Thất Phu Nhân

Chương 61 : Giấy không bọc được lửa

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Dương gia chủ viện



“Ta không đồng ý” người được coi là chưa bao giờ gầm thét lại phát ra thanh âm gay gắt như vậy.Sắc mặt Dương lão gia xanh mét, khuôn mặt đều run lên thoạt nhìn thật quái dị.



“Cha, xin người bớt giận” Dương Viễn Chi nhìn thấy Dương lão gia tức giận liền lên an ủi, lông mày cũng nhíu lại không hiểu, rốt cuộc nữ nhân này như thế nào lại làm cho Á Sơ điên cuồng đến như vậy?



Hắn vốn đang kiểm tra làm ăn ở trấn quốc, nhận được tin liền vội vàng thúc ngựa trở về. Mới biết được Á Sơ vì nữ nhân kia mà ngỗ nghịch với cha!



Uông Tùy Tâm? Thị thiếp thứ bảy của Lộ vương! Nhưng lại bị tất cả dân chúng trong kinh thành miệt thị!Điều quan trọng nhất lại để cho người đệ đệ ưu tú nhất,hắn thương yêu nhất điên cuồng! chuyện này…



Trong mắt Dương Viễn Chi lộ ra nghi ngờ: nữ nhân này rốt cuộc có năng lực như thế nào?



“Lão gia, xin người bớt giận kẻo lại tổn hại tới thân thể! Á Sơ hắn…”



“Đừng nhắc tới cái đồ nghịch tử đấy…khụ…” Dương lão gia sắc mặt chuyển từ xanh mét sang tức giận.



“Được…được…không nói đến nữa…Viễn Chi,mau mang cho cha ngươi chút nước” Dương phu nhân vỗ nhẹ vào lưng người đang tức giận, ánh mắt tràn đầy lo lắng! Ai! Lão gia cũng đã nhiều tuổi rồi, Á Sơ vì sao còn làm cho lão gia tức chết như vậy? Vì một nữ nhân sao? Thiên hạ thiếu gì nữ nhân để cho hắn chọn a! thế nhưng…trên mặt Dương phu nhân cũng lộ ra vẻ phản đối.



“Viễn Chi, yến hội ngày mai cứ tiến hành, ngươi đi…nếu nó không trở lại thì bảo với nó đến mà nhặt xác của ta”Hắn tuyệt đối không cho phép người đàn bà kia tiến vào cửa Dương gia, tuyệt đối không! Á Sơ vì nàng ta thậm ngay cả cha hắn cũng không thèm để vào mắt! như thế là họa thủy! hắn sẽ không đồng ý nàng ta ở bên người Á Sơ!



“Cha…” Dương Viễn Chi khiếp sợ nhìn Dương lão gia!



“Lão gia…” Dương phu nhân cũng khẩn trương nhìn.



“Đi đi…”



Trong mắt Dương Viễn Chi lộ ra bất đắc dĩ! Thật ra hắn cũng không cách nào hiểu được vì sao Á Sơ lại vì một nữ nhân mà làm đối nghịch với cha như vậy! Nhưng mà đây là lựa chọn của Á Sơ.



Sương phòng Du Nhiên cư.



“Tùy Tâm…” Dương Á Sơ đến bây giờ vẫn ngây ngốc nhìn người trước mặt, chỉ sợ tất cả đều là mộng! nhớ đến Tùy Tâm ở trong ngực hắn nói: Dương Á Sơ, chúng ta thử nói yêu thương xem sao! hắn rõ ràng không hiểu nàng nói tới yêu thương là cái gì,nhưng như vậy có phải nàng đã chấp nhận tình cảm của hắn hay không?



“Choáng váng a?” nhìn Dương Á Sơ như vậy, Lộ Tùy Tâm tức giận nói nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào! Nam nhân này thật đúng là tình cảm trong sáng tinh khiết làm cho nàng có chút xấu hổ, dù là Uông Tùy Tâm hay Lộ Tùy Tâm cũng đã từng tiếp xúc với tình yêu, đều đã trải qua nam nhân! Nhưng Dương Á Sơ này là nam nhân chưa bao giờ yêu khiến cho nàng có cảm giác là lạ, giống như có chút không đành lòng, cũng có cả bất an! Nam nhân này có thể vì nàng mà dừng lại sao? mà nàng có thể ích kỷ giữ riêng nam nhân này cho mình sao?



“Tùy Tâm nói yêu thương nghĩa là gì?” suy nghĩ một chút, Dương Á Sơ vẫn đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra.



Nhướng mày lên, nghi hoặc nhìn Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm cười: “Ý nói là ta đồng ý cho ngươi theo đuổi, ngươi cũng có thể nói yêu ta trước mặt nhiều người, cho nên ta chấp nhận tình cảm của ngươi a!”Mà nàng cũng chưa từng hiểu chân chính cảm giác yêu thương là như thế nào.



Vẻ mặt Dương Á Sơ không dấu nổi khuôn mặt đỏ ửng khả ái.



Khi đó trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là muốn nói cho nàng biết tình cảm thật trong lòng hắn, cho nên không có nghĩ nhiều như vậy! Nghĩ đến việc thổ lộ với nàng trước nhiều người như vậy thật ra hắn cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nếu có thêm một lần nữa thì hắn vẫn làm như vậy!



Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm càng thấy buồn cười, nàng không có nhìn lầm, nam nhân này lại đỏ mặt a~!



Phì một tiếng, Lộ Tùy Tâm không thể hiểu nổi sao lại có một nam nhân khả ái đến như thế, không phải chỉ có nữ nhân mới hay đỏ mặt sao?



Nhìn người đang cười, Dương Á Sơ cảm thấy thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế!



Lộ Tùy Tâm rũ mắt xuống: “Dương Á Sơ, ta…” nàng muốn nói cho hắn biết chuyện tối qua không phải nàng nguyện ý nhưng lại phát hiện mình không đành lòng làm tổn thương tới nam nhân này, nhưng chuyện xảy ra vẫn đã xảy ra, nàng không thể làm như không có gì! như vậy không công bằng đối với hắn!



“Tùy Tâm, ta biết ngươi muốn nói điều gì, ta không muốn lừa dối ngươi, lòng của ta rất đau nhưng tự trách còn nhiều hơn nỗi đau, ta tự trách mình vì sao lại không thể bảo vệ cho ngươi, trách mình đã để ngươi phải chịu đựng những chuyện này!” nhìn nàng do dự, trong lòng Dương Á Sơ đau nhói, hắn hận mình đã làm nàng bị tổn thương! Mặc dù… bất quá chỉ cần nàng bình an thì hắn cũng không cầu xin gì nữa. Sau này hắn sẽ thật tốt thật tốt ở bên cạnh nàng, bảo vệ cho nàng, không bao giờ làm cho nàng tổn thương nữa!



“Ngươi…” khóe mắt Lộ Tùy Tâm đã thấy ươn ướt, nàng sẽ không vì quan hệ thể xác mà yêu nam nhân kia! Nhưng sao nàng vẫn thấy khó khăn như vậy? là nàng đang quan tâm sao, quan tâm cách nhìn của hắn, quan tâm cảm giác của hắn?



Nàng cũng không phải người phóng túng, tình huống tối qua quả thực nàng không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ nàng rất hối hận, hối hận tại sao người cùng với nàng không phải nam nhân trước mắt này?



“Thật, ta sẽ không có ý nghĩ đó, Tùy Tâm, ngươi phải tin tưởng ta…” nhìn giọt lệ trong mắt của nàng, Dương Á Sơ vội vàng giải thích. Hắn biết việc này không phải lỗi của nàng, bất luận thế nào hắn cũng sẽ nhìn nàng như trước! nàng bình an ở trước mặt hắn là hắn đã phải cảm tạ lão thiên gia lắm rồi! Mà hơn nữa nàng còn chấp nhận hắn, không phải quá đã may mắn rồi sao?



Lộ Tùy Tâm cũng không biết tại sao lệ lại rơi, là vì nàng? Hay là vì nam nhân này?



Thấy giọt nước mắt trong suốt tuôn rơi, Dương Á Sơ đứng vọt lên như bị kim châm tới bên người nàng ngây ngốc an ủi: “Tùy Tâm…ngươi…ngươi đừng khóc…thật sự ta không có để ý…thật sự…ngươi đừng khóc…” nước mắt của nàng cũng rơi vào lòng bàn tay hắn, làm cho hắn đau đớn không thôi, hắn chỉ mong nàng vui vẻ!



Vẻ mặt lo lắng của nam nhân trước mắt làm cho Lộ Tùy Tâm cảm thấy ấm áp, thì ra cảm giác được che chở lại hạnh phúc như vậy! Bất kể ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, tương lai như thế nào, giờ phút này nàng thật sự đã yêu nam nhân mà trong lòng chỉ có duy nhất một mình nàng.



“Tùy…” Dương Á Sơ đột nhiên mở to hai mắt, đứng im một chỗ như bị điểm huyệt, nàng tựa đầu vào ngực hắn làm cho những lời vốn muốn nói đều quên hết! một lúc lâu mới phản ứng vươn tay ra ôm chặt lấy nàng!



Dựa vào trong ngực Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm nhẹ nhắm mắt lại, cứ như vậy đi, làm cho bản thân hoàn toàn đắm chìm trong tình cảm! Nàng chưa bao giờ biết được nam nhân ôm vào lòng lại an toàn như thế, ấm áp như thế! Nàng chỉ muốn mãi mãi như vậy thôi! Thì ra tình yêu thật sự rất ngọt!



Bên ngoài hoàng thành



“Ngân thái tử, đã tiếp đãi không chu đáo, kính xin lượng thứ, Vũ Mặc Nhiên không tiến ra được” hướng người đứng bên cạnh xe ngựa, Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng nói.



“Ha ha, bản cung rất cảm tạ đãi ngộ của Thiên Vũ hoàng, xin Lộ vương gia chuyển lời tới Thiên vũ hoàng, Ngân Lưu Nhân lúc nào cũng hoan nghênh hắn tới Thập Ngân quốc”



Nam nhân ôn hòa lại cười: “sau này gặp lại”



“Sau này gặp lại” ánh mắt của Vũ Mặc Nhiên băng liệt như mùa đông giá rét, nhìn người tiến vào trong xe ngựa, trong lòng Vũ Mặc Nhiên cũng co lại: Ngân thái tử, lần sau gặp lại có lẽ sẽ ở trên chiến trường.



“Vương gia…” Lộ Nguyên tiến lên nhắc nhở.



Lần nữa nhìn qua phía trước: “Hồi thành”



Trong lòng nhớ đến hình ảnh kia lại cảm thấy đau đớn! Uông Tùy Tâm!bản vương thật sự không còn cơ hội nào nữa sao? nghĩ đến người ý đồ bất chính đem nàng đẩy vào trong ngực Ngân Lưu Nhân, ánh mắt trở nên lạnh lùng tàn khốc!



“Lộ Nguyên…”



“Dạ, Vương gia”



“Ngươi đi Liễu Oanh lâu điều tra tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua” hắn thề bắt bằng được tên thiên đao vạn quả đứng đằng sau việc này.



Lộ Nguyên liền giật mình “Dạ, vương gia” xem ra lại có người gặp xui xẻo, tối qua đã xảy ra chuyện gì a? Vương gia trở về mà sắc mặt tái mét. Hơn nữa không phải Vương gia nói hắn ở hoàng cung chờ Vương gia sao? còn tối qua Hoàng thượng triệu tập cấm vệ quân là để làm gì a?



Mặc dù tò mò nhưng lộ Nguyên hiểu cái gì không nên biết thì đừng có tìm hiểu, cho nên hắn đành đem những thứ này cố nuốt vào trong bụng.



Chẳng qua là…Liễu Oanh lâu? Đây…đây không phải là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành hay sao?



Hoàng cung



“Hoàng thượng…” ám vệ nhìn người đang chật vật quỳ trên mặt đất không khỏi thấy tiếc hận!



“Ngươi biết nên làm như thế nào!” giọng nói lạnh nhạt của Vũ Mặc Phong làm cho toàn thân người đang quỳ chấn động, tiện đà lả trên mặt đất, nhận lệnh dập đầu xuống một cái.



“Tạ ân điển Hoàng thượng”



Phất tay một cái đã có hai thị vệ đem người ở mặt đất lôi ra ngoài.


“Ha ha…thật không?” người trên giường khẽ cười một tiếng.



“Đúng vậy a, phu nhân, Vương gia sẽ đến, cho nên để ta đỡ người dậy uống thuốc được không?” Dù thân thể có làm bằng sắt cũng không thể không ăn cái gì a!



“Được”



Vịn lấy Tuyết Đào cố hết sức ngồi dậy, nhìn người ở trước cửa không khỏi hai mắt trợn to, vui mừng lên tiếng: “Vương gia…”



Tuyết Đào quay người lại, trên mặt cũng lộ ra vui mừng, liền bước lên phía trước hành lễ.



Thật sự quá tốt rồi, Vương gia đến thăm Tuyết Quyên, Tuyết Quyên sẽ có thể khá hơn!



Vũ Mặc Nhiên nhìn nữ tử trên giường chợt hiểu ra mình thật sự đã sai, đáng tiếc khi đó hắn đã không thấy rõ, cho rằng như vậy là tốt nhất với nàng, nếu như ban đầu hắn lựa chọn coi nàng như muội muội thì có lẽ nàng sẽ không thống khổ như bây giờ?



“Vương gia…ngài đến thăm Tuyết Quyên sao?” định xuống giường nhưng lực bất tòng tâm, ánh mắt hiện lên ảo não.



“Ngươi lui xuống trước đi”



Tuyết Đào kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng vui mừng nói: “Dạ, nô tỳ xin lui xuống”



Nhìn người trên giường rồi lại nhìn tới chén thuốc trên bàn, Vũ Mặc Nhiên đi tới bưng lên.



“Vương gia?” người trên giường nước mắt mông lung nhìn nam nhân mà mình đã yêu bằng cả trái tim.



“Uống chút đi” trong con mắt lạnh lùng của Vũ Mặc Nhiên mang theo tia phức tạp.



“Cảm tạ Vương gia” khuôn mặt tái nhợt không dám tin, rồi sau đó cảm động khóc không thành tiếng. Thế này cũng đáng giá rồi, nàng chỉ cần Vương gia thỉnh thoảng ôn nhu với nàng là đủ.



Há miệng ra để hắn bón thứ thuốc đắng vô cùng này vào nhưng trong lòng lại thấy thật ngọt, nàng muốn chén thuốc này vĩnh viễn không uống hết!



Lúc nàng uống xong chén thuốc, Vũ Mặc Nhiên nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống.



“Vương gia…”



“Nghỉ ngơi cho tốt một chút”



“Vương gia không ở lại chỗ của Tuyết Quyên sao?”



“Ngủ đi”







Lộ Nguyên mang sắc mặt trầm trọng tới Lan Linh các, vừa rồi Đường Nghiệp nói Vương gia tới chỗ này nên hắn mới vội vàng chạy tới.



Tuyết Đào nhìn thấy Lộ Nguyên thì cảm thấy không vui, Lộ Nguyên này thật quá đáng, Vương gia vừa tới không lâu thì hắn đã chạy tới đây tìm rồi!



Nghĩ như vậy liền túm lấy Lộ Nguyên kéo ra ngoài.



“Tuyết Đào cô nương, ngươi làm cái gì thế?” chẳng lẽ Vương gia ở…



“Tam phu nhân bị bệnh, vất vả lắm ta mới mời được Vương gia đến, ngươi đừng có vào trong quấy rầy có được không?”



“Nhưng mà…” nhưng mà hắn có chuyện quan trọng cần bẩm báo a!



“Coi như ta van xin ngươi” Tuyết Đào buồn bã nói



Nhìn qua Tuyết Đào, Lộ Nguyên cũng có chút chần chờ nhưng ánh mắt lại sáng lên, vương gia ra rồi!



“Vương gia” hai người vội vàng hành lễ.



“Đừng đánh thức nàng, để nàng nghỉ ngơi thật tốt”



“Dạ” Tuyết Đào vội đáp.



Nói xong liền dẫn trước đi ra ngoài, Lộ Nguyên cũng đuổi theo phía sau, còn quay đầu nhìn lại Tuyết Đào ý muốn nói đây cũng không phải là ta cố ý đến làm ầm ỹ đến vương gia!



Thư phòng chủ viện



“Đã điều tra được rồi sao?” trong mắt Vũ Mặc Nhiên hiện lên hàn quang.



“Vương gia…” Lộ Nguyên nghĩ đến kết quả hắn điều tra ra mà thấy khiếp sợ.



“Nói”



“Người đứng sau lưng chính là Nhị phu nhân”



Mới nói xong mà Lộ Nguyên cảm giác mình đang đứng trong động băng, trời đột nhiên chuyển sang mùa đông giá rét, lạnh tới thấu xương.



“Đem tiện nhân kia tới đây”



“Dạ” nghĩ đến lửa giận của Vương gia, toàn thân Lộ Nguyên run lên! Nhị phu nhân cũng quá to gan!



Tiểu Như nhìn Lộ Nguyên tiến vào, chân cảm thấy mềm nhũn ngã xuống đất, trong lòng chỉ có hai từ: Xong rồi!



“Người đâu,đem Nhị phu nhân cùng nha hoàn này mang đi”



“Dạ” hai thị vệ đáp xong liền tiến lên chế trụ tiểu Như té trên mặt đất và Nhị phu nhân đang ngồi trên ghế uống trà.



Chén trà rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.



“To gan, các ngươi không nhìn xem đây là nơi nào sao” mặc dù trên mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố ý lớn giọng, Vương gia không thể biết nhanh như vậy được.



Hai thị vệ muốn bắt Nhị phu nhân liền nhìn về hướng Lộ Nguyên.



“Mang đi, Vương gia đã có lệnh rồi” ngay cả Lộ Nguyên cũng mang ánh mắt thương hại nhìn Nhị phu nhân! Nhị phu nhân thật đúng là không biết hối cải, hơn nữa kết quả tra được hắn cũng thấy đồng tình, lửa giận của Vương gia không phải ai cũng có thể chịu được.



“Buông ta ra, Lộ Nguyên, đồ mắt chó đui mù, không nhìn rõ ta là ai phải không?” không, sẽ không, nàng không tin!



“Mang đi” Vương gia còn đang chờ ở đó, Lộ Nguyên lớn tiếng nói.



Bị hai người áp chế đưa đi, Nhị phu nhân thanh âm bén nhọn hô to, đôi mắt vốn thanh thuần lộ ra tia hoảng loạn. Nghĩ đến thủ đoạn tàn khốc của Vương gia, nhất thời một cảm giác sợ hãi xông lên cổ họng! không, nàng không được phép sợ! nhìn về hướng tiểu Như, trong mắt hiện lên hy vọng! Đúng, không phải là nàng, là tiểu Như làm, nàng không biết gì hết! mà trong bụng nàng không chừng còn có hài tử của Vương gia, Vương gia sẽ không đối với nàng như vậy! trong lòng nàng cũng thấy trấn định một chút.



“Đồ hỗn đản các ngươi, buông ra, tự ta đi” giãy dụa thân thể, đồ cẩu nô tài đáng chết, một ngày nào đó nhất định nàng sẽ xử lý bọn họ!



“Nhị phu nhân, ta khuyên ngài tốt nhất đừng phản kháng” Lộ Nguyên khẽ nhíu mày, nàng ta giống như không hiểu rõ cục diện hiện nay! Nghĩ đến chuyện nàng đã làm không khỏi thầm than, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài! Nhị phu nhân này thoạt nhìn ngây thơ thanh thuần, ánh mắt vô tội nhưng không người nào có thể tưởng tượng ra tâm địa nàng lại ác độc đến như thế!