Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 94 : Có gì đó không đúng...
Ngày đăng: 02:54 19/04/20
Em nỡ sao……
Dạ Ngưng hoàn toàn bị một câu của Tiếu Vũ Hàm làm cho mềm nhũn, nàng vô thức làm một động tác nuốt xuống, trong đầu hiện ra một vài cảnh tượng hỗn loạn.
Khi còn bé phim hoạt hình nàng thích xem nhất chính là [Cậu bé Hồ Lô], mà cảnh thích nhất chính là khi nữ xà yêu ngồi trong lòng hạt tử tinh (bọ cạp tinh), nũng nịu kêu “Đại vương~”, lúc ấy Dạ Ngưng còn nhỏ nên không hiểu vì sao một câu “đại vương” liền có thể muốn gì được nấy như thế, từng học theo bộ dáng xà yêu nữ chui vào lòng mẹ mà kêu “đại vương”, muốn ăn loại kẹo bơ cứng mới được bày bán, nhưng từ sau khi bị mẹ đạp cho một cước rồi nàng cũng không dám gọi lung tung nữa. Một câu “nỡ sao” của Vũ Hàm hôm nay, thật sự là rất có phong thái của nữ xà yêu……
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, nhận ra nàng thất thần liền cắn cắn môi, tay phải bò lên trên, chậm rãi đặt lên cổ nàng, nhè nhẹ vuốt trên vùng xương quai xanh tinh xảo: “Em suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì! Về nhà, chúng ta về nhà!” Xúc cảm lành lạnh cùng cảm giác ngưa ngứa tê dại khiêu khích thần kinh Dạ Ngưng, nàng giữ lấy bàn tay hơi lạnh của Tiếu Vũ Hàm, trái tim đập mạnh đến nỗi ngay chính bản thân cũng nghe được thanh âm, liền đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác. Tại sao……Vũ Hàm cô sao có thể lại khiêu chiến cực hạn của người ta lần nữa vậy chứ, chẳng nhẽ thật sự không sợ em một miếng nuốt chửng cô?
Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, trong mắt mang theo ý cười đầy trêu chọc. Có sắc tâm lại không có sắc đảm, lại có suy nghĩ hư hỏng gì đây?
“Lại làm sao vậy……” Dạ Ngưng khẩn trương đến nỗi líu cả lưỡi.
Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, dịu dàng nói: “Em giữ tôi như thế, tôi đi kiểu gì đây?”
Lập tức hất tay Tiếu Vũ Hàm ra, Dạ Ngưng xoay phắt người đi như thể bị điện giật, không nhìn Tiếu Vũ Hàm, mặt đỏ như thể sắp phun máu, thân mình nóng lên.
Tiếu Vũ Hàm cười nhìn Dạ Ngưng, trông bộ dáng quẫn bách của nàng, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống nhặt túi xách rơi trên mặt đất, xoay người lại, nhìn Dạ Ngưng vẫn còn đang hít thở dồn dập ở đằng kia, ý cười trên mặt càng đậm.
Chậm rãi tiến lên, Tiếu Vũ Hàm cầm tay Dạ Ngưng, tay kia thì đặt lên vai nàng, xoay người nàng lại, để nàng đối diện thẳng với mình.
Cười, ngoài cười ra lại vẫn là cười, Tiếu Vũ Hàm chỉ đơn thuần đang cười, vui vẻ phát ra từ nội tâm, mà ở trong mắt Dạ Ngưng lại không giống vậy. Nụ cười này rất hút hồn, rất quyến rũ, làm cho từng tế bào toàn thân người ta đều bắt đầu nhộn nhạo, tay trong tay nhảy một điệu ngắn.
Không bận tâm đến màn “tiểu biệt nữu” của Dạ Ngưng nữa, Tiếu Vũ Hàm kéo tay nàng, giống như bao nhiêu lần trong quá khứ, nắm tay Dạ Ngưng, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ngờ tới, trong phòng ấm áp như mùa xuân, ngoài phòng lại nổi lên một trận mưa tuyết nhỏ, từng bông tuyết nhè nhẹ bay xuống. Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nâng tay trái còn rảnh lên, đón lấy một bông tuyết: “Thật là đẹp.”
Theo tiềm thức, Dạ Ngưng thật muốn đáp lại một câu: “Rõ, nô tài lĩnh chỉ!” Sờ sờ mũi, Dạ Ngưng cười cười, đi về phía phòng ngủ, chuẩn bị tìm quần áo.
Thật ra căn bản Dạ Ngưng không cần tìm, trực tiếp đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ.
Lúc đi dạo phố ở nơi này, mỗi lần Dạ Ngưng mua quần áo đều mua một vài bộ có phong cách Vũ Hàm, không phải cố ý, chỉ là đáy lòng ẩn ẩn có phân chờ đợi, mà tia chờ đợi này rốt cục cũng không vô ích, làm cho Vũ Hàm chân thực cảm giác được.
Khi trông thấy đôi bàn chải dành cho tình nhân một xanh một hồng, mắt Tiếu Vũ Hàm hơi ươn ướt, ngay sau đó là một đôi khăn mặt cùng dạng, sữa tắm mình thích nhất…Tất cả mọi thứ, đều có dấu vết của cô.
Lẳng lặng nhìn hết thảy mọi thứ, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu hít một hơi, nén nước mắt xuống, hôm nay là ngày gặp lại, không thể khóc. Khoảnh khắc lúc ngẩng lên, Vũ Hàm nhìn thấy mấy cuộn giấy vệ sinh để trên giá, khẽ giật mình sửng sốt, Tiếu Vũ Hàm đem cuộn giấy vệ sinh có chút kỳ quái kia xuống cầm trong tay.
Sặc……
Khi nhìn vào bức tranh thứ nhất, Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, Dạ Ngưng……nàng thật đúng là có hứng thú tệ hại mà.
Trên giấy vẽ bộ dáng một đứa bé ngồi trên bồn cầu sắc mặt dữ tợn, phía dưới là chữ đề tựa của Dạ Ngưng, Vũ Hàm, táo bón lại nghĩ tới cô.
Bức thứ hai…vẫn là đứa bé kia, đứng dưới vòi hoa sen, bộ dáng có vẻ như đang tắm rửa. Đồng dạng có chữ đề tựa,Vũ Hàm, mỗi khi tắm rửa là nhớ cô nhất.
Bức thứ ba…có thêm hai nhân vật mới, Tiếu Vũ Hàm cẩn thận đánh giá, xem ra có lẽ là Tiểu Thảo và Phong tổng, mà hai người hình như đang…hôn nhau, mà đứa bé kia lại ở một bên nhìn lén.
Lần này không có lời đề tựa, chỉ có một khuôn mặt tròn rơi nước mắt.
Tiếu Vũ Hàm đang chăm chú xem, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn cuộn giấy trong tay cô, há to miệng.
_Hết chương 94_