Thất Phu Nhân
Chương 81 : Thọ yến (1)
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
Sương phòng Vô vân sơn trang, bên trong trướng phù dung
“Nương tử…có thể không?” thanh âm trầm thấp của nam nhân đang bị đè nén, lâm vào tình triều mà vẫn duy trì lý trí. Nương tử mang thai, hắn không thể dùng quá sức…nhưng mà…hậu quả của áp chế là mồ hôi nhỏ từ khuôn mặt tinh xảo xuống thân người phía dưới.
“Ân…” thanh âm nữ nhân mơ hồ ngâm khẽ. Y phục trên người đã không che hết thân thể ngọc ngà, mồ hôi chảy trên khuôn mặt yêu kiều… cánh tay mảnh khảnh nhu nhược vươn ra đặt trên lưng nam nhân..
Nghe âm thanh hấp dẫn mười phần như thế, lý trí yếu ớt của nam nhân rốt cuộc cũng biến mất đổi phiên vùi lấp. Gầm nhẹ một tiếng, cùng người bên dưới tiến vào thiên đường tình ái.
Nhìn người trong ngực nửa bất tỉnh nửa ngủ, Dương Á Sơ kéo chăn trên giường che kín hai người, nhẹ nhàng yêu thương hôn lên môi nàng “Nương tử, ta yêu nàng”
Ngón tay thon dài hữu lực vỗ về ngũ quan tuyệt thế như trân bảo của người trong ngực. Tình trong lòng đã tràn đầy, lan dần.
Nhưng trong lòng rất không an, hắn chỉ muốn nàng cứ như vậy bình bình đạm đạm trải qua cuộc sống trong ngực hắn. Nhưng mà…hắn sợ hạnh phúc quá có làm cho ông trời ghen ghét?
Hắn chỉ cần nghĩ đến khả năng này là tâm trống rỗng, không thể hô hấp. Nương tử…nương tử của hắn…
Tối nay nhìn nàng ca trên thuyền, tình yêu sâu nặng trong lòng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, cho nên hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng, bởi vì trong mắt hắn, nhân gian này chỉ có mình nàng, chỉ muốn ôm thật chặt nàng, cứ như vậy suốt cuộc đời! hắn chưa bao giờ tin vào thần linh, nhưng giờ phút này hắn hy vọng là có, có thể để trời xanh nghe thấy lời khẩn cầu từ tận tâm của hắn…để hắn và nương tử mãi mãi gần bên nhau.
Trời vẫn còn sương trắng, mặt trời nóng bức vẫn chưa lên. Trong hậu hoa viên Vô vân sơn trang, Lộ Tùy Tâm khoác áo mỏng trên người đi tản bộ, ôm nhẹ nàng là một thân bạch y nam tử.
“Nương tử” Dương Á Sơ ngắt lấy một đoá hoa lài còn mang theo giọt sương, nhẹ nhàng cài lên tóc mây như vân của Lộ Tùy Tâm.
“Thật là đẹp”
“Ta biết hoa đẹp” Lộ Tùy Tâm ngồi xổm người xuống nhẹ ngửi mùi úc hương nhàn nhạt! Tinh thần sảng khoái.
“Nhưng mà ta nói nương tử so với hoa còn đẹp hơn” nhìn nàng ở trong bụi hoa, Dương Á Sơ cười khẽ một tiếng. Lúc tỉnh lại, nàng thấy mặt trời vẫn chưa lên, hăng hái kéo hắn ra ngoài tản bộ. Nói là phụ nữ có thai muốn hít thở không khí trong lành, sinh đứa nhỏ ra mới xinh đẹp để cho hắn thấy buồn cười! Hài tử của hắn và nàng sinh ra có thể xấu sao? Bất quá thấy tâm tư của nàng tốt như vậy hắn cũng rất vui mừng, xem ra nàng không thích trời nóng. Bây giờ mới là tiết trời tháng sáu, nơi Tây xa này lại càng nóng bức, huống chi nàng lại đang mang thai, khó tránh tâm tính thất thường, muốn ăn cũng không được, hắn đang tính có nên trở về kinh thành sớm hay không? Khí trời kinh thành cũng mát mẻ hơn một chút. Sau buổi thọ yến hôm nay hắn sẽ bắt tay vào an bài chút chuyện trở về.
Lộ Tùy Tâm ý bảo hắn nhẹ đỡ nàng dậy “Tướng công, vì sao hoa lài không có ở kinh thành?” nàng cũng nhớ chưa từng nhìn thấy hoa lài ở đó.
“Nương tử, đây không gọi là hoa lài, là hương bạch” Dương Á Sơ sửa lại.
Lộ Tùy Tâm trừng mắt nhìn, rồi lại nhìn hoa lài, nữa nhìn sang Dương Á Sơ, xem ra hoa lài ở chỗ này đã bị đổi tên, hơn nữa có vẻ rất coi trọng.
“Tướng công, hoa này tên là hoa lài” tên cũng chỉ là một cách gọi, nhưng quan niệm bên trong của Lộ Tùy Tâm vẫn không thể tiếp nhận hoa lài lại đổi thành cái tên phí phạm như vậy được. Nhìn qua hậu hoa viên một mảnh an tĩnh. Bây giờ còn rất sớm, có lẽ mới hơn 5 giờ, chỉ có vài người hầu đi qua, mà ở đây cũng cách đại sảnh rất ca…A!
“Đúng vậy a, nghe nói cầm cũng là do Kiều Hà cô nương đàn”
“Tiếng đàn tối hôm qua trên thuyền chính là thuyền của Kiều Hà cô nương”
“Vậy nhất định tối nay phải đi nghe một chút tiếng đàn làm cho người ta say đắm a”
…
Mọi người không biết do ai khởi xướng chủ đề tiếng đàn trên thuyền hôm qua, nhất thời màn diễn trên dân khấu không còn lực hấp dẫn, cũng rối rít bàn luận, người biết nói cho người không biết.
“A, thật đáng tiếc, tối qua không ai nhìn thấy người ngồi trong thuyền là người nào cả”
“Đúng a, ngày hôm qua ta ra hẳn ngoài thuyền, nhưng cũng không nhìn thấy cái gì, ngay cả thuyền kia ai ngồi cũng không biết”
“Kiều Hà cô nương này, trong một đêm danh tiếng vang khắp Tây xa nha”
…
Ánh mắt Đông Phương Trị vẫn chăm chú nhìn vào Lộ Tùy Tâm đang uống nước, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, phảng phất những lời đàm luận của mấy người này không liên quan tới mình, nữ nhân này…
Dương Á Sơ dĩ nhiên biết vì sao sắc mặt Đông Phương Trị lại như thế, rũ xuống mắt liễm: “Đông Phương công tử, mời ngồi” nếu hắn đã mở miệng nói muốn ngồi ở chỗ này, hắn không đồng ý là không nể mặt sư tẩu. Bất quá…hắn chắc là người thông minh.
Nam Cung Tuyệt nghe mọi người bàn luận như thế, trong mắt nổi lên tò mò: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?” hắn cũng không ở tại huyện tây xa, sáng nay mới từ dược cốc tới đây.
Hoàng Thạch Ngạo nhìn qua Đông Phương Trị cùng Dương Á Sơ, rồi lại nhing người vẫn đang uống nước, tròng mắt loé lên, tối hôm qua mặc dù hắn không ở tại đó nhưng vẫn ở trên sông trong tiêu cục xử lý sự nghi, tất nhiên cũng nghe được tiếng đàn.
Lúc đấy hắn cũng hiếu kì muốn đi xem rốt cuộc là người phương nào đàn ra khúc này, lại bị chuyện trong tiêu cục bận rộn không có thời gian, nhớ tới tiếng đàn cùng giọng hát hôm qua, hắn đến bây giờ vẫn cảm nhận được rung động trong lòng! Tiếng đàn có thể nói là xuất thần nhập hoá, chấn động lòng người, tiếng ca khúc điệu kì lạ lại làm cho người ta mê say trong đó…
“Oa, cũng đang đàm luận chuyện tối qua sao? ha ha, sư mẫu, Kiều Hà cô nương xem ra có phải nên cám ơn ngươi không a?” Nhiễm Lượng không biết từ đâu tới đã nói bên người Lộ Tùy Tâm.
Trừ Đông Phương Trị và Dương Á Sơ biết hắn đang nói gì rồi vẻ mặt cũng vẫn không lộ ra. Nam Cung Tuyệt nhướng hai mày, nhìn về Lộ Tùy Tâm. Người mà mọi người nghị luận sôi nổi chính là nàng?
Thân thể Hoàng Thạch Ngạo khẽ giật mình, trên mặt cũng không lộ ra gì dị thường. Lấy chén trà lên nhấp một ngụm, trong lòng rung động chỉ có hắn tự mình biết…