Thất Phu Nhân

Chương 84 : Trở lại kinh thành

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Kinh thành Thiên Vũ



“Tử Vân…” Lý Thuận muốn nói gì đó nhưng lại không biết đưa ra khỏi miệng như thế nào.



Tử Vân cắn môi, nàng biết Lý đại ca muốn nói cái gì, nhưng nàng bây giờ không muốn nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh một lát.



“Ai…” Lý Thuận chỉ có thể than lên một tiếng, hắn đã sớm nhận ra Tử Vân có tình cảm với ân nhân, hắn muốn khuyên Tử Vân, người đó không phải là người dễ dàng bị bắt, hắn không hy vọng Tử Vân thống khổ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, hắn lại không biết nói ra khỏi miệng thế nào.



Tử Vân kinh ngạc xuất thần, bây giờ hắn ở đâu? Có phải đã trở về Thập Ngân quốc rồi?



“Tử Vân, tỉnh lại đi! Người kia đã đi rồi, không nói một tiếng đã đi, ngươi đừng vì hắn mà ngẩn người ra như vậy…Tử Vân” Lý Thuận không nhịn được tiến lên lay động Tử Vân, nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng lập tức buông tay ra.



“Lý đại ca…” Tử Vân mặc cho nước mắt tuôn ra, nàng biết nàng không xứng với hắn, nhưng nàng cũng đâu có cách gì, thích là thích thôi! Thích cách hắn nhìn nàng, thích nhìn ánh sáng phát ra từ trong mắt hắn, thích hắn lúc cười nghịch ngợm…Ô…nhưng mà…Tại sao hắn không nói một tiếng đã rời đi?



“Tử Vân, ta…ta…” ta cũng thích ngươi như vậy, nhưng sao không nói nên lời. Lý Thuận nghẹn lại, trên mặt đỏ bừng, vẫn không có dũng khí.



“Thôi bỏ đi, có lẽ hắn đã sớm trở về Thập Ngân quốc, ta về thôi, Lý đại ca. Ngày mai tiểu như nhà ta trở về rồi, sau này cũng không thường xuyên tới nơi này được nữa” Tử Vân lau lau nước mắt trên mặt.



“Nga, được” trên mặt Lý Thuận khó nén mất mát.



Tử Vân đi ra khỏi phòng thật nhanh, ra bên ngoài, nàng còn phải về gọi người tới lau dọn gian phòng tiểu thư một chút. Nghĩ đến tiểu thư, cảm xúc trong lòng Tử Vân hơi hơi đè xuống, hơn một tháng không gặp, không biết tiểu thư có khoẻ không? Không có nàng ở bên phụng bồi, có cảm thấy không quen không?



Quay đầu lại nhìn căn phòng phía sau, Tử Vân tự giễu cười, có lẽ là do hắn đã nhìn thấu tình cảm của nàng sao? cho nên mới âm thầm rời đi. Như vậy cũng tốt. Dù sao…dù sao cũng là nàng tình nguyện từ một phía, sau này tốt hơn là hầu hạ tốt tiểu thư. Nghĩ được như vậy, Tử Vân xoay người…



Nhìn bóng dáng Tử Vân, từ góc khuất chỗ rẽ, vẻ mặt Lưu Tinh phức tạp! thương thế của hắn sớm đã khỏi, nhưng vì ánh mắt như tiểu Bảo của nàng mà hắn không để ý tới Vũ Mặc Nhiên đuổi giết, ở đây nửa tháng. Bây giờ Vũ Mặc Nhiên cũng không đuổi bắt hắn nữa, dù sao hắn chưa từng lộ mặt, Mặc Nhiên đã cho hắn trở về Thập Ngân quốc…nàng cũng cho rằng như thế?



Hắn đúng là phát hiện ra nàng có tình với hắn. Nhưng mà hắn cũng có tình yêu nam nữ với nàng, cho nên mới dứt khoát dời đi. Hắn không hy vọng nàng càng lún sâu vào.



Tiếng động khác thường trên bầu trời làm cho mắt hắn sáng lên, là tin tức của Thái tử…lần nữa nhìn qua chỗ Tử Vân rời đi, Lưu Tinh cũng biến mất nơi khúc quanh…



Dương gia chủ viện.



“Tốt rồi, bây giờ Dương phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi trên giường hai tháng thật tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn” Nam Cung Tuyệt căng thẳng hai ngày nay bây giờ mới có dịp thả lỏng. Ra khỏi cửa phòng nói với Dương Viễn Chi. Tình trạng Dương phu nhân quá nguy hiểm, hắn thúc ngựa ngày đêm chạy tới, thấy tình trạng lúc đó cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Người mang bầu sao có thể sơ suất như vậy? cũng may trong nạn có phúc, thời điểm Dương Viễn Chi truyền tin cho Dương Á Sơ  hắn cũng ở tại Vô vân sơn trang, nếu không…trì hoãn một canh giờ nữa thôi hắn cũng không thể làm gì được.



“Đại ân đại đức của thiếu cốc chủ Dương Viễn Chi không biết lấy gì để báo đáp, sau này Dương mỗ có chỗ nào hữu dụng, có chết cũng không chối từ” Dương Viễn Chi hướng Nam Cung Tuyệt cảm kích nói.



“Ha ha, Dương công tử, không cần khách khí, đây cũng là tạo hoá ban tặng cho mẫu tử Dương phu nhân, chỉ cần chậm một chút thôi thì ta cũng không còn cách nào khác”



Dương Viễn Chi nghe nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp..



Nam Cung Tuyệt rũ tròng mắt xuống khẽ suy tư, “Dương công tử, thứ cho ta nói thẳng, Dương phu nhân…”



Dương Viễn Chi cắt lời Nam Cung Tuyệt: “Thiếu cốc chủ, mời tới phòng khách dùng trà”



“Được”



Nha hoàn bưng lên nước trà ngon vừa mới pha, dùng nắp nhẹ phẩy, Nam Cung Tuyệt không nói không rằng, mặc cho người đối diện Dương Viễn Chi mở miệng trước.



Vẻ mặt Dương Viễn Chi tiến thoái lưỡng nan, khẽ thở dài một tiếng “Nói vậy thiếu cốc chủ cũng đã nhìn ra, thương thế của thê tử…”




“Rất tốt, truyền lệnh xuống, bắt đầu khai chiến”



“Dạ!”



“Thái tử” Lưu Tinh nghe thấy thế vội vàng ngẩng đầu lên, phải khai chiến sao? nhưng sao lại gấp như thế? Hơn nữa quân đã ở biên cảnh?



“Lưu Tinh, võ công Dương Á Sơ như thế nào?” Ngân Lưu Nhân ôn hoà hỏi.



“Bẩm thái tử, việc này…”



“Ân?”



“Thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn” giang hồ đệ nhất công tử, võ công tất nhiên phi phàm, hắn ngay cả Vũ Mặc Nhiên cũng đánh không lại, nghĩ như vậy Lưu Tinh lại cúi đầu, hắn vẫn cho là võ công của hắn cao, không nghĩ tới thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (trên bầu trời này, vẫn còn người giỏi hơn)



“Nếu như đấu cùng Quỷ Tâm, ai sẽ hơn một bậc?”



“Cái gì? Quỷ Tâm?” Lưu Tinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngân Lưu Nhân, trong lòng hoảng sợ, bản lĩnh của hắn cũng là do Quỷ Tâm truyền thụ, tất nhiên biết võ công của Quỷ Tâm cao bao nhiêu, Thái tử còn đem theo Quỷ Tâm! Này…giờ phút này Thái tử đến đây cần làm gì?



“Lưu Tinh, ngươi đã ở Thiên vũ một tháng, không chỉ thụt lùi võ công, ngay cả phản ứng cũng chậm đi, ngươi nói, ngươi như vậy bản cung giữ lại còn có gì hữu dụng đây?” thanh âm ôn hoà lộ ra lãnh ý làm cho trên mặt Lưu Tinh nhất thời trắng bệch.



“Thuộc hạ biết tội”



“Thái tử, Lưu Tinh…”



“Ngươi muốn chịu phạt cùng hắn?” phất phất tay, hai tỳ nữ ở phía sau tiến lên xoa bóp bả vai hắn.



“Thái tử, thuộc hạ biết tội”



“Quỷ Tâm, Lưu Tinh là do ngươi dạy dỗ, dạy dỗ người như thế để bản cung dùng, ngươi có biết tội hay không?” Ngân Lưu Nhân nhắm mắt lại, có vẻ như đang rất hưởng thụ.



“Thuộc hạ biết tội” thanh âm bén nhọn làm cho người ta có cảm giác chói tai. Tiếng nói vang lên, trên không trung hiện ra một đạo hắc ảnh, quỳ trên mặt đất.



“Biết tội là tốt rồi, sau này trở về Thập Ngân quốc hai người này phạt như thế nào ngươi xem rồi làm”



“Dạ”



“Dược cốc Nam Cung Tuyệt cũng là người không thể bỏ qua, Ám dạ, ngươi đi dược cốc một chuyến, tìm hiểu kĩ cho ta, xem xem dược cốc độc dược cùng dược có bao nhiêu”



“Thái tử, cho dù có cộng thêm Nam Cung Tuyệt, thuộc hạ có thể đối phó” thanh âm bén nhọn của bóng đen vang lên.



“Quỷ Tâm, bản cung lâm phải tình thế bắt buộc, không cho phép xảy ra sơ suất gì ngoài ý muốn, hiểu chưa?”



“Dạ, Thái tử”



“Ân, lui xuống đi” bóng đen lập tức biến mất trong không trung.



Bên trong phòng một mảnh yên tĩnh, không người nào dám phát ra âm thanh, phất phất tay, hai tỳ nữ lui xuống. Ngân Lưu Nhân mở mắt ra, trong mắt lưu chuyển một cỗ lãnh lệ, Tuỳ Tân, một khắc bắt đầu lúc ngươi trở thành nữ nhân của ta, thiên của ngươi chỉ có thể là ta. Bản cung không chỉ hy sinh mười tên tử sĩ vì ngươi, mà còn lấy một ngàn kỵ binh cùng hai mươi vạn quân vì ngươi lót đường, ngươi cũng nên bồi thường cho ta chứ? Bồi thường tổn thất cho ta. Thiên hạ này sớm muộn cũng thuộc về bản cung, chẳng qua là bây giờ ta muốn chinh phục ngươi! Nếu có một ngày ngươi yêu bản cung, vậy tình cảnh sẽ như thế nào đây? Thê tử của người khác? Ha ha, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của ta, huống chi là thê tử của người khác?