Thất Phu Nhân

Chương 82 : Thọ yến (2)

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Lộ Tùy Tâm cảm thấy vài tầm mắt đang đánh giá nàng, trong lòng thầm cười trộm, không biết lão công nàng nghĩ thế nào? Dù sao nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này!



Ngẩng đầu lên đang định nhìn Dương Á Sơ, ánh mắt nàng sáng lên vì Linh nhi dang từ bên trong đi ra.



Linh nhi nghe mọi người trong sảnh bàn luận về chuyện tối ngày hôm qua, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo. Những người này không biết người đánh ra thủ khúc đó chính là sư phụ của nàng!



“Linh nhi…” là sư phụ gọi nàng.



Linh nhi ngẩng đầu nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở phía trên, trên mặt cười nghịch ngợm.



“Sư phụ, người thật lợi hại nga!” Linh nhi sùng kính nhìn Lộ Tùy Tâm, tiếng đàn của sư phụ quá hay, còn cả tiếng ca nữa!  không biết nàng có thể học được như thế không? Quyết định rồi, nàng sẽ năn nỉ sư phụ dạy nàng hát.



“Linh nhi, ta giới thiệu cho ngươi” mặc dù Hoàng Thạch Ngạo không muốn lấy thê, nhưng giới thiệu hai người chắc cũng không có vấn đề gì đâu.



“Linh nhi, đây là Hoàng Thạch Ngạo Hoàng công tử, còn đây là Nam Cung Tuyệt Nam Cung công tử” Lộ Tùy Tâm đem hai người giới thiệu với Linh nhi.



Linh nhi gật đầu với hai người “Ta là Nhiễm Linh Nhi” nàng bây giờ không có tâm tình để ý tới bọn họ, mà chỉ muốn sư phụ dạy nàng học khúc hát!



“sư phụ, ta muốn học hát khúc đó, người có thể dạy ta được hay không?” ngày hôm qua sư phụ quả thật hát rất rất hay.



“Linh nhi…” Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi, trong lòng than thở, uổng công nàng hăng say như vậy mà nha đầu này một chút cũng không để ở trong lòng.



“Không biết Linh nhi cô nương nói hát khúc đó là khúc gì?” Bọn họ dĩ nhiên biết Nhiễm Linh Nhi là ai! Bất quá hắn cũng muốn biết hôm qua mình đã bỏ lỡ cái gì?



“Oa, ngươi không biết tối qua sư phụ ta hát một khúc nghe rất hay, ngươi nhìn xem, trong sảnh hiện tại cũng đang bàn luận về tiếng đàn và khúc hát của sư phụ ta a” vẻ mặt Linh nhi cực kiêu ngạo.



“Nga? Là đàn bài gì? Hát khúc gì?” thanh âm Nam Cung Tuyệt mặc dù phát ra hướng Linh nhi, nhưng tầm mắt lại hướng thẳng Lộ Tùy Tâm.



Lộ Tùy Tâm nhìn qua những người xung quanh, may mà những khách nhân này đều đang bàn chuyện, bây giờ không ai chú ý tới các nàng đang nói cái gì.



“Linh nhi, chuyện đó nói sau, bây giờ là thọ yến” chuyển hướng Dương Á Sơ nãy giờ chưa nói gì “Tướng công, sư phụ khi nào thì đến a?”



“Hành tung sư phụ khó đoán, ta cũng không biết khi nào người mới đến, bất quá người đã nhận lời sư huynh rồi, nhất định sẽ tới” Dương Á Sơ gắp một khối điểm tâm để vào đĩa ý bảo nàng ăn. Nàng gầy quá, đến lúc sinh con sẽ cực khổ, xem ra hắn phải sớm nghĩ cách làm thế nào để nàng ăn nhiều hơn một chút.



Nhìn nàng thành công chuyển hướng sang việc khác, Nam Cung Tuyệt cũng không lên tiếng, nhếch miệng mỉm cười.



“Dương phu nhân, sao vậy? ngươi sợ người ta biết người đánh đàn hát khúc trên thuyền tối hôm qua chính là ngươi sao?” Đông Phương Trị đột nhiên nói lời hàm ý tức giận, để cho tân khách cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Lộ Tùy Tâm.



Không thể nào, tối hôm qua đánh đàn chính là nàng?



Nhưng…không phải nói đó là Kiều Hà cô nương sao?



Đây…



Cảm nhận được lão công nàng sắp giận đến nổi điên, Lộ Tùy Tâm liền đưa tay chế trụ hắn, sau đó chậm rãi liếc nhìn mọi người trong đại sảnh an tĩnh, rồi lại chuyển hướng Đông Phương Trị.



“Đông Phương công tử tại sao lại cho rằng như thế?” đối với nam nhân này quả thật không thể nói lý. Bất quá nàng cũng không muốn làm cho Dương Á Sơ đánh nhau với hắn, nếu không buổi thọ yến sẽ hỏng mất.



“Không phải là như vậy sao? vì sao lại không dám thừa nhận?” Đông Phương Trị không hiểu tại sao mình lại làm loạn, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của nàng là hắn lại thấy tức giận, cho nên hắn muốn nàng đem ánh mắt đặt ở trên người hắn, giống như hiện tại… (biến thái, biến thái bà con ơi >0<)



Lộ Tùy Tâm cảm giác có chút yên lặng, hít một hơi thật sâu, áp chế xung động trong ngực: “Xin hỏi, Đông Phương công tử, vừa rồi có ai hỏi ta sao? mà ta có phủ nhận sao?”



Này…Đông Phương Trị không biết trả lời như thế nào!



“Nhưng ngươi cũng không có thừa nhận?”



“Đông Phương công tử, ngươi không cảm thấy mình làm vậy rất thất lễ sao?” Dương Á Sơ vẫn hít sâu một hơi, hắn biết nương tử không mong muốn hai người bọn hắn xảy ra xung đột, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ Đông Phương Trị này lại không coi ai ra gì như thế.



Đông Phương Trị không quan tâm tới Dương Á Sơ đang tức giận, chỉ chăm chăm nhìn nàng: “vậy tại sao ngươi không thừa nhận?”



“Ngươi…” Dương Á Sơ đứng lên, Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo cũng nhíu mày.



Linh nhi nhăn mày nhìn không khí trên bàn, quăng ánh mắt về phía Nhiễm Lượng ý bảo hắn chạy nhanh tìm mẹ nàng tới đây, Trị biểu ca từ trước tới giờ vẫn âm tình bất định, nhưng sư phụ đâu có đắc tội với hắn a? vì sao hắn phải làm khó cho sư phụ?”



“Trị biểu…”



Một ánh mắt của Đông Phương Trị làm cho Linh nhi ngừng lên tiếng…Nàng sợ Trị biểu ca, từ nhỏ đã sợ rồi! Bởi vì không ai lại đem cô bé 5 tuổi ném vào trong nước….nhưng Trị biểu ca lại có! Cho nên từ sau lần đó, nàng đối với Trị ca có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, bởi vì nàng biết trong mắt hắn nàng không là cái gì hết, thậm chí nếu chọc giận hắn, hắn sẽ giết không tha!



Cả đại sảnh giờ phút này không ai dám nói gì, không ai nhận ra đó là Đông Phương thế gia Đông Phương Trị?



Đông Phương Trị, tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường! hắn từng đem cô gái thổ lộ với mình chém tại chỗ, đơn giản là cô gái kia không tự biết rõ bản thân mình là ai, còn dám ái mộ hắn… cũng có một vị công tử thế gia tự phụ tìm hắn khiêu chiến, hắn một câu cũng không nói phế võ công của người ta đi, để cho hắn lại phải đi luyện lại từ đầu…còn…dù sao vị này là Đông Phương công tử, trên giang hồ không người nào đồng ý giao lưu với hắn, nên hắn cũng rất ít khi bước vào giang hồ.



“Tướng công, ngồi xuống” Lộ Tùy Tâm kéo tay Dương Á Sơ ép hắn ngồi xuống. “tướng công, để ta trả lời vấn đề này của Đông Phương công tử, được không?” nhẹ giọng hỏi, nàng biết tướng công bị tên này làm cho tức giận không nhỏ, nhưng giờ phút này cũng không phải chỗ để động võ. Huống chi đối phó với một người như thế tạm thời không cần tướng công phải ra mặt…




“Á Sơ kính hai vị”



“Có phải hôm nay không say không về?” Nam Cung Tuyệt trêu đùa.



“Không được, nương tử của ta đang mang thai, ta muốn chăm sóc nàng” còn chưa chờ Hoàng Thạch Ngạo lên tiếng, Dương Á Sơ đã đoạt trước một bước.



Hoàng Thạch Ngạo khẽ mỉm cười: “Tối hôm qua ta cũng may mắn nghe được tiếng đàn xuất thần nhập hoá của phu nhân, thấy Á Sơ có thê tử như thế, cuộc sống lại hạnh phúc, làm cho Thạch ngạo cũng muốn lấy một thê tử hợp ý” chỉ là hắn có phúc khí có được một giai nhân tình đầu ý hợp như thế hay không? Tỷ như…cô gái đặc biệt giống như nàng?



“A…” Nam Cung Tuyệt há miệng ra thật to, đây là Thạch Ngạo nói?



“Ha ha, Thạch Ngạo, chỉ cần ngươi muốn, nữ nhân đã xếp thành đống ở trong Hoàng gia bảo rồi. Đúng a, nương tử ta không phải muốn đem Linh nhi giới thiệu cho ngươi sao? có muốn suy nghĩ lại một chút không?” Á Sơ trêu chọc nói.



“Việc kia, phu nhân đàn quả thực hay đến thế sao?” Nam Cung Tuyệt tò mò hỏi, có thể làm cho Thạch Ngạo khen ‘xuất thần nhập hoá’ làm cho hắn vô cùng hiếu kì.



Dương Á Sơ mỉm cười không nói! Nương tử hắn đàn đúng là không ai sánh bằng, đến Vũ Mặc Hiên còn phải tâm phục nữa kia mà!



Ba người bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, thanh âm truyền đến tai Nhiễm Linh Nhi ở cách vách hậu hoa viên, làm cho ba người chú ý lắng nghe.



“Sư phụ, người dạy ta đi. Ta muốn học hát ca”



Trong hậu hoa viên, Lộ Tùy Tâm ngồi trong đình quan sát cảnh trời chiều xinh đẹp, không để ý tới Linh nhi cùng Nhiễm Lượng ở một bên.



“Đúng vậy a, sư mẫu, nếu không người hát một lần cho chúng ta nghe a” Nhiễm Lượng cũng thích thú tiếp cận nàng.



Nhìn hai đứa háo hức, còn kề cận nàng không buông tha, Lộ Tùy Tâm lại thấy nhớ đến Tử Vân, một tháng rồi, nha đầu Tử Vân kia không biết trải qua như thế nào? Tính cảm với Lý Thuận tiến triển đến mức nào rồi?



“Sư phụ…đây là cầm ta tới mượn ở chỗ đại tẩu, người dạy ta đi” Linh nhi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Tùy Tâm, cái miệng nhỏ nhắn mân mê.



“Sư mẫu, ngươi hát lại khúc ngày hôm qua cho ta nghe có được không?” trên mặt Nhiễm Lượng có hơi đỏ ửng, cũng chạy đến một bên khác Lộ Tùy Tâm.



“Các ngươi rất nhàn rỗi có phải không?” Lộ Tùy Tâm nhìn hai tỷ đệ bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười, hai người này quả thực giống như tiểu hài tử chưa trưởng thành vậy. Bất quá theo suy nghĩ của nàng, mười mấy tuổi quả thực chỉ là tiểu hài tử.



“Còn ngươi, Nhiễm nhị thiếu gia, ngươi muốn khúc phổ làm cái gì?”



Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của bọn họ, khoé miệng Lộ Tùy Tâm ẩn cười, lông mày cao cao vung lên.



“Sư phụ, nhất định phải nói sao?” Linh nhi nhăn nhó day day y phục. Mà Nhiễm Lượng cũng xấu hổ đem chén nước trên bàn đá đưa vào trong miệng…



“Nhiễm Lượng, đó là nước sôi, ngươi lấy nhầm rồi” Lộ Tùy Tâm thản nhiên nói.



“A…ha ha…sư mẫu, ta thật vô ý a” Nhiễm Lượng vội vàng để cái chén trong tay xuống, ngập ngừng nói.



Nhìn một chút vẻ mặt của Lộ Tùy Tâm, Linh nhi đột nhiên nghĩ ra cái gì rồi bật thốt lên: “ta muốn học để sau này đàn cho tướng công nghe”



“Phụt” Nhiễm Lượng phun nước trà bắn hết lên mặt Nhiễm Linh Nhi.



“Khụ…ta xin lỗi…tỷ…ngươi…ha ha…” Ngón tay Nhiễm Lượng càn rỡ chỉ vào Nhiễm Linh Nhi cười to, Linh nhi đang hồn nhiên bất giác đỉnh đầu đã bốc khói.



Lộ Tùy Tâm nhìn bộ dạng Linh nhi cùng Nhiễm Lượng không biết sống chết kia, cũng phì cười một tiếng, đúng là hai kẻ dở hơi!!



Vì không muốn hai tỷ đệ chúng chém giết lẫn nhau, Lộ Tùy Tâm vội vàng thay đổi chủ đề, “Câu trả lời của Linh nhi được thông qua, bây giờ tới lượt ngươi, Nhiễm Lượng, vì sao ngươi muốn khúc phổ, nếu ta cảm thấy hợp lý thì sẽ dạy cho ngươi”



“Thật, sư phụ?” Linh nhi vui mừng lên tiếng.



“Thật, sư mẫu?” đây là giọng nói chần chờ của Nhiễm Lượng.



“Nếu ngươi không nói thì coi như ta chưa từng nói qua” cầm lấy chén nước của nàng uống một hớp, Lộ Tùy Tâm âm thầm cười trộm.



“Được, ta nói…” Nhiễm Lượng nhìn qua Linh nhi, vẻ mặt cũng trở nên nhăn nhó.



“Nói mau” Linh nhi gõ đầu Nhiễm Lượng nặng một cái, tức giận nói. Tự thấy xui xẻo cầm khăn lên lau mặt.



“Ta muốn đem khúc phổ đưa…đưa cho Kiều Hà cô nương” Nhiễm Lượng nói thật nhanh, sau đó ánh mắt cũng không dám nhìn Lộ Tùy Tâm.



“Ha ha…cáp…Thật buồn cười. Tiểu quỷ” Linh nhi đã quên rằng nàng chỉ hơn Nhiễm Lượng có một tuổi mà thôi.



“Ngươi…” trên mặt Nhiễm Lượng đỏ lên rõ ràng”



“sư mẫu, ta nói rồi, ngươi có đổi ý không?” Nhiễm Lượng không thèm để ý tới Linh nhi, khẩn trương hỏi.



Lộ Tùy Tâm trong mắt mỉm cười, mối tình đầu của hai người này như hoa chớm nở, tất nhiên sẽ có người thầm thương trộm nhớ trong lòng. Làm cho nàng cũng cảm thán, tuổi trẻ thật là tốt.