thở dài một cái, nam nhân này vốn hồn nhiên như thế! Nàng không biết hắn sẽ yêu tới khi nào,cũng không biết tương lai của hắn với nàng sẽ ra sao! Nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn tựa đầu vào ngực nam nhân này, cảm nhận nhịp tim của hắn! Bởi vì hắn thật quá ngu ngốc! quá ngây dại!



Muốn có tương lai thì cần cố gắng, không phải sao?



Dương Á Sơ không biết lấy dũng khí từ đâu ra tiến lên đem người trước mắt ôm thật chặt vào trong ngực!



Nhìn cảnh như vậy có một người lại nhớ đến trước kia hắn cũng từng đem ôm nàng vào trong ngực! trong lòng lại cảm thấy đau như hàng bị ngàn mũi kim đâm vào.



“Tùy Tâm…” cảm nhận được ấm áp nơi lồng ngực, Dương Á Sơ vùi khuôn mặt vào sâu trong tóc nàng, hai hàng lệ nóng rơi trên cổ nàng.



Vũ Mặc Phong lên ngựa, quay đầu lại nhìn qua hai người đang ôm nhau, trong mắt lại có một tia buồn bã.



Nhìn khóe mắt rơi lệ của Vũ Mặc Nhiên!Vũ Mặc Hiên nhẹ nhàng thở dài: “Tam hoàng huynh, buông tay thôi” trong lòng hắn cũng có cảm giác thương cảm.



Trong mắt Ngân Lưu Nhân hiện lên lệ quang...