Thất Sủng Đế Vương

Chương 17 : Đẩy lùi ngoại binh.

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

Sau cuộc luận bàn việc quântướng sĩ lần lượt lui ra chỉ còn Kim Ngạc Bưu cầu kiến muốn gặp riêng hoàng thượng. Ban nãy ông không nêu ý kiến vì muốn Quan Lân chiếm thế độc tôn trong doanh trướng.
Phải nói Quyết định liều một trận đáng mặt anh hào của hoàng thượng, hơi nóng vội một chút nhưng vô tình chiếm được sự tôn trọng từ các vị tướng quân.
Thu Phục nhân tâm đang là vấn nạn của Hoàng thượng, Kim Ngạc Bưu sắp làm Quốc Cữu đương nhiên không có ý phản biện. Chỉ là thực tâm ông vẫn lo lắng trước quyết định đánh trực diện vừa được thông qua.
- Quốc Cữu, người đến tìm trẫm có việc gì sao?
Kim Ngạc Bưu dè dặt.
- Hoàng thượng, danh xưng "Quốc Cữu" có phải hơi sớm rồi không.?
- Ở đây không có người ngoài, Quốc Cữu không cần câu nệ lễ nghi. Dung Dung là nữ Trung Hào Kiệt, Ta với nàng ấy "tâm Giao Hợp ý" đợi trừ xong nạn ngoại binh, sẽ đường hoàng phong chức vị.
Nghe lời nói phát ra từ miệng của Thiên tử, Trong Lòng Kim đại soái không khỏi bồi hồi, ông thực sự tự hào đến về đứa con của mình. càng nể phục con mắt của đường kim thánh thượng.
Quay trở lại chuyện chính. chuyện đại sự đồng thời là chuyện duy nhất cản trở việc phong ban tước vị.
- Hoàng thượng, người quyết định lấy cứng đối cứng với Liên Quân? Mạt tướng tài lược nông cạn chưa hiểu dụng ý của người. Nhưng với cương vị đại soái Hoa Vô Khẩu, mạt tướng thấy Chuyện này không thể đùa được, làm không khéo sẽ nguyên khí quân ta sẽ đại thương.
Nói sang chính sự, Vương Quan Lân khuôn mặt chợt lạnh tanh. Gã đưa tay chỉ sang phía chiến đồ.
- Trẫm hiểu sự lo lắng của khanh, song trẫm hành sự luôn có cái lý riêng của mình. Khi nãy trẫm đã nhìn cách bố trận của hai phe Liên Quân. Tuy chúng gần nhau dễ liên kết nhưng đại soái hãy nhìn sang Trung Thiên Đế Quốc.
Trong ba nước Liên Quân, Trung Thiên là mạnh nhất, thế công thuận lợi tiến vào Nam Thiên chúng ta, dọc đường luôn có trạm vận chuyển lương thảo, ngoài việc chi viện cho hai quân Tây Nam Và Đông Nam còn tỏ rõ mưu đồ chiến tranh lâu dài quyết dẹp bỏ Nam Thiên Quốc.
Đông Nam Quốc đất đai trù phú, Lương thực không thiếu, nhưng đường hành quân lại trải qua rừng núi hiểm trở, sông rộng đèo cao...Khí thế quân này cũng yếu hơn Trung Thiên.
lần này ta dốc toàn lực đánh Liên Quân thực tế chỉ đánh Đông Nam Quốc...Tuy nhiên ta muốn Kim Đại soái giữ lại chút binh lực tử thủ Hoa Vô Khẩu, đề phòng bất trắc.
Kim Ngạc Bưu bất mãn kháng nghị.
- Hoàng Thượng, thần không phải kẻ hèn nhát, nguyện ra trận cùng thánh thượng viết nên trang sử hào hùng.
Quan Lân phất tay.
- Trang sử hào hùng không phải trận chiến sắp tới mà là sau này, khi chiến mã của Nam Thiên Quốc tung vó khắp bốn phương. Đại soái, trẫm tin tưởng giao Hoa Vô Khẩu cho khanh tử thủ chắc chắn có nguyên do, trẫm tin việc này chỉ khanh làm được.
Kim Ngạc Bưu trầm mặc hồi lâu.
- Hoàng thượng đã quyết đoán như vậy, vi Thần sẽ dốc hết hết sức mình.
...
chiều hôm đấy, quân lệnh được ban xuống. Tin tức về trận thư hùng với Liên Quân lan truyền khắp quân doanh và bên ngoài Hoa Vô Khẩu.
Bá tính chợt dấy lên một hồi kinh tâm, một số tướng sĩ biết đi vào chỗ chết nên đã rời bỏ quân doanh. Tình thế Nam Thiên Quốc khó càng thêm khó.
Mấy ngàn quân thất thoát, một số ở lại cố thủ Hoa Vô Khẩu cùng Kim Ngạc Bưu. Đại Quân theo Vương Quan Lân chỉ hơn 4 vạn người. Những người này đều là mãnh tướng, cùng sống chết với họ là một điều vinh dự. Vương Quan Lân đứng trước bao cặp mắt chờ mong, chợt thấu hiểu cảm giác cái chết nhẹ tựa lông hồng mà người xưa kể lại.
Theo dự kiến, sáng sớm ngày mai đại quân sẽ xuất kích. hiện binh sĩ đang chặt cây dựng cầu mở đường vượt sông, ngày mai quyết chiến Đông Nam Quốc.
trong lúc đi điểm binh, một tên lính nằng nặc muốn gặp Vương Quan Lân. người này thậm chí còn náo loạn quân doanh, đánh gục vài tướng sĩ cản đường.
Vương Quan Lân ghé ngang quan sát sự tình. Chợt triệu tên lính gây loạn tới gặp riêng một góc vắng người.
- Ngọc Dung, nàng trà trộn vào quân doanh, có biết là tội này đáng chết hay không?
Hoá ra binh lính kia là nữ nhân cải trang. Dáng người cao cao không khác một hán tử, không ai khác Ngoài Kim Ngọc Dung, con của Kim Đại soái.
- Hoàng thượng, thiếp...ta nghe đồn, người muốn đánh một trận với Liên Quân.
Quan Lân lạnh lùng
- Binh đao, chính sự, một nữ nhân không nên can dự vào? Đây là lần đầu, và cũng là lần cuối ta nhắc nhở nàng.
- Tiểu nữ không có ý đó. Tiểu nữ đến đây chỉ muốn góp chút sức mọn, cùng người tiến đánh ngoại binh.
Nữ nhân muốn kề vai sát cánh chiến đấu, tấm lòng của Ngọc Dung, Vương Quan Lân đã hiểu rõ. Gã thấy chuyện thu nàng vào hậu cung vô cùng đúng đắn.
- Ngọc Dung, tâm ý của nàng trẫm xin nhận. Bất quá, thân làm quân vương, trẫm không để nữ nhân của mình lạc lối trong khói lửa binh đao.
Kim Ngọc Dung nghe nói, trận đánh này cửu tử nhất sinh. Đôi mắt chợt ngấn lệ nhìn Quan Lân. Nam nhân đầu tiên chinh phục được nàng, cứ như vậy mà đi vào chỗ chết làm nàng không can tâm.
- Hoàng thượng... Thiếp không muốn người đi vào chỗ nguy hiểm.
Vương Quan Lân hai tay nắm lấy tay đối phương, chânnl thành khuyên nhủ.
- Nam nhân phải có hoài bão, chút nguy hiển này có đáng chi. Nếu nàng thực sự lo lắng, hãy lo cho cha của nàng. Kim Đại soái mới là người cần sự giúp đỡ.
-Cha của thiếp
- Đúng thế, nhưng Quân cơ không thể tiết lộ. Trẫm chỉ có thể khẳng định Mình sẽ chiến thắng, vì cái mông và mái tóc của nàng, vì con dân Nam Thiên Quốc.
Ngọc Dung, hãy tin ta.
Khí chất tự tin của Quan Lân khiến nữ nhân cảm thấy an lòng. Giống như một cây đại thụ chống đỡ cả bầu trời.
- Người đã nói vậy, thiếp sẽ chờ người khải hoàn trở về. Nhất định phải trở về, hoàng thượng.