Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 93 : Rất quyến rũ...
Ngày đăng: 02:54 19/04/20
Kỳ thật trước khi nói năm chữ này Dạ Ngưng cũng đã vắt hết óc suy nghĩ một phen rồi, bây giờ nàng thực sự còn có cảm giác như thể giẫm trên miếng băng mỏng vậy. Nàng thực sợ khi Vũ Hàm khó khăn lắm mới đến tìm mình mà lại bị mình chọc tức, cũng thực hối hận mình rỗi hơi lại đi tìm Hiệp Nhiên đến chọc tức Vũ Hàm, đồng thời lại có chút hận sự thấp hèn của mình. Vì cái gì khi yêu một người lại hèn mọn đến như vậy, một bản thân từng phong lưu phóng khoáng không đem bất cứ việc gì để trong lòng ngày trước đã một đi không trở lại mất rồi. Dạ Ngưng nhìn bộ dáng Tiếu Vũ Hàm chuẩn bị rời đi, gấp đến nỗi như lửa cháy đến nơi, rốt cục cũng nói ra năm chữ đầy thâm ý: “Về sau cô ở trên.”
Về sau cô ở trên……
Nói ra không chút khách khí, thực sự là một câu nói đầy uất ức kèm dâm đãng!
Ý tứ Dạ Ngưng biểu đạt có thể hiểu được rất rõ ràng, ở trên, ở trên, về sau tất cả những điều Tiếu Vũ Hàm nói nàng sẽ đặt lên hàng đầu, sẽ không có việc gì lại tìm việc khiến cô nổi giận nữa, nếu cô không muốn trả lời, mình cũng sẽ không truy cứu. Dạ Ngưng sẽ chờ, vẫn chờ Vũ Hàm chuẩn bị sẵn sàng nói cho nàng, đây là về phương diện uất ức, còn về phần dâm đãng thì……
Ánh đèn vàng cam trong nhà hàng hắt lên khuôn mặt ửng đỏ của Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt vốn lạnh như băng lại trở nên né tránh, mà Dạ Ngưng vẫn bị vây dưới hạ phong lại đúng lý hợp tình ngẩng đầu lên, chớp mắt không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Vũ Hàm, thế nào, đây là năm chữ cô muốn mà phải không, còn muốn bỏ đi sao?
Tình yêu là tương đối, Tiếu Vũ Hàm hiểu Dạ Ngưng, biết cách công phá vẻ “ngạo kiều” của nàng, mà Dạ Ngưng cũng đồng dạng biết làm cách nào để hóa giải cái lạnh như băng trong mắt Tiếu Vũ Hàm, làm cho cõi lòng cô trong nháy mắt liền hòa tan thành nước.
Tiếu Vũ Hàm đỏ mặt nở nụ cười, muốn mở miệng nói Dạ Ngưng không đứng đắn, nhưng lúc nhắc tới ba chữ đó liền có vẻ như hơi có ý làm nũng. Mà quy tắc tự nhiên chính là thế, thời điểm lúc thỏ trắng nhỏ thẹn thùng thì chính là lúc sói xám xuất hiện.
Dạ Ngưng hô hấp tựa hồ có vẻ khó khăn, đứng thẳng người dậy, từng bước đi tới gần Tiếu Vũ Hàm, mỗi bước tới gần, trái tim liền nảy lên kịch liệt thêm một phần. Đã bao nhiêu lâu rồi, Vũ Hàm, cô biết không, những ngày tháng chúng ta xa cách, em nằm mơ cùng đều muốn đi từng bước đến gần cô thế này, trải qua biết bao việc, chỉ thầm nghĩ muốn chân chân thực thực ôm cô vào lòng.
Hương chanh quen thuộc phả vào mặt, hốc mắt Dạ Ngưng đỏ bừng, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, nét mặt nhu hòa, nhu tình trong mắt cơ hồ như tràn ra.
Trăm chuyển ngàn hồi, trăm chuyển ngàn hồi……
(Trăm lần xoay người, ngàn lần ngoái lại)
Tựa vào phiến ngực mềm mại, ngửi mùi hương quen thuộc, trái tim tràn đầy phiền não của Tiếu Vũ Hàm hơi chút lắng đọng lại.
Thay đổi thì thế nào? Nếu nỗi bất an trong lòng Dạ Ngưng là do cô tự tay gieo xuống, vậy thì cô sẽ dán kín khe hở kia lại từng chút một, mặc kệ có khó khăn đến đâu.
Dạ Ngưng ôm Tiếu Vũ Hàm một câu cũng không dám nói, dư quang cuối mắt thoáng nhìn qua chén trà trên mặt đất, thè lưỡi.
Hai người cứ ôm nhau như vậy không biết bao lâu, Tiếu Vũ Hàm mới từ trong lòng Dạ Ngưng thoát ra, tay lại vẫn vòng bên hông nàng, hai mắt nhìn nàng không chớp.
Oái……
Có chút không chịu nổi ánh mắt Vũ Hàm như vậy, Dạ Ngưng không được Tự nhiên quay đầu đi, nàng cũng phát hiện ra Vũ Hàm thay đổi, trải qua một năm ma luyện, tiểu nữ nhân ban đầu mới động một chút liền xấu hổ lúc trước kia cũng thăng cấp……Ánh mắt kia là cái gì chứ, Vũ Hàm, cô đừng nhìn em như vậy được không……lòng đều bị cô nhìn đến mềm nhũn rồi.
Nhìn bộ dạng né tránh của Dạ Ngưng, khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, nhẹ nhàng cười. Ha, nhìn như thế này thì vẫn chính là cô bé chưa chịu lớn nhà mình mà, dĩ nhiên còn học được thẹn thùng.
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm cười đến mặt đỏ bừng, trong lòng quẫn bách không thôi, muốn thoát thân chuyển đề tài, nhưng cánh tay Tiếu Vũ Hàm vẫn quấn bên eo nàng, một chút ý tứ buông ra cũng không có. Vắt óc suy nghĩ thật lâu, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tiếu Vũ Hàm.
“Vũ Hàm, à thì……Ôn Nhiên đã về khách sạn lâu rồi, em, em đưa cô về nhé.” Lời này là Dạ Ngưng dùng thực nhiều sức lực mới nói được, có thể là có chút không thích ứng, tóm lại đối diện với Vũ Hàm hiện tại nàng còn có chút không được tự nhiên cùng căng thẳng, chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếu Vũ Hàm không trả lời Dạ Ngưng, cánh tay vòng bên hông Dạ Ngưng, dù có hứng thú nhìn dáng vẻ trốn tránh của nàng, nhưng vào lúc mặt Dạ Ngưng đỏ đến mức chẳng khác gì khăn trải bàn, cô liền nhìn chằm chằm vào mắt Dạ Ngưng, sâu kín mở miệng: “Em nỡ để tôi ở khách sạn sao?”
_Hết chương 93_