Thất Phu Nhân
Chương 83 : Đột ngột biến đổi
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
“Sư phụ, Linh nhi đã chuẩn bị xong cầm rồi”
“Sư mẫu, ta dọn ghế giúp người rồi”
Động tác của hai người có mục đích này đều nóng vội, chỉ sợ Lộ Tùy Tâm đổi ý. Chờ tất cả sắp xếp xong, hai người ngồi trở lại mặt ghế đá, cặp mắt mở to tràn ngập mong đợi chăm chăm nhìn nàng, trực chờ hai tay nàng đánh đàn.
Lộ Tùy Tâm nhìn hai đứa một cái, chậm rãi cười, vẻ tươi cười làm cho nàng thoạt nhìn rất mê người.
Nhiễm Lượng lắc đầu, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại nghĩ về sư mẫu như vậy a? Còn lại Linh nhi si mê nhìn Lộ Tùy Tâm, cảm thấy sư phụ cười thật là đẹp, đặc biệt lúc sư phụ cười nhẹ nhàng như thế, nàng phảng phất như nhìn thấy hoa nở. Thảo nào mà sư thúc lại yêu sư phụ đến như thế.
Nhìn hai tỷ đệ bọn họ, rồi lại ngửi thấy hương hoa tràn ngập trong hoa viên lúc ban đêm, hưởng thụ làn gió mềm mại mang theo hương hoa lài, thanh đạm phiêu đãng, thấm vào ruột gan, thoải mái không còn nóng nực phiền muộn nữa, khiến người ta mát mẻ thư thích.
Hít sâu một hơi, Lộ Tùy Tâm lại muốn làm người ra thủ đoạn độc ác, đứng dậy, nâng làn váy.
“Sư phụ, người muốn đi đâu?” Người phục hồi lại tinh thần đầu tiên là Linh nhi, nhìn thấy động tác của Lộ Tùy Tâm, nàng đứng lên hỏi.
“Ta muốn đi hái hoa lài”
“Hoa lài là cái gì?” Linh nhi không hiểu hỏi lại.
Đúng rồi, nơi này không gọi là hoa lài, mà là bạch hương, lão công nàng nói vậy.
“Là bạch hương, nếu không ngươi đi hái cho ta một đoá”
“Ta đi, sư mẫu, ngươi chờ một chút a!” Nhiễm Lượng không đợi Linh nhi trả lời, trong phút chốc đã phi thân ra ngoài…
“Dạ, sư mẫu, sao người lại thích loại hoa bạch hương này a?”
Nhìn Nhiễm Lượng ngắt hoa, trên mặt Lộ Tùy Tâm cảm thấy hơi co quắp, nàng nhớ hình như mình có nói lấy một đoá thôi thì phải? vậy hắn…vì sao hắn lại ngắt cả cụm thế kia? Là nàng không nói rõ ràng hay là hắn không nghe rõ?
“Sao vậy…sư…mẫu…sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Nhiễm Lượng có chút xấu hổ giơ giơ hoa trong tay lên.
“Hừ, đưa ta đi” quả thật là thủ đoạn độc ác mà, không biết hoa lài này có biết khóc không.
“Sư phụ, người thích bạch hương này a?” Linh nhi tò mò hỏi.
Lộ Tùy Tâm nhìn hoa trong tay, rũ mắt xuống, nàng thích hoa lài sao? nàng không biết, nhưng ở hiện đại vẫn hay nhìn thấy, nên ở chỗ này thấy thứ trước kia đó, thì ra nàng vẫn hoài niệm.
“Ta đàn một khúc cho các ngươi nghe” ngẩng đầu nhìn hai người, trái tim bên trong nàng chợt rung lên, nàng đã không còn là Lộ Tùy Tâm trước kia.
…
Thanh âm thanh dương vang lên, đầu ngón tay Lộ Tùy Tâm kích thích lên dây đàn, tay múa trên đàn tranh, một khúc hoa tươi điều chi hoa lài bay ra từ tay nàng.
Khúc ‘hoa lài thơm’ này là khúc đầu tiên mà nàng đàn trôi chảy lúc học đành tranh năm lớp 9, nàng tham gia một cuộc thi, quan sát hoa lài một thời gian ngắn. Khi đó nàng chưa thích hoa lài, nhưng cũng tương đối quen thuộc. Giờ phút này nàng phảng phất như được quay lại thời học sinh ở hiện đại…
Cả hậu hoa viên rộng lớn chỉ có tiếng cầm thanh lệ, thanh nhã, cao vút, âm sắc mượt mà, giai điệu lưu loát của khúc tử từ tay nàng bước ra.
Nhiễm Lượng, Nhiễm Linh Nhi si mê nghe tiếng đàn của Lộ Tùy Tâm, thủ khúc này quá hay để cho bọn họ ngừng thở…
Giờ phút này đâu chỉ có tỷ đệ Nhiễm Linh Nhi là ngừng thở, ngay cả ba người Dương Á Sơ cũng si mê.
Si ngốc quên đi tất cả, tinh thần cũng đắm chìm ở trong khúc điệu duyên dáng uyển chuyển này rồi! Ba người họ đều có năng lực thưởng thức âm luật tuyệt hảo, thủ khúc này họ chưa từng nghe qua, trên đời sao lại có tiếng đàn xúc động tâm hồn đến thế.
Hoàng Thạch Ngạo xoay người, đưa lưng về phía Dương Á Sơ cùng Nam Cung Tuyệt. Buông mi mắt xuống, hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn thấy tâm tư của hắn.
“Phu nhân không cần lo lắng, Tuyệt hiện tại xuất phát, tới trưa mai là có thể đến” Hoàng Thạch Ngạo an ủi.
“Nương tử, không sao, Tuyệt đi hẳn sẽ không có chuyện gì” Dương Á Sơ không biết là đang an ủi Lộ Tùy Tâm hay là an ủi chính mình?
“Á Sơ, ngày mai xuất phát, như vậy ta cũng xin cáo từ, trên đường gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể nói cho ta biết” Hoàng Thạch Ngạo đứng dậy ôm quyền nói.
“Thạch Ngạo, cám ơn, ngươi tặng cho nương tử ta Hoàng gia lệnh đã là ân tình lớn rồi…”
“Á Sơ, đó là điều đương nhiên, phu nhân, cáo từ” Hoàng Thạch Ngạo cắt đứt lời nói của Dương Á Sơ, hướng Lộ Tùy Tâm gật đầu.
“Được, Thạch Ngạo, sau này gặp lại” Dương Á Sơ cũng đứng dậy ôm quyền.
“Sư thúc, ngày mai ta cùng mọi người trở về” Linh nhi cũng đứng dậy nói.
“Không cần, Linh nhi, ngươi nha, sư huynh không muốn ngươi lại chạy nhảy bên ngoài, dọc đường đi lại xảy ra chuyện” Dương Á Sơ nhã nhặn từ chối Linh nhi.
“Sư thúc…” Linh nhi bất mãn kêu.
“Nương tử, nàng về phòng thu dọn đồ đạc đơn giản đi, ta đi chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm” trong lòng Dương Á Sơ bây giờ như lửa đốt.
“Được, đi đi” Lộ Tùy Tâm gật đầu, nàng hoàn toàn có thể hiểu Dương Á Sơ gấp gáp thế nào, trong lòng cũng hy vọng Nam Cung Tuyệt tới kịp cứu đại tẩu.
…
“Sư đệ muội, ta còn nghĩ ngươi sẽ ở lâu hơn một chút, không nghĩ tới….Ai…..mong đại tẩu mẫu của sư đệ mẫu tử bình an a!” Nhị phu nhân cũng ngưng trọng nói.
“Đúng vậy a, sư đệ muội, ngươi vừa mang thai, trên đường phải nhất định cẩn thận. Ta thấy nên chuẩn bị mấy cái chăn đem theo, như vậy sẽ không quá xóc a” Đại phu nhân cũng nói.
“Nương, trời nóng thế, sư mẫu lại sợ nóng, trải nhiều chăn như vậy chẳng phải nóng chết hay sao” dâu cả Nhiễm gia phát biểu ý kiến.
“Đúng vậy a, tỷ tỷ nói rất đúng, khí trời nóng bức đã vội lên đường, không biết thân thể sư mẫu có chịu được không a?” tiểu thiếp Nhiễm Lực nói.
…
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong sảnh cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, vừa tránh được xe ngựa xóc lại không quá nóng, quả là vấn đề khó khăn a!
“Sư tẩu, yên tâm đi, Nam Cung công tử đã gần tới nơi, trên đường chúng ta sẽ không quá lo lắng nữa, ta sẽ chú ý thân thể mình, rồi hãy nói chẳng phải Nam Cung công tử sáng mai có đưa đến hai vị tinh thông y thuật cùng theo chúng ta sao?” Lộ Tùy Tâm chân thành nói, Vô vân sơn trang làm cho nàng cảm giác rất tốt, Nhiễm trang chủ mặc dù có hai vị phu nhân, nhưng hai vị này lại có thể bình an chung sống, cũng là một loại duyên phận. Gia hoà vạn sự hưng a!
“Đúng vậy, còn có hai đại phu, chúng ta cũng yên tâm một chút, đúng là sư đệ suy nghĩ chu toàn” Đại phu nhân đột nhiên hiểu ra.
“Ta đi chuẩn bị cho các ngươi chút gì ăn, còn có trà giải nhiệt nữa”
“Đa tạ sư tẩu”
“Đây là điều đương nhiên, đệ muội à, thật là đáng tiếc a, ta còn đang muốn chỉ giáo ngươi một chút” vẻ mặt Nhị phu nhân tiếc hận.
Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười: “Sư tẩu, sau này có thời gian nhất định ta sẽ cùng sư tẩu đàm luận” sợ rằng sau chuyến đi này phải mất một hai năm mới có thể quay lại được.
“Đúng rồi, sư tẩu có thể đến kinh thành một thời gian a!” Lộ Tùy Tâm mời hỏi.
…
Thế sự vô thường, không ai biết sau từ biệt sẽ gặp lại là lúc nào…