Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 23 : Nói chuyện làm ăn...
Ngày đăng: 02:53 19/04/20
“Lão tứ, mày yên tâm, người tao giới thiệu cho mày tuyệt đối chín chắn, không thể kém hơn so với cô Tiếu đâu!” Lão đại còn ở một bên nói đâu đâu, Dạ Ngưng không yên lòng nghe, toàn bộ linh hồn nhỏ bé đều bị người ở trong góc kia câu đi rồi. Cô Tiếu không có việc gì thì đứng đó làm chi? Ngắm sao trời chắc?
Lão đại biết rõ tính tình Dạ Ngưng, sợ nàng trên đường chạy trốn nên cứ một cuộc lại một cuộc gọi cho đàn chị kia, Dạ Ngưng ở một bên nghe mà phiền lòng, căn bản nàng không muốn gặp đàn chị chín chắn gì gì đó kia! Chín chắn hay không cũng đâu phải chuyện của nàng, nàng muốn gặp cô Tiếu, muốn biết trong lòng người ta nghĩ cái gì! Tư vị thầm mến này là lần đầu tiên Dạ Ngưng nếm phải, bị người ta bám riết nắm gọn trong lòng bàn tay đã thành thói quen, giờ lại mất hồn thành ra thế này, thật sự trong lòng Dạ Ngưng chịu đầy khổ sở.
“Đến đây, đến đây!” Mắt lão đại sáng lên, vẫy vẫy tay với bóng người ở phía xa xa. Tuy Dạ Ngưng không có hứng thú nhưng lại không thể chối từ lòng nhiệt tình của lão đại, hơn nữa trong lòng nàng cũng ấp ủ một ngọn lửa vô danh, cũng muốn để Tiếu Vũ Hàm nhìn xem Dạ Ngưng nàng là một tình thánh chứ không phải là một kẻ nhát gan!
“Lão tứ, đây là Hà Lâm Nhiên, đàn chị Hà.”
Đàn chị kia vừa tiến lại, lão đại đã vội vàng giới thiệu, Dạ Ngưng ấm ức ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu liếc mắt một cái liền giật mình.
Thật sự đúng là một cô gái xinh đẹp…
Hà Lâm Nhiên tươi cười nhìn Dạ Ngưng, ngay cả đôi hàng mi cũng cong lên như những gợn sóng mềm mại. Làn da trắng nõn làm nổi bật lên sắc hồng của đôi môi, khuôn mặt thực hoàn mỹ, đôi mắt đen láy thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khóe miệng tuyệt mỹ, lúc cười rộ lên thực quyến rũ hút hồn, mà hai bên tai có đeo hai viên kim cương lấp lánh đẹp mắt, khiến cho nét kiều mỵ của cô có thêm một tia gì đó bất kham, cảm giác mang đến thật ra lại có chút tương tự với khí tức của Dạ Ngưng.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Dạ Ngưng được thổi phồng lên khiến mặt đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.
“Vậy thì hai người cứ nói chuyện trước đi, tụi này đi hai vòng quanh sân thể dục đã, một lúc nữa sẽ trở lại.” Lão đại làm bà mối thật rất xứng với chức danh, lúc nên biến mất liền biến mất, còn thuận tay kéo theo cả lão nhị và lão tam, lúc đi còn dùng sức nháy mắt với Dạ Ngưng. Dạ Ngưng liếc mắt xem thường, không thèm quan tâm.
“A, em không cần câu nệ đâu.” Hà Lâm Nhiên nhìn Dạ Ngưng có chút co rúm người, cười nói, Dạ Ngưng ngượng ngùng gật đầu.
“Đều là do lão đại.”
“Không trách con bé, tôi đã biết em từ rất sớm rồi.” Hà Lâm Nhiên cười nhìn Dạ Ngưng, tiến lên vài bước đi đến bên cạnh nàng, cơ hồ là mặt kề sát mặt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bị đàn chị chủ động nên thành ra mặt có phần đỏ lên.
Dạ Ngưng chế nhạo nhìn Hà Lâm Nhiên, vốn nghĩ chị ta sẽ xấu hổ, không ngờ Hà Lâm Nhiên lại gật đầu, vẻ mặt u oán: “Đúng vậy, tôi thích cô ấy đã nhiều năm rồi.”
“….” Dạ Ngưng nghẹn họng, nhìn Hà Lâm Nhiên đột nhiên hiểu ra, thì ra loại nhát gan thật đúng là không phải chỉ có một mình mình, người có da mặt dày như thế này mà dĩ nhiên lại có thể thầm mến nhiều năm như vậy, ai, quả nhiên mà, đây đúng là kẻ hèn nhát nhất thế kỷ!
Hà Lâm Nhiên nhìn chằm chằm Dạ Ngưng thầm tính toán, bản lãnh của Dạ Ngưng cô cũng đã ít nhiều nghe nói qua, nếu…nghĩ vậy, Hà Lâm Nhiên liền hắng giọng, mở miệng: “Dạ Ngưng, tôi giúp em theo đuổi Vũ Hàm.”
“Có chuyện tốt như vậy sao?” Dạ Ngưng không tin nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên trừng mắt liếc nàng một cái: “Nói thế nào thì tôi cũng làm bạn học với Vũ Hàm vài năm, cũng có ít nhiều hiểu biết với tính tình của cô ấy.”
“Điều kiện gì?” Dạ Ngưng chần chừ nhìn Hà Lâm Nhiên, nàng mới không tin tự dưng có chuyện trên trời rơi xuống miếng bánh tốt như vậy.
Hà Lâm Nhiên thấy nàng như vậy liền cười cười: “Thực thông minh, thật ra thì cũng không có gì, chờ lúc em ôm được người đẹp về thì thuận tiện giúp tôi đem cô Mạch kia của em ôm đi cùng luôn.”
“…..” Dạ Ngưng nhìn Hà Lâm Nhiên không nói gì, Hà Lâm Nhiên cũng không nóng vội, cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Được rồi.” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Dạ Ngưng cũng đáp ứng, từ xưa đến nay vì muốn có được mỹ nhân thì người nào mà chẳng phải có chút hy sinh, dâng lên cô Mạch, đổi lấy cô Tiếu, cuộc mua bán này chỉ lời không lỗ, không có lý do gì mà không đáp ứng!
“Nhưng mà, đàn chị, chị có biện pháp nào?” Dạ Ngưng hoài nghi nhìn Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên nhìn nàng cười giảo hoạt, vươn tay ra, một phen giữ chặt lấy bả vai Dạ Ngưng, không nói hai lời, kéo nàng thẳng vào trong lòng mình.
“Chị…” Dạ Ngưng đỏ mặt dùng sức giãy dụa, gì chứ? Làm gì vậy, lại giở trò lưu manh đùa giỡn Dạ Ngưng mình? Chị ta đang muốn múa búa trước cửa Lỗ Ban* sao? Dạ Ngưng vừa định vung tay tóm ngực để đáp lại Hà Lâm Nhiên, bên tai lại có một cơn gió thổi qua, thanh âm Hà Lâm Nhiên bay vào tai: “Nhóc con, đừng nhúc nhích, tôi đang giúp em đó.”
(*múa búa trước cửa Lỗ Ban = múa rìu qua mắt thợ -> chỉ người không biết tự lượng sức, khoe khoang trước mặt người bậc thầy, nên chỉ làm trò cười cho người khác.
Tích: Lỗ Ban là người nước Lỗ bên Tàu thời Xuân Thu, là người thợ mộc nổi tiếng tài giỏi và khéo kéo, về sau được tôn là tổ sư của nghề thợ mộc)
_Hết chương 23_