Thất Phu Nhân
Chương 71 : Lộ Tùy Tâm xuất hiện
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
Lộ Tùy Tâm nhìn đám người xôn xao trước chủ viện Dương gia khẽ thở dài một cái, những người này bây giờ cũng đang chờ được nhìn thấy Hoàng thượng, chờ thấy tân nương Hà Tĩnh Nhi, hơn cả là chờ xem kịch vui! Bởi vì thông thường, tiểu thiếp nhập môn chỉ có thể đi cửa phụ, nhưng nàng là do Hoàng thượng tứ hôn, mà Hoàng thượng lại đích thân làm chủ hôn, để nàng ta đi cửa phụ thì thể diện của Hoàng thượng sẽ để ở đâu? Cho nên Dương lão gia cũng không biết làm thế nào để vừa hợp với luân thường đạo lý lại vừa không làm phật lòng Hoàng thượng, nên mới nghĩ ra cách trên đường phố rộng rãi ngoài chủ viện Dương gia làm lễ! Dĩ nhiên, khung cảnh hoành tráng như thế, dân chúng kinh thành há có thể bỏ qua cơ hội được nhìn thấy tận mắt? cho nên giờ phút này con phố vốn thanh tịnh rộng rãi đã đứng đầy người, còn có cả trên cây nữa, các nhà xung quanh cũng nhiều người ra xem. Đang lúc mọi người đang chen chúc xô đẩy thì nghe thấy một người hô lên: “Tới”
Tới cái gì? Là cấm vệ quân nghiêm túc chỉnh tề, lần này Hoàng thượng xuất cung là chuyện đại sự bậc nào chứ, tất nhiên không thể làm qua loa được! Chỉ thấy Lộ vương gia ra lệnh một tiếng, đội cấm vệ quân nhanh chóng dàn ra hai bên ngăn cản dân chúng lùi xuống, để lối đi rộng hơn cho đoàn người.
“Đi qua, đi qua…”
“Ai nha…là ai chen ta vậy…”
…
Hành động của cấm vệ quân rất nhanh chóng, không tới một khắc sau, đường phố vốn chật chội đã thoáng hơn được chút ít! Đầu người bắt đầu khởi động.
“Sư mẫu, cẩn thận một chút” Phương Mạc Ngôn cùng Nhiễm Linh Nhi cẩn thận che chở cho Lộ Tùy Tâm chen lên đám người! hai người thấy nhiều người như vậy cũng ngoài ý muốn, nhiều người như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao nói lại được với sư thúc đây?
“Tiểu thư, sao người lại tới nơi này a?” Tử Vân thấy khung cảnh tràng điện này nói.
“Đúng vậy a, sư phụ, sao người lại muốn tới nơi này a?” nhiều người quá, Nhiễm Linh Nhi vừa đẩy đám người chen chúc vừa ảo não nói.
“Các ngươi kê sát lỗ tai lại đây ta nói cho mà biết” nhìn đám người như sắp phát hoả, Linh nhi nổi giận cùng Tử Vân vẻ mặt khó hiểu, Lộ Tùy Tâm thần bí nói.
Hiếu kỳ là thiên tính của nữ nhân, hai người vội vàng nghe lời tiến lên.
“Bởi vì ta muốn ngăn cản bọn họ thành thân” Lộ Tùy Tâm khoé miệng lộ ra cười, nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?”
“A?”
Hai bóng người quái dị đang hoá đá, này…này…vừa rồi tiểu thư nói cái gì? Tử Vân đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng không có nghe sai đi, tiểu thư nói gì vậy?
“Thật?” cũng khiếp sợ không kém gì Tử Vân, hai mắt Nhiễm Linh Nhi sáng lên nhìn Lộ Tùy Tâm, Oa, thật là quá táo bạo a, không hổ là sư phụ của nàng!
“Đúng vậy, cho nên các ngươi cũng đừng oán trách, ta sẽ cho các ngươi xem thế nào là nữ chiến sĩ, cướp lại tướng công của ta” Lộ Tùy Tâm nhìn thấy bóng người đang đứng phía trước khẽ mỉm cười, Huyền Pháp trưởng lão quả thật là tới!
Phương Mạc Ngôn lần nữa cẩn thận đánh giá Lộ Tùy Tâm, trong mắt hàm chứa nghi ngờ. Nàng sao lại có dũng khí như vậy? mấy ngày nay Lộ Tùy Tâm cho hắn cảm giác thấy một tính tình yên lặng, bình tĩnh, nhưng hành động hôm nay lại làm cho hắn có một loại ảo giác, hắn không hề hiểu rõ nàng. Mới lạ như thế, đặc biệt như thế! Giờ phút này hắn mới hiểu vì sao sư thúc cố chấp của hắn lại vì nàng là từ bỏ cuộc sống phiêu bạt, tại sao lại để cho một nam nhân cả đời phong hoa tuyệt đại chỉ ôn nhu sâu tình với nàng, thậm chí còn để cho sư muội quậy phá chỉ muốn chơi lại ở một chỗ lâu như vậy còn chưa ầm ĩ đòi rời đi, quả thật làm cho hắn tò mò!
“Oa, sư phụ,ngươi thật là lợi hại…” Hai mắt Linh nhi sáng quắc mang theo tia sùng bái.
“Hắn sẽ không tiến lên làm lễ, bởi vì ta không đồng ý” thanh âm thanh thuý từ một đám người truyền ra. Nhất thời toàn thể dân chúng cũng ngây ngốc, không có ai kịp phản ứng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc,khoé miệng Dương Á Sơ lộ ra vẻ cười, nương tử của hắn rốt cuộc cũng lên tiếng. Trong lòng hắn thầm nói: Nương tử, dù nàng có làm trời sập xuống, ta cũng sẽ làm hết sức mình để trở thành người che chở cho nàng!
Ánh mắt Vũ Mặc Hiên lộ ra lo lắng: nàng muốn ngăn cản sao? nhưng thánh chỉ của Hoàng thượng làm sao có thể vì mấy lời ba xạo của nàng mà huỷ bỏ? quân vô hí ngôn!
Vũ Mặc Nhiên thì khiếp sợ nhìn Uông Tùy Tâm: nàng điên rồi sao? nàng không biết đây là thánh chỉ sao? nàng không muốn sống nữa? vì Dương Á Sơ mà đáng giá làm vậy sao?
Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên tinh quang, nhìn thoáng qua Dương Á Sơ mỉm cười, rồi đem tầm mắt hướng đến cô gái đang từ đám người đi tới. Chiếc váy yên la màu tím nhạt ở trên người nàng mờ ảo như tiên tử, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt thanh ba như nước lộ ra kiên quyết.
Dương lão gia phức tạp nhìn người đi tới, nàng có biết nàng đang phá huỷ Dương gia hay không? Này có phải là nhất định muốn Dương gia sụp đổ trước mặt thì mới yên?
Hà học sĩ nhìn nữ tử này, hừ, thật là nữ không biết biết tự lượng sức.
Hà Tĩnh Nhi nghe giọng nói không nhịn được vén khăn voan lên, khuôn mặt thanh lệ có phần tức giận. Uông Tùy Tâm là đang có ý gì?
Lộ Tùy Tâm nhìn chung quanh một cái, hướng Vũ Mặc Phong quỳ xuống: “Dân phụ Dương thị tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Vũ Mặc Phong hạ mắt xuống, cũng không để nàng bình thân mà chỉ lạnh nhạt nói: “Dương phu nhân, nơi này hình như không phải là chỗ ngươi nên tới”
“Vậy dân phụ xin hỏi Hoàng thượng, phu quân dân phụ thành thân, dân phụ phải đến nơi nào? Âm thầm rơi lệ? hay là cười chào đón tân nương tới?”
Lời vừa nói ra, dân chúng ngây dại mới kịp phản ứng, trong lòng cũng dâng lên một chút đồng tình với cô gái. Chính thất là ghen tị bị bỏ quên, đáng tiếc a đáng tiếc, xem ra nàng nhất định là bị vứt bỏ rồi.
“Dân phụ to gan, dám vô lễ với Hoàng thượng, không muốn sống nữa phải…không…a?” mọi người ở nơi này không ít thì nhiều cũng biết lai lịch của cô gái này nhưng không mở miệng, hết lần này đến lần khác tên thái giám chủ trì nghi lễ không hiểu rõ tình huống lại lên tiếng quát lớn, còn chưa nói xong đã cảm giác được vài ánh mắt sắc bén đang nhắm thẳng trên người hắn. Trong lòng thầm than mình thật ngu ngốc, mình có mắt đui mù, tổng quản bên cạnh Hoàng thượng còn chưa có lên tiếng, nhất định là có nguyên nhân, Đây…đây…hắn chán sống rồi sao? cướp lời làm gì a~
Lộ Tùy Tâm coi như không nghe thấy lời vừa nói, ngẩng đầu nhìn Vũ Mặc Phong: “Hôm nay dân phụ cả gan xin hỏi Hoàng thượng, nữ tử cùng nam tử có thể đánh đồng được không?”
Nếu như câu nói trước đủ để nàng tỏ vẻ lòng can đảm của mình thì giờ phút này nàng chính là không muốn sống! quan lại tại đây cũng đồng thời tiếc hận không dứt.
“Vậy mời Dương phu nhân nói cho trẫm nghe xem sao”
sắc mặt làm cho người ta nhìn không rõ tâm tình, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng mang chút không vui làm cho mọi người hơi run lên, quả quyết cô gái này khó giữ được tính mạng!
“Như vậy dân phu xin nói cho Hoàng thượng, dĩ nhiên có thể đánh đồng” lời kinh hãi thế tục vừa nói xong, tất cả mọi người đều bàn luận rối rít. Nam tử thì xem thường, trong con ngươi lộ ra khinh bỉ; nữ nhân thì mờ mịt nhìn cô gái trong sảnh! Trăm ngàn năm qua vẫn chưa có người nào dám lên tiếng kháng nghị về địa vị nữ nhân, mà nàng chính là người đầu tiên đứng mũi chịu sào!