Thất Sủng Đế Vương

Chương 13 : Cùng Lã Đường Luận Bàn chính sự.

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

Nhà của Lã Đường nằm biệt lập với thôn dân.Trước có sông, sau có vườn lê đang ra nở hoa trắng muốt. Nhà có hai gian, phía trước có đình viện câu ra mặt nước. Trên mấy miếng gỗ là những chiếc bàn nhỏ làm nơi dạy học cho lũ trẻ.
"Quả nhiên, nơi ở của văn sĩ thanh cao thoát tục, sống ở đây nào biết chuyện binh đao ngoài cửa Khẩu cơ chứ."
Ngọc Dung chạy vào lối nhỏ, cất tiếng gọi "Lã sư phụ" hai ba lần. từ trong nhà gỗ, một thân ảnh cao gầy râu dài, tay cầm sách, ung dung bước ra.
-Ngọc Dung Cô nương, đã quá giờ dạy học, chẳng hay tìm lão phu có chuyện gì.
Ngọc Dung lễ phép chào hỏi, đoạn quay sang giới thiệu Vương Quang Lân.
-Lã sư phụ, đây là Vương Tướng Quân dưới trướng gia phụ. Người đến đây có việc nhờ thỉnh giáo.
Hai con mắt của Lã Đường bỗng mở to ra, người này mày sắc, mũi cao. Nhãn Quang hữu thần tựa như tinh tú trên cao. Cái bản mặt của người làm đại sự mà kẻ sĩ nào cũng dễ nhận ra. Quan trọng là, khuôn mặt nhìn rất quen.
sau khi lục lọi ký ức về những người làm đại sự, Lã Đường hớt hải chạy đến quỳ rụp xuống hành lễ trước Vương Quan Lân.
- Thảo dân, Lã Đường Khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Vương Quan Lân nhăn mặt, không nghĩ tới ông ta làm quan trong triều nên nhận ra mặt của mình. Giờ bại lộ thân phận khó nói chuyện với Ngọc Dung a.
- Lã khanh bình thân, mấy năm nay khanh vẫn khoẻ chứ!
- Nhờ phúc của hoàng thượng, lão phu có được những ngày tháng an nhàn, lấy dạy học làm thú vui. Tâm tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
Kim Ngọc Dung hai chân bị chôn xuống đất, nhìn hai nam nhân xưng hô quái lạ. Bất giác nhìn sang Vương Tướng Quân.
-Lã sư phụ, đây là vương tướng quân, sao người lại..."
Lã Đường cười ha hả.
- Ngọc Dung cô nương, đây là đương kim hoàng thượng của Nam Thiên Quốc, dù có bôi cứt trâu lên mặt, lão phu cũng không nhìn nhầm.
-Hoàng ...hoàng thượng. Nhưng cha ta...lúc nãy...
Vương Quan Lân cười mỉm,
-Kim tiểu thư, lát nữa ta sẽ giải thích cho cô... Đã đến đây rồi, phiền cô pha cho ấm nước...ta có chuyện muốn nói với cố nhân.
-Nha đầu, ngươi hỏi pha nước cho tốn công phí sức. miệng rồng đâu uống được thứ trà bình dân chứ. lão phu có tuổi rồi, cần được nghỉ ngơi sớm. Có gì cần nói xin Hoàng thượng nhanh gọn giùm cho.
- Lã đại nhân, ngươi như vậy là ý gì?
-Lão phu chẳng có ý gì cả? Thiên tử lúc sa cơ phải núp bóng của một đại soái. Với bản tính của người, lão phu thừa biết ngươi phải hạ mình cầu thân, lấy Ngọc Dung để ràng buộc với Kim Ngạc Bưu, muốn mượn uy danh của ông ta để giữ ngôi báu.
Kim Ngọc Dung nghe thấy hoàng thượng vì muốn giữ ngôi báu mới hạ mình làm tướng trước cha mình. sự ái mộ bỗng chuyển sang khinh thị.
Lã Đường là trung thần một thời, vì muốn khuyên răn Vương Húp Tông tỉnh cơn mê sắc dục mà bị tước mất áo quan đuổi về quê. Hôm nay gặp lại thánh thượng, ngoài mặt giữ lễ đạo, nhưng bên trong vẫn còn ôm hận cũ.
những lời nói khó nghe của Lã đường phần nào bộc lộ nội tâm bất mãn. Vương Quan Lân hiểu rõ người này còn để bụng chuyện xưa, nhưng vẫn tỏ rõ mình là bậc minh quân bao dung độ lượng.
- Lã khanh đã không muốn gặp, vậy thì việc quốc gia đại sự, Trẫm phải tìm đến trung thần thực sự để viết nên một trang sử mới cho Nam thiên quốc.
-Ngọc Dung chúng ta về thôi.
- Đừng đóng kịch nữa, tài diễn xuất của hoàng thượng vẫn còn non lắm. Nếu còn là nam nhân, thì hãy xông pha giết địch. đừng núp dưới bóng người khác.
Vương Quan Lân không ngờ Lã Đường lại khéo đọc vị người khác đến thế. Nếu gã ham sống sợ chết thì không cãi được, nhưng trận đột kích quân Trác Nhật Minh, gã là kẻ đầu têu, công lao đã được Kim Ngạc Bưu, và các tướng sĩ công nhận.
- Lã đại nhân, Giang sơn dễ đổi, Bản tính khó rời, khó nhưng không phải không thể. Trẫm thấy ngươi an nhàn quá nên lú mất rồi. Ngươi chưa biết ai là người đã bày mưu đẩy Quân Tây Nam Quốc sao? Nếu ngươi đi hỏi người khác, ngươi sẽ nghĩ khác về trẫm.
Vương Quan Lân lạnh lùng quay đi.
Khí độ của Quan Lân khác xa với hình ảnh hôn quân trong trí nhớ của Lã Đường. Bóng lưng của gã lúc rời đi giống hệt với Tiên Hoàng khi còn tại thế.
"Tương truyền Minh Quân Nam Thiên Quốc.
Bước đến, bước đi ngạo đất trời."
- Hoàng thượng xin hãy dừng bước. Chuyện Quốc gia đại sự nào có thể chậm trễ, lã đương bất tài, Xin góp chút sức mọn, san sẻ gánh nặng với người.
Lã Đường chỉ nhìn phong thái bước đi của Vương Quan Lân, lập tức thay đổi thái độ. mở đường dẫn gã đi vào.
Ngồi trong đình viện trên mặt nước uống trà, đàm đạo.
- Hoàng thượng. người diễn sâu quá, lừa chúng thần mấy chục năm mới lộ rõ tâm cơ. Xem ra chỉ có Kim Ngạc Bưu là có tầm nhìn rộng lớn, mới hiểu được dụng ý của người.
- Người làm đại sự đương nhiên không ngại nguy hiểm. Lúc Trẫm mất tất cả mới biết ai là người đáng tin... cho các trung thần về hưu sớm chủ yếu muốn các khanh có thời gian thư giãn trước khi cùng trẫm tạo nên truyền kỳ cho Nam Thiên Quốc.
Lã Đường hiểu rõ căn nguyên. không khỏi bội phục lời nói của Quan Lân. lão không biết rằng, đây là kịch bản gã thêu dệt để lừa lọc mọi người.
- Vấn nạn hiện nay của Nam Thiên Quốc gồm ngoại xâm và nội loạn. Nếu ngoại binh vẫn đè chúng ta ở đó thì dân tình tự khắc sẽ loạn... tình thế càng kéo dài chúng ta càng gặp bất lợi, Lã Khanh có cao kiến gì không?
Lã Đường trầm ngâm, lục hết sở học ra, giảng giải cho Vương Quan Lân.
-Ngoại Binh chắc chắn phải đẩy lùi, nhưng nội loạn cũng không thể bỏ ngang lúc này. Thần có thể gọi một số đồng liêu đáng tin cậy giúp người khôi phục triều cương. Nhưng bọn họ, hoàng thượng phải cho họ và bá tính lòng tin.
- Loại bỏ Đông Nam Quốc khỏi liên quân có đủ không?
- Nếu đẩy được Đông Nam Quốc khỏi vòng chiến, Không còn gì tuyệt hơn. Vi thần đã từng bàn kế hoạch đánh Đông Nam Quốc, nhưng không có hoàng thượng đứng ra, mọi người quả thực không còn lòng tin với hoàng tộc.
-Giờ người ra mặt đối đầu Liên Quân, Giang sơn này vẫn có cơ hội trở mình.
-Được, vậy ta trở về quân doanh bàn chiến lược đánh bại Đông Nam Quốc. Lã khanh, phiền khanh gọi một số vị trung thần quay lại triều đình, gửi lời tạ lỗi của trẫm tới bọn họ.
Lã Đường nở một nụ cười khiêm tốn.
- vi thần đã hiểu. Xin hoàng thượng yên tâm.
- Được! sau khi đánh bại quân Đông Nam, trẫm sẽ quay lại tìm khanh.
Cơ hội giữ vững ngôi vị đã chắc chắn hơn một bậc. Chỉ cần đẩy được Liên Quân ra khỏi lãnh thổ. Ném chuyện chính sự cho lũ trung thần. Thời gian chơi đùa mỹ nữ sẽ không còn xa nữa.
Nếu không giữ hình tượng minh quân. Vương Quan Lân đã đắc chí cười phá lên.
Cuộc gặp mặt do Kim Ngạc Bưu giàn xếp, không ngờ lại có ích cho Vương Quan Lân.
Bàn chính sự với Lã Đường là một chuyện.
Đi dạo cùng Ngọc Dung cũng là một chuyện tốt. Từ khi biết gã là hoàng thượng, Ngọc Dung bớt nói chuyện, cả quãng đường im thin thít.
Khó trách cho cô, lỡ chân đá hoàng thượng chảy máu miệng, còn dám mở miệng sao.
- Kim tiểu thư, sao người không nói gì?
- Hoàng thượng, vì sao người lại giả dạng làm tướng quân, lừa mẫu thân, lừa cả tiểu nữ? Có thật như Lã sư phụnói, người vì muốn giữ mạng nên mới đánh chủ ý lên người tiểu nữ.
- Ngay cả tiểu thư cũng không tin trẫm.
Ngọc Dung lạnh nhạt đáp.
- Người không biết quyền cước, sao xông trận giết địch? Hơn nữa, ngườita đồn hoàng thượng chỉ ở bên phi tần, bỏ bê triều chính... Nếu chỉ vì muốn giữ ngôi vị mà cầu thân. Hoàng thượng không cần phải làm vậy. Cha của tiểu nữ là trung thần, trung với Nam Thiên Quốc, người còn sống thì tính mạng của hoàng thượng sẽ được an toàn.
Vương Quan Lân ngờ vực hỏi lại.
- Ý của tiểu thư, trẫm không cần lập người làm phi?
Kim Ngọc Dung thật thà đáp.
- tiểu nữ là con của võ tướng, công dung ngôn hạnh không được như Hoàng hoa khuê nữ. Bình sinh tiểu nữ hận nhất những người trêu đùa tình cảm người khác, xin hoàng thượng đừng để ý lời của mẫu thân tiểu nữ.