Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 11 : Nói lời xin lỗi

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


“Tiếu Vũ Hàm, vì sao cô luôn nhắm vào tôi? Tôi đã làm chuyện vạn ác gì đến nỗi khiến cô phải dồn ép tôi như vậy? Hả?! Có phải cô nhìn tôi không vừa mắt đúng không? Thấy tôi chướng mắt thì việc gì mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?! Nếu cô không phải là giáo viên thì tôi đã sớm đạp cô xuống nước rồi!!!”



Dạ Ngưng cơ hồ dùng hết sức mà gào to, toàn bộ bể bơi lặng ngắt như tờ, vô số đôi mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm lại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, ánh mắt dần dần lạnh như băng, một lát sau, lạnh lùng nói: “Dạ Ngưng, đây là để cho dịp kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường, tốt nhất nên biết bỏ qua thân phận của chính mình, làm chuyện em phải làm.”



Không nhiều lời thêm nữa, Tiếu Vũ Hàm xoay người đi ra ngoài. Dạ Ngưng nắm chặt tay nhìn bóng dáng cô, người phụ nữ này luôn là vậy, dù có hoàn toàn tức giận đi nữa thì cũng không bộc phát, nói cái gì cũng không thèm để ý, quả thực khiến người ta phát điên mà! Không đợi mọi người kịp phản ứng, cửa lại bị đẩy ra, Mạch Mạt vẻ mặt giận dữ hùng hổ tiến vào.



“Cô chính là Dạ Ngưng?”



“Phải.” Sắc mặt Dạ Ngưng không chút thay đổi đáp, nàng nhận ra Mạch Mạt, đó là giáo viên làm bên công tác Đảng, tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua nhưng dù sao cũng có ấn tượng.



“Có chuyện gì?”



“Cô! Đi ra!” Mạch Mạt cực lực áp chế lửa giận trong lòng, cô sợ chính mình nhịn không được liền sẽ điên cuồng đập Dạ Ngưng một trận bẹp dí.



Cúi đầu, hai người một trước một sau đi ra sân thể dục. Dạ Ngưng hét một hồi, đến giờ huyệt Thái Dương còn có chút đau, mím môi nhìn Mạch Mạt, gần đây mình làm gì cũng thực không thuận lợi, như thế nào giáo viên khắp nơi đều tìm đến mình?



“Cô cho là mình phải chịu ủy khuất phải không?” Mạch Mạt xoay người, căm tức nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng biết cô ta đang nói tới Tiếu Vũ Hàm, liền cắn môi cúi đầu, không nói gì.



Hít sâu một hơi, Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng: “Nếu đổi lại là một giáo viên khác thì cô đã sớm bị kỷ luật rồi.”



Ngơ ngác, Dạ Ngưng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Mạch Mạt.



“Ngay ngày đầu đi học cô đã xem AV, cô có biết hiện tại trường chúng ta đang quản lí nghiêm ngặt tác phong học tập hay không? Sinh viên cả một lớp đều nhìn thấy, cô cho là sẽ không có người nào bàn tán, không có ai phản ứng à? Hiệu phó muốn bắt cô để lập uy, cô nghĩ là ai giúp cô giải quyết ổn thỏa chu toàn?”


“Thực xin lỗi, cô Tiếu, em sai rồi.” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.



Tiếu Vũ Hàm nhếch môi, gật đầu: “Ồ, sai ở đâu nhỉ?”



…..



Dạ Ngưng cảm giác mình như quả khí cầu bị xì hơi, Tiếu Vũ Hàm chỉ động tay một chút liền đâm thủng. Nàng cúi đầu, mím môi nói nhỏ: “Dù sao thì cũng là sai rồi, muốn đánh muốn phạt gì thì tùy cô, lần này em không phản đối.”



Vẻ mặt vẫn một mực lạnh như băng rốt cục cũng có ý cười, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng gật đầu, cười nhìn Dạ Ngưng: “Thật sao?”



“…..” Dạ Ngưng nghẹn họng, cái người này làm sao vậy? Mình chỉ khách sáo một phen thôi, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn đánh muốn phạt mình?



“Ai, đánh hay phạt thì thật ra không cần thiết. Như vậy đi, nhìn vào biểu hiện thành tâm xin lỗi của em thế này, vừa lúc tôi có một việc khá bận rộn, em có thể giúp.” Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt nói, Dạ Ngưng nhìn nụ cười giảo hoạt quen thuộc kia, khẽ rùng mình một cái.



“Chuyện gì ạ?”



“Trường chúng ta đã lên kế hoạch cho một buổi khiêu vũ, tôi nhớ rõ lúc còn ở khoa chính quy hình như em còn tự xưng mình là ‘vũ vương’, giờ thật đúng lúc, em giúp tôi việc này đi.”



“Khiêu vũ?” Dạ Ngưng ngây người, nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, thật cẩn thận hỏi: “Em hợp tác với ai?”



Tiếu Vũ Hàm gật đầu, dịu dàng cười với Dạ Ngưng: “Đương nhiên là tôi.”



“…..”