Thất Sủng Đế Vương
Chương 14 : Trẫm sủng hạnh nàng giữa Thanh thiên Bạch nhật (18+)
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
Kim Ngọc Dung vì lời nói của Lã Đường sinh ra nghi ngờ hành động của Quan Lân. Nàng cho rằng gã vì ham sống sợ chết. nên mới hạ mình làm tướng đến trêu ghẹo, tán tỉnh. Muốn mượn nàng liên kết mối quan hệ với Kim Đại soái, dựa vào ông ấy để bảo hộ tính mạng.
Cô là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Lập tức từ chối thẳng mặt Vương Quan Lân. cô thà lấy một tướng quân thấp kém còn hơn một tên hôn quân yếu đuối.
Vương Quan Lân nghĩ hồi lâu liền hiểu dụng ý của Ngọc Dung, gã đặt tay lên vai của nàng, nhưng đôi vai kia lập tức bỏ trốn.
Bất giác nở nụ cười khổ.
- Kim tiểu thư, hành động này có thể dẫn đến tru di tam tộc đấy. Trẫm hoàn toàn có thể dùng uy để ép nàng vào cung...Nhưng trẫm sẽ không làm vậy.
Vương Quan Lân chắp tay sau lưng. ngẩng mặt lên trời, ung dung bước lại gần.
- Nàng cho trẫm cơ hội, trẫm sẽ chứng minh ý nghĩ của nàng về trẫm là hoàn toàn sai lầm. Rằng, trẫm không hề yếu đuối đến mức lợi dụng tình cảm một nữ nhân để cầu xin người khác giữ mạng.
Ngọc Dung không thể từ chối đề nghị của Hoàng thượng.
- Người muốn làm gì để chứng minh?
- Đơn giản lắm, nàng luyện võ từ nhỏ, sức lực và thể lực không thua kém nam nhân. Vậy hai chúng ta vật tay, nếu nàng thắng. Ta không can dự chuyện của nàng, đồng thời khấu đầu 3 cái gọi nàng ba tiếng đại sư tỷ. Còn nếu nàng thua, nàng là người của trẫm.
Kim Ngọc Dung rất tự tin với thể lực của mình, đánh đấm với mãnh phu bất phân thắng bại, còn lũ công tử bột không đáng để nàng nhắc đến.
- Được, nhất ngôn ký xuất.
-Tứ mã nan truy!
Vì muốn Kim Ngọc Dung tâm phục khẩu phục. Vương Quan Lân đã đánh cược với nàng bằng một màn vật tay. Hành động này chẳng quang minh chính đại gì. nhưng Kim Ngọc Dung lực tay chân không thua kém nam nhân, xét thời gian khổ luyện, kỹ thuật và sự dẻo dai của Nàng xếp trên hoàng thượng một bậc. Nên màn đánh cược miễn cưỡng chấp nhận được.
Hai người tìm đến một phiến đá phẳng ở trên núi xung quanh là những tấm thảm từ rêu xanh, bên cạnh còn có một con suối nhỏ chảy từ trên cao xuống như một dải lụa trắng. Phong cảnh hữu tình, rất phù hợp làm nơi quyết đấu.
- tiểu nữ không cần người khấu đầu, hay gọi ba tiếng đại tỷ. Chỉ cần người đừng can dự vào chuyện hôn nhân đại sự.
-Nàng không có cơ hội thắng trẫm!
Hai bên xắn tay áo, vào thế vật tay. Quan Lân nhìn làn da hơi sẫm màu rắn chắc, trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ với nội thể của Ngọc Dung.
Cả hai đếm đến ba, đồng loạt vận sức vào cánh tay. Tuy Ngọc Dung tôi luyện lâu năm song không thể so với Long thể thánh thượng. chưa kể nàng là phận nữ lại càng không thể.
Khuôn mặt Ngọc Dung nén lại, đỏ bừng bừng nhưng cánh tay của Quan Lân vẫn bất động tại chỗ. Gã có thể múa cây thương năm chục ký mà nhẹ như bông, chứng tỏ lực tay có thể nâng được trên năm chục ký.
Kim Ngọc Dung gồng mình không hạ được đối phương, trong lòng không rõ nên mừng hay lo. Nội tâm nữ nhân sâu sắc lúc này lại suy nghĩ chuyện chung thân cả đời, sức lực cũng vì vậy mà yếu dần đi.
trong khi đó đối phương chỉ suy nghĩ một điều. sắp thu phục được nữ nhân, trong lòng vô cùng thích thú.
- nàng có thể dùng hai tai, nếu muốn!
Kim Ngọc Dung bắt chấp lời nói của nam nhân, gã muốn cô dùng hai tay khác nào sỉ nhục người luyện võ. Vật tay một đấu một, nếu dùng hai tay coi như cô thua.
Nghĩ vậy nữ nhân liền dùng toàn lực, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. khuỷu tay thậm chí còn lún xuống miếng đá.
Quan Lân đã bắt đầu run tay, sức mạnh kinh hồn của Ngọc Dung đã khiến gã phải ý thức về sức mạnh của mình.
"Không thể xem thường người khác! Nếu người này là nam nhân, chưa chắc mình đã thắng. Không ngờ nữ tử này vì sự tự do lại mạnh mẽ đến thế."
Vương Quan Lân thở dài, từ từ thả lỏng tay.
- Kim tiểu thư, người thắng rồi!
Ba chữ "ngươi thắng rồi" làm cơ thể cô nhẹ bẫng, hơi thở hắt ra nằm gục mặt lên cánh tay thở phi phò.
-Tiểu nữ...thắng? Không đúng, hoàng thượng, người mới là người thắng. Người nhường tiểu nữ, sao tiểu nữ không biết chứ.
Ngọc Dung ấp úng.
- có phải hoàng thượng thấy bộ dạng hung tợn lúc nãy của tiểu nữ, nên mới giả vờ thua.
"Tâm tình nữ nhân khó đoán!"
Vương Quan Lân phi cười, nắm lấy bàn tay chai sạn của Ngọc Dung.
- thực ra muốn chứng minh sức mạnh thể lực, vốn có rất nhiều cách. Sở dĩ trẫm chọn vật tay đánh cược, ngoài việc thăm dò nội tâm con người còn muốn lợi dụng nắm tay của nàng.
Kim Ngọc Dung phát hiện ra mưu đồ bất chính, vội kéo tay về. Nhưng lại bị đối phương giữ chặt, kéo ngược về phía bên kia.
Cả thân nữ nhân hình thuận đà áp sát vào người hoàng thượng. chiếc eo thon ngay lập tức bị cánh tay còn lại khoá chặt.
-Trẫm tiếp cận nàng, không phải do cha nàng làm đại soái. Mà do nàng đã câu dẫn trẫm trước.
- Tiểu nữ không...không làm chuyện ấy.
Vương Quan Lân mạnh bạo đưa tay rờ mông căng, ngực nở, eo thon.
-chỗ này...chỗ này...và chỗ này nữa. Thân thể của nàng đâu đâu cũng câu dẫn trẫm, muốn trẫm hành động đen tối.
Ngọc Dung bị "sàm sỡ" cố gắng đẩy hoàng thượng ra.
-Trẫm cho nàng một cơ hội, nếu trẫm đếm đến mười, nàng có thể rời đi. Còn nếu không, chứng tỏ nàng cũng có thiện cảm với Trẫm.
Vương Quan Lân bắt đầu đếm, Kim Ngọc Dung Trong lòng rối như tơ vò, vừa đẩy ra liền bị đối phương ôm chặt, giãy được hai lần thì ngoan ngoãn nằm trong vòng tay. Cô nhận ra, mình càng giãy, những yếu điểm càng cọ sát vào thân thể của nam nhân.
Mười nhịp đếm nhanh chóng qua đi, Quan Lân nhẹ nhàng thơm lên trán nữ nhân, nhẹ giọng nói.
- Dung Dung, về hoàng cung cùng trẫm. Trẫm sẽ không bạc đãi nàng.
Ngọc Dung ái ngại
-Hoàng thượng, người xấu xa như vậy, lại nắm nhiều quyền uy đứng đầu thiên hạ, Dung Dung có thể từ chối sao?
- Xem ra nàng vẫn chưa can tâm tình nguyện! Xem ra trẫm không còn cách nào khác.
Vương Quan Lân nghiêng người bế thốc Ngọc Dung lên phiến đá. Hai tay khoá chặt đối phương.
- Hoàng thượng, chuyện này không được, đang ở ngoài trời, nhỡ có người nhìn thấy.
Hoàng thượng buông lỏng hai tay, ngồi dậy cởi áo ngoài ra. Chốt lại một câu chắc như đinh đóng cột.
- Trẫm sủng nữ nhân của mình giữa thanh thiên bạch nhật có gì sai chứ. Trẫm Muốn Thiên địa biết rõ Kim Ngọc Dung, nàng là nữ nhân của Trẫm.
Kim Ngọc Dung ngoài cứng trong mềm, lại không được nam nhân để ý, trong lòng vốn rất tự ti về bản thân. muốn động đến chân tâm phải dùng sức lực và tâm ý chân thành, hai cái này Quan Lân đều có đủ.
Gã lấy y phục rải xuống nền đá để giảm bớt sự thô cứng, một cuộc vui ngoài trời chắc chắn sẽ ghim sâu vào trong tâm trí của cả hai.
Vương Quang Lân hay tay chống xuống nền đá, sát với đôi vai của nữ nhân. Ở vị trí này gã có thể bắt gặp ánh mắt bối rối của Ngọc Dung mỗi khi hai người chạm mắt.
Gã từ từ hạ thấp khuỷ tay, để khuôn mặt mình chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn dài, cảm giác mềm mại, hơi khô ban đầu nhanh chóng chuyển sang ẩm ướt, cánh môi mềm bên kia khẽ động dậy đón chào sự viếng thăm.
môi trên rồi đến môi dưới, cả hai mân mê từng chút để khám phá đối phương, dư vị của Ngọc Dung hơi mằn mặn, khiến gã chỉ muốn mút thêm từng chút.
Bất giác, gã nở một nụ cười trấn an.
- Đừng sợ, trẫm là người thân của nàng, sẽ không làm nàng bị tổn thương.
- Hoàng thượng, chúng ta, có Phải quá vội hay không?
-Nàng quên ta tu tâm tích đức mấy kiếp mới chờ đến ngày hôm nay không?
Vương Quan Lân nghiêng đầu hôn nhẹ lên má, rồi từ từ lan xuống Cổ, chiếc lưỡi ướt át chậm rãi dạo bước trên làn da sẫm màu, tiến dần xuống ngực.
Bộ Y Phục của Ngọc Dung bị tách từng chút một, lưỡi của nam nhân tiến đến đâu, da thịt lộ ra đến đấy, thoáng chốc hai cả bộ đã bày ra trước mặt Quan Lân. Gã đưa tay áp lên hai bên vú, những ngón tay nhích dần sang bao trọn lấy mảng thịt mềm.
Rất săn chắc, và vừa tay, hai chiếc núm màu hồng phớt nổi bật giữa tông nền nâu nhạt. Vương Quan Lân không kìm được xúc cảm, bèn ngoạm lấy, mút nhè nhẹ.
cảm giác tê dại từ bầu ngực lan vào trong tâm trí, Ngọc Dung rên một tiếng khe khẽ, ngóc đầu nhìn xuống.
-Hoàng thượng!
Quan Lân được thế, vừa xoa nắn vừa nút mạnh hơn. gã uốn lưỡi liếm quanh hai núm, được vài vòng liền nút nhẹ một lượt, thoáng chốc hai bầu ngực săn lại dưới sự kích thích của gã.
Thưởng thức trọn vẹn bầu ngực ngon ngọt, gã lại trườn người lên, vén tóc mái nữ nhân sang hai bên, khuôn mặt tròn tròn ngượng ngùng hồng hào, khiến Ngọc Dung trông thật đáng mến.
-Nàng thấy thích chứ?
Ngọc Dung bặm môi gật đầu lia lịa.
- đừng căng thẳng như vậy, nếu nàng thấy không công bằng, có thể làm tương tự với ta. Sau này chúng ta đều sẽ làm như vậy, ta và nàng cùng chìm trong hoan lạc ái tình.
-Thật ...không?
Quan Lân gật đầu, kéo nàng đứng lên, bước xuống khỏi tảng đá. Kim Ngọc Dung rụt rè, kiễng chân , hôn ngược lại, từ từ đi xuống cổ, xuống ngực.
Vương Quan Lân đứng yên hưởng thụ chiếc lưỡi nhỏ xinh đang lướt qua cơ thể. Gã làm như thế nào thì nàng bắt trước lại y hệt.
Trong lúc Nàng còn đang mân mê thân thể nam nhân, Quan Lân liền trút bỏ bộ Y phục của Ngọc Dung, cả hai chỉ còn mỗi chiếc quần làm vốn. Không bao lâu sau, những mảnh vải cuối cùng đều rời thân thể chủ nhân.
eo nhỏ, mông và hai bắp chân vừa dài lại vừa to. Người khác coi nó là khuyết điểm của nữ tử còn Quang Lân lại coi nó là cực phẩm.
Gã bảo nữ nhân xoay người lại, để ngắm cặp mông thật kỹ. Gã vỗ vỗ phát ra âm thanh bạch bạch nghe rất gợi tình. Quan Lân lập tức ôm lấy nữ nhân từ sau lưng. cự vật của mình áp vào khe hở.
-Nàng có cặp mông nảy nở, mái tóc rất dài. Ta rất thích.
Ngọc Dung ngoảnh mặt quay đi.
- chỗ đấy của hoàng thượng cũng thật doạ người quá đi.
- Nó rất được việc, nhiều lúc không nghe lời tự ngóc đầu lên, lần này phải nhờ nàng xoa dịu hoả dục trong người ta.
Vương Quan Lân nắm lấy tay của Ngọc Dung, đẩy người cô nghiêng về phía trước, khi đã vào đúng thế gã cầm lấy cự vật xâm chiếm lãnh địa cuối cùng.
Hai chân nữ tử bất giác choạng ra, miệng rên lên thành tiếng. Đôi mắt nhắm nghiềnlại, Cảm nhận ngoại vật nóng ấm của nam nhân đang từ từ đâm sâu vào bên trong cơ thể mình.
Cảm giác chật chội khiến Quan Lân rút ra một chút, lại ùn ùn tiến vào. chỗ tư mật dần dần bị nong ra theo từng nhịp tiến vào.
mỗi lần như thế chỉ nghe tiếng Ngọc Dung rên rỉ, hơi thở gấp gáp nghe rõ bên tai.
Ah...Fu..fu...ai..a... phù...phù...
Cấm khu đã trở nên ướt át, Quan Lân rút cự vật ra, kêu Ngọc Dung xoay người đứng đối diện, Gã nhấc một chân của nàng, đút cự vào trong, rồi kêu nàng hai tay ôm cổ của mình, sau đó nhấc luôn chân bên kia lên.
Trong trạng thái này, hai người có thể nhìn thấy nhau, quan trọng hơn, mỗi khi hạ Ngọc Dung xuống, cự vật lại đâm vào sâu tận cùng trong "động phủ".
-H...h.. Dung Dung, nàng thích chứ.
- Fu.Fu...Hoàng thượng, việc này vui quá đi mất... Dung Dung rất thích... Hoàng thượng rất khoẻ...đâm rất sướng.
-.Ta muốn nàng vào Hoàng cung...sau này cùng vui với ta. Nàng có đồng ý không?
-Thiếp..ah..á...nguyện...ý...hầu hạ hoàng thượng.
Dâm dịch bên trong Ngọc Dung chảy ròng ròng xuống dưới. Thầm trí mê man, trong đầu chỉ thấy gương mặt anh tuấn của hoàng thượng.
Cả hai lại đổi tư thế, hai tay ngọc dung vịn lên tảng đá, người đổ về trước. Mông của nàng rất to, nên đâm từ phía sau vừa lâu ra vừa phát ra âm thanh gợi dục, kích hứng tình lên cao.
- Phạch phạch...ọt...ọt...
Cả hai kéo dài đến khi không gian trước mặt Ngọc Dung mờ đi, đôi chân run lên vì luyện " thế tấn" mới.
- Hoàng..A. A... thương, thiếp mỏi...ah... dừng... dừng lại đi...
Vương Quan Lân đổ mồ hôi hột, nhấp liên hồi một lượt thừa sống thiếu chết, đem tinh lực nóng bỏng rót vào trong người Ngọc Dung.
Khi hắn rút ra, cũng là lúc nữ tử khuỵu xuống, cả hai ngồi bệt xuống, nhìn nhau không nói chỉ cười khúc khích.
Quan Lân dìu Ngọc Dung ngồi lên tảng đá. Đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng.
" Dung Dung... nàng thật đẹp, cặp mông, mái tóc..., cả sự mạnh mẽ của nàng khiến trẫm mê đắm...Sau này trẫm sẽ sủng nàng thật nhiều."
- Hoàng thượng, mỹ nữ vây quanh người còn nhiều hơn cả địch nhân. Dung Dung tự biết lượng sức mình, không dám chiếm người làm của riêng. Chỉ cần hoàng thượng không ngại khó thực hiện đại nghiệp của người. Tạo phúc cho bá tánh, Dung Dung sẽ ở phía sau ủng hộ cho người.
-Nói vậy là nàng đồng ý về Hoàng cung?
Ngọc Dung mỉm cười,
- Người làm thiếp ra bộ dạng này. thiếp có thể kháng chỉ hay sao chứ?
Quan Lân được thế, bèn kéo đầu của Ngọc Dung tựa vào vai mình, vỗ về.
- Tốt... rất tốt... đợi trẫm dẹp xong ngoại binh, sẽ đem nàng về cung, đường đường chính chính phong tước vị. Cùng trẫm hưởng lạc thú nhân gian.
Cô là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Lập tức từ chối thẳng mặt Vương Quan Lân. cô thà lấy một tướng quân thấp kém còn hơn một tên hôn quân yếu đuối.
Vương Quan Lân nghĩ hồi lâu liền hiểu dụng ý của Ngọc Dung, gã đặt tay lên vai của nàng, nhưng đôi vai kia lập tức bỏ trốn.
Bất giác nở nụ cười khổ.
- Kim tiểu thư, hành động này có thể dẫn đến tru di tam tộc đấy. Trẫm hoàn toàn có thể dùng uy để ép nàng vào cung...Nhưng trẫm sẽ không làm vậy.
Vương Quan Lân chắp tay sau lưng. ngẩng mặt lên trời, ung dung bước lại gần.
- Nàng cho trẫm cơ hội, trẫm sẽ chứng minh ý nghĩ của nàng về trẫm là hoàn toàn sai lầm. Rằng, trẫm không hề yếu đuối đến mức lợi dụng tình cảm một nữ nhân để cầu xin người khác giữ mạng.
Ngọc Dung không thể từ chối đề nghị của Hoàng thượng.
- Người muốn làm gì để chứng minh?
- Đơn giản lắm, nàng luyện võ từ nhỏ, sức lực và thể lực không thua kém nam nhân. Vậy hai chúng ta vật tay, nếu nàng thắng. Ta không can dự chuyện của nàng, đồng thời khấu đầu 3 cái gọi nàng ba tiếng đại sư tỷ. Còn nếu nàng thua, nàng là người của trẫm.
Kim Ngọc Dung rất tự tin với thể lực của mình, đánh đấm với mãnh phu bất phân thắng bại, còn lũ công tử bột không đáng để nàng nhắc đến.
- Được, nhất ngôn ký xuất.
-Tứ mã nan truy!
Vì muốn Kim Ngọc Dung tâm phục khẩu phục. Vương Quan Lân đã đánh cược với nàng bằng một màn vật tay. Hành động này chẳng quang minh chính đại gì. nhưng Kim Ngọc Dung lực tay chân không thua kém nam nhân, xét thời gian khổ luyện, kỹ thuật và sự dẻo dai của Nàng xếp trên hoàng thượng một bậc. Nên màn đánh cược miễn cưỡng chấp nhận được.
Hai người tìm đến một phiến đá phẳng ở trên núi xung quanh là những tấm thảm từ rêu xanh, bên cạnh còn có một con suối nhỏ chảy từ trên cao xuống như một dải lụa trắng. Phong cảnh hữu tình, rất phù hợp làm nơi quyết đấu.
- tiểu nữ không cần người khấu đầu, hay gọi ba tiếng đại tỷ. Chỉ cần người đừng can dự vào chuyện hôn nhân đại sự.
-Nàng không có cơ hội thắng trẫm!
Hai bên xắn tay áo, vào thế vật tay. Quan Lân nhìn làn da hơi sẫm màu rắn chắc, trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ với nội thể của Ngọc Dung.
Cả hai đếm đến ba, đồng loạt vận sức vào cánh tay. Tuy Ngọc Dung tôi luyện lâu năm song không thể so với Long thể thánh thượng. chưa kể nàng là phận nữ lại càng không thể.
Khuôn mặt Ngọc Dung nén lại, đỏ bừng bừng nhưng cánh tay của Quan Lân vẫn bất động tại chỗ. Gã có thể múa cây thương năm chục ký mà nhẹ như bông, chứng tỏ lực tay có thể nâng được trên năm chục ký.
Kim Ngọc Dung gồng mình không hạ được đối phương, trong lòng không rõ nên mừng hay lo. Nội tâm nữ nhân sâu sắc lúc này lại suy nghĩ chuyện chung thân cả đời, sức lực cũng vì vậy mà yếu dần đi.
trong khi đó đối phương chỉ suy nghĩ một điều. sắp thu phục được nữ nhân, trong lòng vô cùng thích thú.
- nàng có thể dùng hai tai, nếu muốn!
Kim Ngọc Dung bắt chấp lời nói của nam nhân, gã muốn cô dùng hai tay khác nào sỉ nhục người luyện võ. Vật tay một đấu một, nếu dùng hai tay coi như cô thua.
Nghĩ vậy nữ nhân liền dùng toàn lực, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. khuỷu tay thậm chí còn lún xuống miếng đá.
Quan Lân đã bắt đầu run tay, sức mạnh kinh hồn của Ngọc Dung đã khiến gã phải ý thức về sức mạnh của mình.
"Không thể xem thường người khác! Nếu người này là nam nhân, chưa chắc mình đã thắng. Không ngờ nữ tử này vì sự tự do lại mạnh mẽ đến thế."
Vương Quan Lân thở dài, từ từ thả lỏng tay.
- Kim tiểu thư, người thắng rồi!
Ba chữ "ngươi thắng rồi" làm cơ thể cô nhẹ bẫng, hơi thở hắt ra nằm gục mặt lên cánh tay thở phi phò.
-Tiểu nữ...thắng? Không đúng, hoàng thượng, người mới là người thắng. Người nhường tiểu nữ, sao tiểu nữ không biết chứ.
Ngọc Dung ấp úng.
- có phải hoàng thượng thấy bộ dạng hung tợn lúc nãy của tiểu nữ, nên mới giả vờ thua.
"Tâm tình nữ nhân khó đoán!"
Vương Quan Lân phi cười, nắm lấy bàn tay chai sạn của Ngọc Dung.
- thực ra muốn chứng minh sức mạnh thể lực, vốn có rất nhiều cách. Sở dĩ trẫm chọn vật tay đánh cược, ngoài việc thăm dò nội tâm con người còn muốn lợi dụng nắm tay của nàng.
Kim Ngọc Dung phát hiện ra mưu đồ bất chính, vội kéo tay về. Nhưng lại bị đối phương giữ chặt, kéo ngược về phía bên kia.
Cả thân nữ nhân hình thuận đà áp sát vào người hoàng thượng. chiếc eo thon ngay lập tức bị cánh tay còn lại khoá chặt.
-Trẫm tiếp cận nàng, không phải do cha nàng làm đại soái. Mà do nàng đã câu dẫn trẫm trước.
- Tiểu nữ không...không làm chuyện ấy.
Vương Quan Lân mạnh bạo đưa tay rờ mông căng, ngực nở, eo thon.
-chỗ này...chỗ này...và chỗ này nữa. Thân thể của nàng đâu đâu cũng câu dẫn trẫm, muốn trẫm hành động đen tối.
Ngọc Dung bị "sàm sỡ" cố gắng đẩy hoàng thượng ra.
-Trẫm cho nàng một cơ hội, nếu trẫm đếm đến mười, nàng có thể rời đi. Còn nếu không, chứng tỏ nàng cũng có thiện cảm với Trẫm.
Vương Quan Lân bắt đầu đếm, Kim Ngọc Dung Trong lòng rối như tơ vò, vừa đẩy ra liền bị đối phương ôm chặt, giãy được hai lần thì ngoan ngoãn nằm trong vòng tay. Cô nhận ra, mình càng giãy, những yếu điểm càng cọ sát vào thân thể của nam nhân.
Mười nhịp đếm nhanh chóng qua đi, Quan Lân nhẹ nhàng thơm lên trán nữ nhân, nhẹ giọng nói.
- Dung Dung, về hoàng cung cùng trẫm. Trẫm sẽ không bạc đãi nàng.
Ngọc Dung ái ngại
-Hoàng thượng, người xấu xa như vậy, lại nắm nhiều quyền uy đứng đầu thiên hạ, Dung Dung có thể từ chối sao?
- Xem ra nàng vẫn chưa can tâm tình nguyện! Xem ra trẫm không còn cách nào khác.
Vương Quan Lân nghiêng người bế thốc Ngọc Dung lên phiến đá. Hai tay khoá chặt đối phương.
- Hoàng thượng, chuyện này không được, đang ở ngoài trời, nhỡ có người nhìn thấy.
Hoàng thượng buông lỏng hai tay, ngồi dậy cởi áo ngoài ra. Chốt lại một câu chắc như đinh đóng cột.
- Trẫm sủng nữ nhân của mình giữa thanh thiên bạch nhật có gì sai chứ. Trẫm Muốn Thiên địa biết rõ Kim Ngọc Dung, nàng là nữ nhân của Trẫm.
Kim Ngọc Dung ngoài cứng trong mềm, lại không được nam nhân để ý, trong lòng vốn rất tự ti về bản thân. muốn động đến chân tâm phải dùng sức lực và tâm ý chân thành, hai cái này Quan Lân đều có đủ.
Gã lấy y phục rải xuống nền đá để giảm bớt sự thô cứng, một cuộc vui ngoài trời chắc chắn sẽ ghim sâu vào trong tâm trí của cả hai.
Vương Quang Lân hay tay chống xuống nền đá, sát với đôi vai của nữ nhân. Ở vị trí này gã có thể bắt gặp ánh mắt bối rối của Ngọc Dung mỗi khi hai người chạm mắt.
Gã từ từ hạ thấp khuỷ tay, để khuôn mặt mình chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn dài, cảm giác mềm mại, hơi khô ban đầu nhanh chóng chuyển sang ẩm ướt, cánh môi mềm bên kia khẽ động dậy đón chào sự viếng thăm.
môi trên rồi đến môi dưới, cả hai mân mê từng chút để khám phá đối phương, dư vị của Ngọc Dung hơi mằn mặn, khiến gã chỉ muốn mút thêm từng chút.
Bất giác, gã nở một nụ cười trấn an.
- Đừng sợ, trẫm là người thân của nàng, sẽ không làm nàng bị tổn thương.
- Hoàng thượng, chúng ta, có Phải quá vội hay không?
-Nàng quên ta tu tâm tích đức mấy kiếp mới chờ đến ngày hôm nay không?
Vương Quan Lân nghiêng đầu hôn nhẹ lên má, rồi từ từ lan xuống Cổ, chiếc lưỡi ướt át chậm rãi dạo bước trên làn da sẫm màu, tiến dần xuống ngực.
Bộ Y Phục của Ngọc Dung bị tách từng chút một, lưỡi của nam nhân tiến đến đâu, da thịt lộ ra đến đấy, thoáng chốc hai cả bộ đã bày ra trước mặt Quan Lân. Gã đưa tay áp lên hai bên vú, những ngón tay nhích dần sang bao trọn lấy mảng thịt mềm.
Rất săn chắc, và vừa tay, hai chiếc núm màu hồng phớt nổi bật giữa tông nền nâu nhạt. Vương Quan Lân không kìm được xúc cảm, bèn ngoạm lấy, mút nhè nhẹ.
cảm giác tê dại từ bầu ngực lan vào trong tâm trí, Ngọc Dung rên một tiếng khe khẽ, ngóc đầu nhìn xuống.
-Hoàng thượng!
Quan Lân được thế, vừa xoa nắn vừa nút mạnh hơn. gã uốn lưỡi liếm quanh hai núm, được vài vòng liền nút nhẹ một lượt, thoáng chốc hai bầu ngực săn lại dưới sự kích thích của gã.
Thưởng thức trọn vẹn bầu ngực ngon ngọt, gã lại trườn người lên, vén tóc mái nữ nhân sang hai bên, khuôn mặt tròn tròn ngượng ngùng hồng hào, khiến Ngọc Dung trông thật đáng mến.
-Nàng thấy thích chứ?
Ngọc Dung bặm môi gật đầu lia lịa.
- đừng căng thẳng như vậy, nếu nàng thấy không công bằng, có thể làm tương tự với ta. Sau này chúng ta đều sẽ làm như vậy, ta và nàng cùng chìm trong hoan lạc ái tình.
-Thật ...không?
Quan Lân gật đầu, kéo nàng đứng lên, bước xuống khỏi tảng đá. Kim Ngọc Dung rụt rè, kiễng chân , hôn ngược lại, từ từ đi xuống cổ, xuống ngực.
Vương Quan Lân đứng yên hưởng thụ chiếc lưỡi nhỏ xinh đang lướt qua cơ thể. Gã làm như thế nào thì nàng bắt trước lại y hệt.
Trong lúc Nàng còn đang mân mê thân thể nam nhân, Quan Lân liền trút bỏ bộ Y phục của Ngọc Dung, cả hai chỉ còn mỗi chiếc quần làm vốn. Không bao lâu sau, những mảnh vải cuối cùng đều rời thân thể chủ nhân.
eo nhỏ, mông và hai bắp chân vừa dài lại vừa to. Người khác coi nó là khuyết điểm của nữ tử còn Quang Lân lại coi nó là cực phẩm.
Gã bảo nữ nhân xoay người lại, để ngắm cặp mông thật kỹ. Gã vỗ vỗ phát ra âm thanh bạch bạch nghe rất gợi tình. Quan Lân lập tức ôm lấy nữ nhân từ sau lưng. cự vật của mình áp vào khe hở.
-Nàng có cặp mông nảy nở, mái tóc rất dài. Ta rất thích.
Ngọc Dung ngoảnh mặt quay đi.
- chỗ đấy của hoàng thượng cũng thật doạ người quá đi.
- Nó rất được việc, nhiều lúc không nghe lời tự ngóc đầu lên, lần này phải nhờ nàng xoa dịu hoả dục trong người ta.
Vương Quan Lân nắm lấy tay của Ngọc Dung, đẩy người cô nghiêng về phía trước, khi đã vào đúng thế gã cầm lấy cự vật xâm chiếm lãnh địa cuối cùng.
Hai chân nữ tử bất giác choạng ra, miệng rên lên thành tiếng. Đôi mắt nhắm nghiềnlại, Cảm nhận ngoại vật nóng ấm của nam nhân đang từ từ đâm sâu vào bên trong cơ thể mình.
Cảm giác chật chội khiến Quan Lân rút ra một chút, lại ùn ùn tiến vào. chỗ tư mật dần dần bị nong ra theo từng nhịp tiến vào.
mỗi lần như thế chỉ nghe tiếng Ngọc Dung rên rỉ, hơi thở gấp gáp nghe rõ bên tai.
Ah...Fu..fu...ai..a... phù...phù...
Cấm khu đã trở nên ướt át, Quan Lân rút cự vật ra, kêu Ngọc Dung xoay người đứng đối diện, Gã nhấc một chân của nàng, đút cự vào trong, rồi kêu nàng hai tay ôm cổ của mình, sau đó nhấc luôn chân bên kia lên.
Trong trạng thái này, hai người có thể nhìn thấy nhau, quan trọng hơn, mỗi khi hạ Ngọc Dung xuống, cự vật lại đâm vào sâu tận cùng trong "động phủ".
-H...h.. Dung Dung, nàng thích chứ.
- Fu.Fu...Hoàng thượng, việc này vui quá đi mất... Dung Dung rất thích... Hoàng thượng rất khoẻ...đâm rất sướng.
-.Ta muốn nàng vào Hoàng cung...sau này cùng vui với ta. Nàng có đồng ý không?
-Thiếp..ah..á...nguyện...ý...hầu hạ hoàng thượng.
Dâm dịch bên trong Ngọc Dung chảy ròng ròng xuống dưới. Thầm trí mê man, trong đầu chỉ thấy gương mặt anh tuấn của hoàng thượng.
Cả hai lại đổi tư thế, hai tay ngọc dung vịn lên tảng đá, người đổ về trước. Mông của nàng rất to, nên đâm từ phía sau vừa lâu ra vừa phát ra âm thanh gợi dục, kích hứng tình lên cao.
- Phạch phạch...ọt...ọt...
Cả hai kéo dài đến khi không gian trước mặt Ngọc Dung mờ đi, đôi chân run lên vì luyện " thế tấn" mới.
- Hoàng..A. A... thương, thiếp mỏi...ah... dừng... dừng lại đi...
Vương Quan Lân đổ mồ hôi hột, nhấp liên hồi một lượt thừa sống thiếu chết, đem tinh lực nóng bỏng rót vào trong người Ngọc Dung.
Khi hắn rút ra, cũng là lúc nữ tử khuỵu xuống, cả hai ngồi bệt xuống, nhìn nhau không nói chỉ cười khúc khích.
Quan Lân dìu Ngọc Dung ngồi lên tảng đá. Đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng.
" Dung Dung... nàng thật đẹp, cặp mông, mái tóc..., cả sự mạnh mẽ của nàng khiến trẫm mê đắm...Sau này trẫm sẽ sủng nàng thật nhiều."
- Hoàng thượng, mỹ nữ vây quanh người còn nhiều hơn cả địch nhân. Dung Dung tự biết lượng sức mình, không dám chiếm người làm của riêng. Chỉ cần hoàng thượng không ngại khó thực hiện đại nghiệp của người. Tạo phúc cho bá tánh, Dung Dung sẽ ở phía sau ủng hộ cho người.
-Nói vậy là nàng đồng ý về Hoàng cung?
Ngọc Dung mỉm cười,
- Người làm thiếp ra bộ dạng này. thiếp có thể kháng chỉ hay sao chứ?
Quan Lân được thế, bèn kéo đầu của Ngọc Dung tựa vào vai mình, vỗ về.
- Tốt... rất tốt... đợi trẫm dẹp xong ngoại binh, sẽ đem nàng về cung, đường đường chính chính phong tước vị. Cùng trẫm hưởng lạc thú nhân gian.