Thất Sủng Đế Vương
Chương 18 : Xuất Chiến. Đối đầu Đông Nam Quốc.
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
Ngày 306 Lịch Quy Nguyên.
sau quãng thời gian đình chiến ngắn ngủi. Đại Quân Nam Thiên Quốc từ Hoa Vô Khẩu lặng lẽ vượt sông Đông Giang, tiến thẳng một mạch tới vị trí đóng quân của Đông Nam Quốc.
Sông Đông Giang chính là ranh rới nhỏ, duy nhất chia cắt Liên Quân, Bờ Phía Đông là của Đông Nam Quốc, bờ còn lại là của Trung Thiên Đế Quốc. Vương Quan Lân dẫn quân vượt sông thay vì tiến công trực tiếp bờ bên này. Ngụ ý rất rõ, Nam Thiên Quốc muốn dồn toàn lực đánh một trận một mất một còn với phe Đông Nam.
Trời vừa hửng sáng đã hành quân, đến giữa buổi. Hai bên giáp mặt nhau tại đồi Cảnh Phong. ngọn đồi thoai thoải với cánh đồng cỏ rộng mênh mông.
trong con gió buổi trưa oi ả.
Từng tiếng Trống trận nổi lên dồn dập, chiến xa, kỵ binh hai phe đã dàn trận chuẩn bị xuất kích. những mũi thương Nam Thiên Quốc chói sáng giữa ánh mặt trời, phản chiếu một màu đỏ rực của những chiến kỳ đang phấp phới trong gió.
Đông Nam Quốc đất đai trù phú, lối sống con người giống như một con dao tem, Tuy mỏng manh nhưng thực sự sắc bén. Lần này đem quân viễn chinh, đứng đầu là chủ soái Tôn Trung Thu, phó tướng Triệu Cận Bình cánh tả, Mao Chọc Tây cánh hữu. Ba người mặt mũi nho nhã râu mép tỉa gọn gàng. thế mạnh của họ là về bày binh bố trận lấy ít địch nhiều.
Nhưng cái đầu của bọn họ nào có đoán được Vương Húp Tông lại kéo toàn quân đánh từ bên cánh. Khi vừa thấy Kim Giáp Chiến bào ở bên kia ngọn đồi. Mao Chọc Tây đã thất kinh.
- Tên Vương Húp Tông đúng là đầu óc bã đậu. Tưởng đánh thắng được Trác Nhật Minh là ngon, lại còn định đem quân quyết chiến với chúng ta, đúng là tự tìm chết.
Triệu Cận Bình từ tốn .
- Chọc Tây huynh đệ đừng vội xem thường. Sĩ khí quân địch đang hăng, nên muốn dựa vào đấy để đánh lớn. Xét về tương quan hai bên, thắng thua bên nào vẫn còn là ẩn số.
- Ẩn số cái yểu huyệt nhị tẩu. Đừng quên Đồng Minh của chúng ta còn ở bên kia sông, chỉ cần bên này sinh biến, chiến thuyền chi viện sẽ qua ngay, Binh tướng Chúng ta đông gấp ba... tên hôn quân Nam Thiên Quốc đánh thắng bằng niềm tin à?
Tôn Trung Thu nhíu mày, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
- Vương Húp Tông? Giỏi cho một tên hôn quân! không ngờ cả thiên hạ đều bị ngươi che mắt.
- Lão Tôn, vì sao Ngươi còn ca ngợi hắn?
Tôn Trung Thu từ tốn giải thích.
- Hắn ta đem đại quân đánh chúng ta, đồng nghĩa với việc bỏ Hoa Vô Khẩu. Tình thế này khác nào Nam Thiên Quốc đang dạng háng, mời Đại Quân Trung Thiên Đế Quốc đâm vào.
Mao chọc Tây hừ lạnh, nheo mắt một tia khinh thường.
- Lão đề cao tên Vương Quan Lân quá đấy.Trác Nhật Minh cùi bắp lại bị đánh lén, thua là phải. Ta thì khác, Hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật. Mao Chọc Tây sẽ một rìu chém đứt cổ hoàng đế Nam Thiên Quốc.
Mao Chọc Tây là mãnh tướng duy nhất trong lần viễn chinh của phe Đông nam. trí lực thua hai người Tôn Trung Thu và Triệu Cận Bình, nhưng sức mạnh thì xếp trên.
Tính háo thắng của ông thôi thúc ham muốn chém đầu của một vị hoàng đế nước láng giềng. Lúc ấy danh tiếng chắc chắn sẽ được lưu lại trong sử sách như những chiến công lẫy lừng nhất.
Mao Chọc Tây dùng cự phủ, thúc ngựa hùng hùng chạy ra giữa chiến trường.
Đứng đối diện với toàn quân Nam Thiên, Mao Chọc Tây thét lớn.
- Vương Quan Lân, tên hôn quân Nam Thiên Quốc! Loại người chuyên úp mặt vào hạ thân nữ nhân. Nếu còn là nam tử hán, ra đây đấu với Mao gia một trận.
Phía bên này, Toàn quân Nam Thiên đang cứng cứng họng, hướng sự chú ý lên chủ tướng.
Vương Quan Lân nghiêng đầu, hỏi Bàng tướng quân.
- Bàng tướng quân, tướng địch là kẻ nào mà ăn nói hống hách vậy?
- hắn ta là Mao Chọc Tây một mãng phu mà thôi. Hoàng thượng đừng bận tâm kẻ tiểu nhân. Cứ để mạt tướng cắt lưỡi hắn, mang tới trước mặt người.
Quan Lân nhìn sang hai bên, ánh mắt chờ mong của binh sĩ nhắc nhở hắn. Trận này phải ra ứng chiến. hạ gục được tướng địch trước hàng ngàn con mắt, những lời nói phét của hắn sẽ trở thành chân lý.
- Bàng tướng quân, uy nghiêm của thiên tử phải nhờ thần tử lấy về sao? Trận này trẫm phái đánh.
Nói xong, Vương Quan Lân thúc ngựa thong dong tới trước mặt Mao Chọc Tây
Hai người nhìn nhau hồi lâu để thăm dò đối phương, bất chợt Vương Quan Lân cười mỉa mai.
- Mao Chọc Tây, dâng toàn bộ nữ nhân trong phủ của ngươi ra đây. Ta sẽ mở lòng từ bi tha cho ngươi một mạng.
Mao Chọc Tây lông mày vểnh lên.
- Thằng Chó! Ăn của Mao gia một bổ!
Cả hai thúc ngựa xông tới, Cự Phủ Mao Chọc Tây phát ra uy lực ghê gớm, y chang kích cỡ của nó.
Thần Long Thương chống đỡ được cự phủ, nhưng chân chiến mã của Vương Quan Lân đã bủn rủn, chạy loạn sang một hướng. Khiến hắn rơi khỏi lưng ngựa.
Phe của Đông Nam Quốc ồ lên một tràng phấn kích.
Vương Quan Lân tâm thần chợt động, cầm thương vung lên một chiêu Thương Thiên Nhất Lôi đâm ngược lên trên, ép Mao Chọc Tây rời khỏi lưng ngựa.
Nhân lúc đối phương chưa chạm đất, Một chiêu Bích Nguyệt Phi Tinh Thương được bồi vào.
tiếc thay cho Vương Húp Tông, Mao Chọc Tây kịp dùng cự phủ che thân thể lại. chỉ bị lùi một hai bước.
Cả Hai trợn mắt, há hốc nhìn nhau bằng sự thận trọng.
Mao Chọc Tây không ngờ Vương Húp Tông chơi gái rất giỏi mà dùng thương cũng rất biến thái. nếu không phải Mao Chọc Tây mà là Triệu Cận Bình đã bị thương đâm thủng ruột.
Quan Lân cũng chẳng ngờ được, hoá ra sức mạnh của nhục thể Vương Húp Tông chưa phải số một thiên hạ. Mới so vài chiêu gã biết rằng Mao Chọc Tây đáng sợ hơn Trác Nhật Minh rất nhiều.
Bất quá, mười mấy năm ăn sơn hào hải vị, tổ yến, nhân sâm, bào ngư, cao lương mỹ vị lại thua một tên phó tướng Đông Nam Quốc?
Vương Quan Lân dùng hết sở học, điên cuồng sử thương đâm tới. khí thế như Rồng Lượn Nhân Gian, kình lực khác nào Long Ngâm gào thét giữa trời quang
Bá Vương Thương càng sống lâu càng mạnh, chiêu sau lại mạnh hơn chiêu trước. chẳng mấy chốc Mao Chọc Tây lông tóc dựng ngược, tay không nhấc nổi cự phủ.
Ngơ ngác nhìn đối phương. Mao Chọc Tây Tự hỏi, đây là thực hay mơ?
Nam Thiên Quốc ồ lên khiến Mao Chọc Tây tỉnh ngộ. Hoá ra Tôn Trung Thu nói đúng, thế gian bị tên kia lừa mất mấy chục năm.
Vương Quan Lân giành chiến thắng khó nhọc. Gã không kết liễu tướng địch ngay mà chĩa mũi thương về phía Mao chọc Tây.
- Ngươi dâng nữ nhân hay muốn chết?
Mao Chọc Đông bỗng ngẩng mặt cười một hồi điên dại.
- Vương Húp Tông, ngươi không được như ý đâu.
Dứt lời, Mao Chọc Tây tự rướn người lên, để mũi thương đâm xuyên qua cổ mình. Hành động này khiến Vương Quan Lân giật mình không thôi.
Mao Chọc Tây thua trận tự sát, nhìn từ xa lại tưởng Quan Lân kết liễu sinh mệnh. lão ta làm như vậy để ép hai bên giao chiến, chứ không có chuyện cầu hoà.
bắt đầu cho một cuộc hỗn chiến trên đồi cảnh phong
" Lên cho ta, báo thù cho Mao phó tướng."
Chiến xa Đông Nam Quốc vừa lao từ trên đồi xuống. Phía bên này, vó ngựa Kỵ Binh vừa khéo tung lên, chiến Mã hí vang làm oanh động toàn chiến trường.
" Bảo vệ hoàng thượng!"
toán kỵ binh gần nhất vừa tới sau lưng, Quan Lân nhấc bổng Bá Vương Thương, chĩa thẳng tới ngọn đồi.
" Toàn Quân Xuất Kích... giết hết cho trẫm."
vốn dĩ Quan Lân định dùng Hoa Vô Khẩu làm mồi nhử liên quân. cố ý tránh Trung Thiên đế quốc, để tấn công phe Đông Nam.
Nếu Trung Thiên chọn Hoa Vô Khẩu mà không tới tiếp ứng. Đông Nam sẽ mất lòng với phe đồng minh, khi ấy Quan Lân sẽ cầu hoà chấp nhận chia đất cho Đông Nam. khi ấy mới toàn lực đánh với Trung Thiên.
Trung Thiên Đế Quốc mới là kẻ thù đáng sợ nhất. là mối nguy cho ba tiểu quốc phía Nam.
nhưng Mao chọc Tây lại chủ động liều mạng, dẫy lên mối thù không thể hoà giải. Làm hỏng dự định của Quan Lân.
Vua không nói chơi, việc binh gia càng không phải trò đùa. đến nước này chỉ còn quyết chiến, tốc thắng rồi quay về hỗ trợ Hoa Vô Khẩu.
sau quãng thời gian đình chiến ngắn ngủi. Đại Quân Nam Thiên Quốc từ Hoa Vô Khẩu lặng lẽ vượt sông Đông Giang, tiến thẳng một mạch tới vị trí đóng quân của Đông Nam Quốc.
Sông Đông Giang chính là ranh rới nhỏ, duy nhất chia cắt Liên Quân, Bờ Phía Đông là của Đông Nam Quốc, bờ còn lại là của Trung Thiên Đế Quốc. Vương Quan Lân dẫn quân vượt sông thay vì tiến công trực tiếp bờ bên này. Ngụ ý rất rõ, Nam Thiên Quốc muốn dồn toàn lực đánh một trận một mất một còn với phe Đông Nam.
Trời vừa hửng sáng đã hành quân, đến giữa buổi. Hai bên giáp mặt nhau tại đồi Cảnh Phong. ngọn đồi thoai thoải với cánh đồng cỏ rộng mênh mông.
trong con gió buổi trưa oi ả.
Từng tiếng Trống trận nổi lên dồn dập, chiến xa, kỵ binh hai phe đã dàn trận chuẩn bị xuất kích. những mũi thương Nam Thiên Quốc chói sáng giữa ánh mặt trời, phản chiếu một màu đỏ rực của những chiến kỳ đang phấp phới trong gió.
Đông Nam Quốc đất đai trù phú, lối sống con người giống như một con dao tem, Tuy mỏng manh nhưng thực sự sắc bén. Lần này đem quân viễn chinh, đứng đầu là chủ soái Tôn Trung Thu, phó tướng Triệu Cận Bình cánh tả, Mao Chọc Tây cánh hữu. Ba người mặt mũi nho nhã râu mép tỉa gọn gàng. thế mạnh của họ là về bày binh bố trận lấy ít địch nhiều.
Nhưng cái đầu của bọn họ nào có đoán được Vương Húp Tông lại kéo toàn quân đánh từ bên cánh. Khi vừa thấy Kim Giáp Chiến bào ở bên kia ngọn đồi. Mao Chọc Tây đã thất kinh.
- Tên Vương Húp Tông đúng là đầu óc bã đậu. Tưởng đánh thắng được Trác Nhật Minh là ngon, lại còn định đem quân quyết chiến với chúng ta, đúng là tự tìm chết.
Triệu Cận Bình từ tốn .
- Chọc Tây huynh đệ đừng vội xem thường. Sĩ khí quân địch đang hăng, nên muốn dựa vào đấy để đánh lớn. Xét về tương quan hai bên, thắng thua bên nào vẫn còn là ẩn số.
- Ẩn số cái yểu huyệt nhị tẩu. Đừng quên Đồng Minh của chúng ta còn ở bên kia sông, chỉ cần bên này sinh biến, chiến thuyền chi viện sẽ qua ngay, Binh tướng Chúng ta đông gấp ba... tên hôn quân Nam Thiên Quốc đánh thắng bằng niềm tin à?
Tôn Trung Thu nhíu mày, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
- Vương Húp Tông? Giỏi cho một tên hôn quân! không ngờ cả thiên hạ đều bị ngươi che mắt.
- Lão Tôn, vì sao Ngươi còn ca ngợi hắn?
Tôn Trung Thu từ tốn giải thích.
- Hắn ta đem đại quân đánh chúng ta, đồng nghĩa với việc bỏ Hoa Vô Khẩu. Tình thế này khác nào Nam Thiên Quốc đang dạng háng, mời Đại Quân Trung Thiên Đế Quốc đâm vào.
Mao chọc Tây hừ lạnh, nheo mắt một tia khinh thường.
- Lão đề cao tên Vương Quan Lân quá đấy.Trác Nhật Minh cùi bắp lại bị đánh lén, thua là phải. Ta thì khác, Hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật. Mao Chọc Tây sẽ một rìu chém đứt cổ hoàng đế Nam Thiên Quốc.
Mao Chọc Tây là mãnh tướng duy nhất trong lần viễn chinh của phe Đông nam. trí lực thua hai người Tôn Trung Thu và Triệu Cận Bình, nhưng sức mạnh thì xếp trên.
Tính háo thắng của ông thôi thúc ham muốn chém đầu của một vị hoàng đế nước láng giềng. Lúc ấy danh tiếng chắc chắn sẽ được lưu lại trong sử sách như những chiến công lẫy lừng nhất.
Mao Chọc Tây dùng cự phủ, thúc ngựa hùng hùng chạy ra giữa chiến trường.
Đứng đối diện với toàn quân Nam Thiên, Mao Chọc Tây thét lớn.
- Vương Quan Lân, tên hôn quân Nam Thiên Quốc! Loại người chuyên úp mặt vào hạ thân nữ nhân. Nếu còn là nam tử hán, ra đây đấu với Mao gia một trận.
Phía bên này, Toàn quân Nam Thiên đang cứng cứng họng, hướng sự chú ý lên chủ tướng.
Vương Quan Lân nghiêng đầu, hỏi Bàng tướng quân.
- Bàng tướng quân, tướng địch là kẻ nào mà ăn nói hống hách vậy?
- hắn ta là Mao Chọc Tây một mãng phu mà thôi. Hoàng thượng đừng bận tâm kẻ tiểu nhân. Cứ để mạt tướng cắt lưỡi hắn, mang tới trước mặt người.
Quan Lân nhìn sang hai bên, ánh mắt chờ mong của binh sĩ nhắc nhở hắn. Trận này phải ra ứng chiến. hạ gục được tướng địch trước hàng ngàn con mắt, những lời nói phét của hắn sẽ trở thành chân lý.
- Bàng tướng quân, uy nghiêm của thiên tử phải nhờ thần tử lấy về sao? Trận này trẫm phái đánh.
Nói xong, Vương Quan Lân thúc ngựa thong dong tới trước mặt Mao Chọc Tây
Hai người nhìn nhau hồi lâu để thăm dò đối phương, bất chợt Vương Quan Lân cười mỉa mai.
- Mao Chọc Tây, dâng toàn bộ nữ nhân trong phủ của ngươi ra đây. Ta sẽ mở lòng từ bi tha cho ngươi một mạng.
Mao Chọc Tây lông mày vểnh lên.
- Thằng Chó! Ăn của Mao gia một bổ!
Cả hai thúc ngựa xông tới, Cự Phủ Mao Chọc Tây phát ra uy lực ghê gớm, y chang kích cỡ của nó.
Thần Long Thương chống đỡ được cự phủ, nhưng chân chiến mã của Vương Quan Lân đã bủn rủn, chạy loạn sang một hướng. Khiến hắn rơi khỏi lưng ngựa.
Phe của Đông Nam Quốc ồ lên một tràng phấn kích.
Vương Quan Lân tâm thần chợt động, cầm thương vung lên một chiêu Thương Thiên Nhất Lôi đâm ngược lên trên, ép Mao Chọc Tây rời khỏi lưng ngựa.
Nhân lúc đối phương chưa chạm đất, Một chiêu Bích Nguyệt Phi Tinh Thương được bồi vào.
tiếc thay cho Vương Húp Tông, Mao Chọc Tây kịp dùng cự phủ che thân thể lại. chỉ bị lùi một hai bước.
Cả Hai trợn mắt, há hốc nhìn nhau bằng sự thận trọng.
Mao Chọc Tây không ngờ Vương Húp Tông chơi gái rất giỏi mà dùng thương cũng rất biến thái. nếu không phải Mao Chọc Tây mà là Triệu Cận Bình đã bị thương đâm thủng ruột.
Quan Lân cũng chẳng ngờ được, hoá ra sức mạnh của nhục thể Vương Húp Tông chưa phải số một thiên hạ. Mới so vài chiêu gã biết rằng Mao Chọc Tây đáng sợ hơn Trác Nhật Minh rất nhiều.
Bất quá, mười mấy năm ăn sơn hào hải vị, tổ yến, nhân sâm, bào ngư, cao lương mỹ vị lại thua một tên phó tướng Đông Nam Quốc?
Vương Quan Lân dùng hết sở học, điên cuồng sử thương đâm tới. khí thế như Rồng Lượn Nhân Gian, kình lực khác nào Long Ngâm gào thét giữa trời quang
Bá Vương Thương càng sống lâu càng mạnh, chiêu sau lại mạnh hơn chiêu trước. chẳng mấy chốc Mao Chọc Tây lông tóc dựng ngược, tay không nhấc nổi cự phủ.
Ngơ ngác nhìn đối phương. Mao Chọc Tây Tự hỏi, đây là thực hay mơ?
Nam Thiên Quốc ồ lên khiến Mao Chọc Tây tỉnh ngộ. Hoá ra Tôn Trung Thu nói đúng, thế gian bị tên kia lừa mất mấy chục năm.
Vương Quan Lân giành chiến thắng khó nhọc. Gã không kết liễu tướng địch ngay mà chĩa mũi thương về phía Mao chọc Tây.
- Ngươi dâng nữ nhân hay muốn chết?
Mao Chọc Đông bỗng ngẩng mặt cười một hồi điên dại.
- Vương Húp Tông, ngươi không được như ý đâu.
Dứt lời, Mao Chọc Tây tự rướn người lên, để mũi thương đâm xuyên qua cổ mình. Hành động này khiến Vương Quan Lân giật mình không thôi.
Mao Chọc Tây thua trận tự sát, nhìn từ xa lại tưởng Quan Lân kết liễu sinh mệnh. lão ta làm như vậy để ép hai bên giao chiến, chứ không có chuyện cầu hoà.
bắt đầu cho một cuộc hỗn chiến trên đồi cảnh phong
" Lên cho ta, báo thù cho Mao phó tướng."
Chiến xa Đông Nam Quốc vừa lao từ trên đồi xuống. Phía bên này, vó ngựa Kỵ Binh vừa khéo tung lên, chiến Mã hí vang làm oanh động toàn chiến trường.
" Bảo vệ hoàng thượng!"
toán kỵ binh gần nhất vừa tới sau lưng, Quan Lân nhấc bổng Bá Vương Thương, chĩa thẳng tới ngọn đồi.
" Toàn Quân Xuất Kích... giết hết cho trẫm."
vốn dĩ Quan Lân định dùng Hoa Vô Khẩu làm mồi nhử liên quân. cố ý tránh Trung Thiên đế quốc, để tấn công phe Đông Nam.
Nếu Trung Thiên chọn Hoa Vô Khẩu mà không tới tiếp ứng. Đông Nam sẽ mất lòng với phe đồng minh, khi ấy Quan Lân sẽ cầu hoà chấp nhận chia đất cho Đông Nam. khi ấy mới toàn lực đánh với Trung Thiên.
Trung Thiên Đế Quốc mới là kẻ thù đáng sợ nhất. là mối nguy cho ba tiểu quốc phía Nam.
nhưng Mao chọc Tây lại chủ động liều mạng, dẫy lên mối thù không thể hoà giải. Làm hỏng dự định của Quan Lân.
Vua không nói chơi, việc binh gia càng không phải trò đùa. đến nước này chỉ còn quyết chiến, tốc thắng rồi quay về hỗ trợ Hoa Vô Khẩu.