Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 34 : Dùng thâm tình....

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


“Lão Đại, mày làm gì thế, mau tắt đèn đi, không thì lão Nhị, lão Tam đều bị mày đánh thức mất!”



Dạ Ngưng vừa thấy lão Đại tức giận, cũng không dám cứng đối cứng, chỉ có thể lấy lão Nhị, lão Tam ra làm lá chắn. Quả nhiên, lão Đại làm “chị cả” cũng không phải vô dụng, nhìn nhìn hai người ôm gối ngủ đến chảy cả nước miếng, hít sâu một hơi, lại tắt đèn đi.



“Lão Đại, ngồi xuống cạnh tao, hai chúng ta tâm sự.”



Nụ hôn lúc tối kia vẫn còn hiệu lực rất mạnh, đến bây giờ Dạ Ngưng vẫn còn hưng phấn không thôi, lão Đại nhìn Dạ Ngưng chần chừ một chút, đoán chừng hẳn nàng đã thành công rồi, liền gật gật đầu, đi qua.



“Không phải chứ tao nói mày này, lão Tứ, mày ăn vụng trứng gà của lão Tam tao còn không nói làm gì, nhưng thế nào mà giờ mày lại còn bắt đầu lấy trộm táo của tao nữa?”



Lão Đại tức giận khó tiêu, Dạ Ngưng vội nịnh nọt lôi kéo tay cô.



“Được rồi, mai mốt sẽ mua một thùng trả lại cho mày, đây không phải là để lấy lòng đàn chị, để người ta lộ ra vài tin tức về cô Tiếu cho tao sao?”



“Nói như vậy…mày thực sự thành công?” Lão Đại có chút kinh ngạc hỏi, cô biết cô Tiếu đối xử với Dạ Ngưng không bình thường, nhưng thế nào cũng không ngờ Dạ Ngưng lại có thể ôm mỹ nhân về nhanh như vậy.



“Suỵt, nhỏ giọng chút…..”



Trong bóng đêm, Dạ Ngưng cười đắc chí. Ở trong trường, lão Đại là người nàng tin tưởng nhất, chuyện tình cảm, nói cho cô cũng rất yên tâm.



“Lão Đại, mày còn nhớ chuyện tình yêu lần trước tao kể cho mày không?”



“…Nhớ rõ.” Lão Đại đen mặt nhìn Dạ Ngưng, này này này, không phải mày lại muốn kể cho tao một chuyện tình thê lương đẹp đẽ nữa đấy chứ, tao chịu không nổi đâu!



Dạ Ngưng liếm liếm môi, cười nói: “Chuyện kia còn chưa kết thúc đâu, Tiểu Ngư Nhi cùng Tiểu Nê Nhi hạnh phúc sống bên nhau, Tiểu Ngư Nhi một ngụm đem Tiểu Nê Nhi ngậm trong miệng.”



“Mày nói là — hai người hôn môi?!” Thanh âm lão Đại run rẩy, không thể tin nhìn Dạ Ngưng.



Dạ Ngưng gật gật đầu, cúi đầu đầu cười khẽ. Đúng vậy, nàng đã hôn cô Tiếu.



Tin tức có sức oanh tạc như thế khiến lão Đại phải mất thật lâu mới tiêu hóa được, cười ôm lấy Dạ Ngưng, lão Đại vỗ vỗ bả vai nàng: “Đối xử với cô Tiếu cho tốt đấy.”



“Ừ….” Dạ Ngưng đáp lời, suy nghĩ một lát, nhìn lão Đại.



“Lão Đại, ở bên cô Tiếu tao cảm giác có chút kỳ quái.”



“Haiz, bình thường mà, lúc tao ở bên bạn trai cũng rất không được tự nhiên, qua một thời gian sẽ ổn thôi.” Vẻ mặt lão Đại tỏ ra đúng kiểu tập mãi thành quen.



Dạ Ngưng lắc lắc đầu: “Không phải, tao nói không phải về phương diện tính cách, là cô Tiếu…cô ấy…ừ, cô ấy như thể hiểu tao rất rõ.”



“Có ý gì?” Lão Đại chớp mắt hỏi, cô Tiếu rất quen thuộc Dạ Ngưng? Có quen thuộc mấy đi nữa thì có thể hơn mình sao?



“Tao cũng nói không rõ được, chỉ là có cảm giác dường như cô ấy đã quen biết tao từ rất lâu trước kia rồi, đối với mọi sự tình của tao đều nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí sở thích của tao cũng đều biết cả.”



Dạ Ngưng trầm tư nói, lão Đại nghe xong trợn mắt lườm nàng một cái.



“Được rồi mày, đừng có chuẩn bị nói với tao cái gì mà kiếp trước kiếp này đi, vô nghĩa, mau ngủ đi, không phải sáng mai còn bận rộn rất nhiều việc với cô Tiếu sao?”




Nhìn bóng dáng Hà Lâm Nhiên, Dạ Ngưng thở dài, đúng vậy, nàng quả thực rất không chín chắn, một mảnh dụng tâm lương khổ của cô Tiếu như vậy, nàng lại đạp hỏng…Nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, Dạ Ngưng đỏ mặt cảm thán, đồng thời lại không tự giác mà trào dâng một tia ngọt ngào, thì ra, khi đó định mệnh giữa nàng và cô Tiếu đã lôi kéo quấn chặt lấy nhau.



Đi vào phòng ký túc, Dạ Ngưng cầm bảng biểu trong tay ném cho lão Đại, lặp lại ý nghĩ của mình một lần nữa, còn bản thân thì ngã lên giường, lăn qua lộn lại ngẫm về những lời của Mạch Mạt.



Trừ cảm động ra, thì vẫn là cảm động, Dạ Ngưng không biết phải hình dung cảm thụ của mình thế nào, áy náy, tự trách, hối hận, may mắn, ngọt ngào đồng thời tràn ngập trong tim, nàng có tài đức gì đây chứ.



“Lão Tứ, mày báo cái gì?” Lão Đại viết xong, đưa cho Dạ Ngưng.



Dạ Ngưng đang mơ màng, nghe lời lão Đại nói liền nhăn mày: “Tao không định báo, chuẩn bị bắt đầu từ sáng mai đi học tiếng Anh.”



“Cái gì? Đầu mày bị nhét phân vào à?” Lão Đại không thể tin được nhìn Dạ Ngưng, bình thường ai là người luôn mồm nói đánh chết cũng không học tiếng Anh chứ.



Dạ Ngưng phiền não phất phất tay: “Không báo.”



“Tự mày nhìn đi, lời cô Tiếu nói đâu có kẽ hở, có bãn lĩnh thì mày đi báo một môn sở trường độc nhất vô nhị trong toàn trường đi.”



Lão Đại nhún vai không quan tâm Dạ Ngưng, thấy nàng như thế thì chắc là bị cái gì đó đả kích rồi. Dạ Ngưng cũng không để ý tới cô, ấm ức từ trên giường đứng lên, cầm bảng biểu gạch vài nét bút lên đó, đi giày vào, chạy về phía văn phòng.



Dùng tốc độ nhanh nhất xông vào thang máy, ngay cả thở cũng không kịp thở Dạ Ngưng đã vọt vào văn phòng, Tiếu Vũ Hàm đang cúi đầu xem văn kiện bị Dạ Ngưng làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.



“Sao lại trở lại rồi?”



“Xong rồi ạ, cô Tiếu.”



“Nhanh như vậy sao?”



Tiếu Vũ Hàm có phần không tin nhìn Dạ Ngưng, lau mồ hôi trên trán, Dạ Ngưng gật đầu: “Không tin thì cô xem đi.”



Tiếu Vũ Hàm nghi hoặc tiếp nhận bảng biểu trong tay Dạ Ngưng, cúi đầu xem, thật đúng là đều đã báo cáo tốt cả. Đơn giản lật qua vài tờ được điền trước, sở trường cơ bản đều là bơi lội điền kinh nhảy xa linh tinh gì đó, Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, lật về phía sau vài tờ, bắt đầu tìm bảng biểu của Dạ Ngưng.



……



Nhất định Dạ Ngưng không điền cái thứ tốt gì, Tiếu Vũ Hàm tìm được tờ của Dạ Ngưng ở cuối cùng, vừa mở ra nhìn, liền cười đến nỗi cây bút trong tay thiếu chút nữa văng đi.



“Dạ Ngưng, đây là sở trường mà em hứng thú?” Trong nháy mắt, trên mặt tràn đầy ý cười, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn Dạ Ngưng.



Dạ Ngưng còn nghiêm trang nhìn Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu: “Đúng vậy.”



“Vậy tốt lắm, em đọc lên cho tôi nghe, sở trường yêu thích của em là cái gì? Tôi xem có phải tôi nhìn nhầm hay không.” Buông bảng biểu trong tay xuống, thân mình hơi dựa về phía sau, cầm chén trà nhẹ nhàng đặt lên miệng, Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng.



Dạ Ngưng cũng rất hào phóng, trước mặt giáo viên toàn văn phòng thản nhiên thừa nhận, đọc: “Dạ Ngưng, sở trường — ngực toái đại thạch*.”



(* là một trò trong xiếc ảo thuật, đặt một tảng đá lên ngực, dùng búa đập lên cho vỡ)



_Hết chương 34_