Thất Sủng Đế Vương
Chương 24 : Ngươi dám Uy Hiếp Trẫm
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
Trương Tấn đang ở thế yếu, nhưng vẫn không có chút sợ hãi. sự tự tin này xuất phát từ chỗ Giai Tuệ Nghi, thái hậu Nam Thiên đang ở trong tay ông ta.
Nắm giữ mẫu nghi thiên hạ, Trương Tấn dám chắc Vương Quan Lân không dám làm liều.
"Lân Nhi, đừng lo cho ta, mau giết chết tên phản nghịch, đem hắn ngũ mã phanh thây. ai gia ở dưới hoàng tuyền chết cũng được nhắm mắt."
Vương Quan Lân đâu chỉ đến một mình, sau lưng hắn có biết bao binh sĩ. Bá Tánh Nam thiên, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu hắn chọn tính mạng của Thái Hậu, thì trọn đạo nghĩa, nhưng lại phụ bá tánh Nam Thiên, binh sĩ đã liều chết vì hắn vô ích.
Nếu hắn chọn giang sơn từ bỏ mẫu hậu. Muôn đời chịu tiếng bất hiếu. Thiên tử bất hiếu ai sẽ coi trọng hắn.
Trương Tấn quả nhiên biết làm khó người.
"Ta không có nhiều thời gian, Nếu ngươi buông vũ khí đầu hàng tá sẽ tha cho Thái Hậu. Ngược lại từ sẽ giết bà ta ngay lập tức."
"Ta đếm đến mười."
Vương Quan Lân quay người nhìn bá tính, những con dân đã cùng hắn đánh trận cuối cùng với phe Trung Thiên. Chiến thắng đang ở ngay trước mắt, nhưng lại không dám tuỳ tiện dành lấy.
Mọi người đều im lặng không nói. Trông chờ quyết định của hắn.
Sau cùng gã quay sang Ngọc Dung, cười nửa miệng. Nàng lặng lẽ nhìn hắn không nói một lời nào. không ai dạy thiên tử phải làm gì. Mọi quyết sách của người đều là chân lý trước mắt họ. Mọi người im lặng đồng nghĩa tôn trọng quyết định của hắn.
Vương Quan Lân mặc kệ Trương Tấn uy hiếp thái hậu. Gã ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
"Trẫm đăng cơ từ năm bảy tuổi, mười mấy năm nay đều một tay thái hậu che trở. Trẫm có thể không phải minh quân mà các khanh, các bá tánh mong đợi. Nhưng trẫm nhất định phải giữ trọn đạo hiếu. đến người thân không bảo hộ được, thì trẫm đâu thể lo cho trăm ngàn bá tánh...
Trẫm Vô Năng để giang sơn bị huỷ hoại trong tay mình. Hôm nay, ngay tại lúc này Trẫm cáo lỗi các vị bá quan văn võ, các bá tính của Nam Thiên."
Vương Quan Lân cúi lạy mấy trăm người ở dưới. rồi đứng Lên, cắm long Thần Thương xuống nền gạch. Hay tay trút bỏ chiến giáp, mang tới cho Lữ đường đại nhân.
"Hoàng Thượng, giang sơn không thể một ngày không có vua!"
Vương Quan Lân lắc đầu. bước lùi lại vài bước.
Những động thái này cho thấy câu trảloi của gã. Trương Tấn biết rằng việc đếm ngược chỉ dư hơi. Vương Húp Tông chọn chữ hiếu, cục diện sẽ nhanh chóng thay đổi.
Không giấu nổi sự sung sướng, ông cười khinh khỉnh, vì mưu Kế của mình thành công. Đám tàn Quân Trung Thiên thở phào một hơi, như vừa từ cõi chết trở về.
Giai Tuệ Nghi thấy Quan Lân bỏ chiến giáp vừa mừng vừa giận, mừng vì hoàng thượng coi trọng nàng hơn giang sơn, giận vì mình đã làm liên luỵ đến hắn, liên luỵ đến cả hoàng thất. Nam thiên Quốc vì Giai Tuệ Nghi mà sụp đổ. Tội này sao có thể sống tiếp.
Nghĩ thế Giai Tuệ Nghi nhân lúc sơ ý, rút gươm một tên binh sĩ kề lên cổ mình.
"Hoàng thượng, người không được buông xuôi. Mẫu hậu chết trăm ngàn lần không sao, nhưng hoàng thượng nhất định phải giữ lấy cơ nghiệp tổ Tông để lại."
Sự chú ý lại đổ dồn lên phía của thái Hậu. bà Tự vẫn thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn. Vương Quan Lân không bị mang nặng tội bất hiếu, chỉ cần sau này chăm lo triều chính, an ổn lòng dân, hậu bối không dám trách móc.
Trương Tấn bỗng nhiên hoảng loạn, giục mấy tên lính.
"Còn không mau ngăn bà ta lại? tính mạng của chúng ta đều dựa vào bà ta đấy."
Vừa dứt câu, một mũi tên phóng qua màn đêm xuyên qua yết hầu Trương Tấn. Khiến lão chết cũng chưa hiểu vì sao. Âu cũng là do vì hận mà điên loạn, mất hết lý trí.
"Các ngươi thả Thái Hậu ra, Ta sẽ thả. ho các ngươi trở về Trung Thiên."
Vương Quan Lân nhân lúc sơ hở dùng Mãnh Long Thần Du tiễn pháp đốn hạ Trương Tấn. Đồng thời chiêu hàng tàn Quân Trung Thiên.
"Cho dù ta có quy hàng, bá táng Nam Thiên cung không tha cho các ngươi yên ổn về Trung Thiên. Nhưng có ta ở đây, Ta sẽ đảm bảo cho tính mạng của các ngươi."
Nói đến đây một số binh sĩ Trung Thiên đã bắt đầu do dự. Chỉ một người buông vũ khí liền có người thứ hai, thứ ba....
Toàn Quân Nam Thiên nhất tề hô vang.
"Hoàn Thượng Vạn Tuế Vạn Tuế, Nam Thiên Thiên tuế thiên thiên tuế."
Vương Quan Lân đã lén ra ám hiệu cho Tề Bân chuẩn bị cung tên. Trời khá tối chỉ có ánh đuốc lập loè. Địch nhân đang hoang mang nên chỉ chú ý đến Gã mà bỏ qua Hậu thuẫn phía sau.
Việc cởi giáp, phát ngôn úp mở khiến cho địch nhân lơ là cảnh giác. Cũng may Giai Tuệ Nghi làm loạn đúng lúc tạo tiền đề cho Vương Quan Lân thi triển Mãnh Long Thần Du Tiễn.
sau cái đêm ăn nằm ấy, chắc cả hai tâm ý tương thông, nên mới hoá giải được tình thế ngạt nghèo.
Quân Trung Thiên quy hàng, Vương Quan Lân giữ đúng lời hữa cho bọn họ trở về trung thiên, quân đội Nam Thiên không gây khó dễ.
Nhưng dân tình thì không, dọc đường Quân Trung Thiên Ngang ngược thế nào, lúc họ cuốn xéo khỏi Nam Thiên, bị bá tánh dẫm đạp đủ đường. Giữ được mạng về đến cố Quốc đã là may mắn lắm.
Cũng từ hôm đó, Nam Thiên Quốc bước sang một trang sử mới.
Nắm giữ mẫu nghi thiên hạ, Trương Tấn dám chắc Vương Quan Lân không dám làm liều.
"Lân Nhi, đừng lo cho ta, mau giết chết tên phản nghịch, đem hắn ngũ mã phanh thây. ai gia ở dưới hoàng tuyền chết cũng được nhắm mắt."
Vương Quan Lân đâu chỉ đến một mình, sau lưng hắn có biết bao binh sĩ. Bá Tánh Nam thiên, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu hắn chọn tính mạng của Thái Hậu, thì trọn đạo nghĩa, nhưng lại phụ bá tánh Nam Thiên, binh sĩ đã liều chết vì hắn vô ích.
Nếu hắn chọn giang sơn từ bỏ mẫu hậu. Muôn đời chịu tiếng bất hiếu. Thiên tử bất hiếu ai sẽ coi trọng hắn.
Trương Tấn quả nhiên biết làm khó người.
"Ta không có nhiều thời gian, Nếu ngươi buông vũ khí đầu hàng tá sẽ tha cho Thái Hậu. Ngược lại từ sẽ giết bà ta ngay lập tức."
"Ta đếm đến mười."
Vương Quan Lân quay người nhìn bá tính, những con dân đã cùng hắn đánh trận cuối cùng với phe Trung Thiên. Chiến thắng đang ở ngay trước mắt, nhưng lại không dám tuỳ tiện dành lấy.
Mọi người đều im lặng không nói. Trông chờ quyết định của hắn.
Sau cùng gã quay sang Ngọc Dung, cười nửa miệng. Nàng lặng lẽ nhìn hắn không nói một lời nào. không ai dạy thiên tử phải làm gì. Mọi quyết sách của người đều là chân lý trước mắt họ. Mọi người im lặng đồng nghĩa tôn trọng quyết định của hắn.
Vương Quan Lân mặc kệ Trương Tấn uy hiếp thái hậu. Gã ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
"Trẫm đăng cơ từ năm bảy tuổi, mười mấy năm nay đều một tay thái hậu che trở. Trẫm có thể không phải minh quân mà các khanh, các bá tánh mong đợi. Nhưng trẫm nhất định phải giữ trọn đạo hiếu. đến người thân không bảo hộ được, thì trẫm đâu thể lo cho trăm ngàn bá tánh...
Trẫm Vô Năng để giang sơn bị huỷ hoại trong tay mình. Hôm nay, ngay tại lúc này Trẫm cáo lỗi các vị bá quan văn võ, các bá tính của Nam Thiên."
Vương Quan Lân cúi lạy mấy trăm người ở dưới. rồi đứng Lên, cắm long Thần Thương xuống nền gạch. Hay tay trút bỏ chiến giáp, mang tới cho Lữ đường đại nhân.
"Hoàng Thượng, giang sơn không thể một ngày không có vua!"
Vương Quan Lân lắc đầu. bước lùi lại vài bước.
Những động thái này cho thấy câu trảloi của gã. Trương Tấn biết rằng việc đếm ngược chỉ dư hơi. Vương Húp Tông chọn chữ hiếu, cục diện sẽ nhanh chóng thay đổi.
Không giấu nổi sự sung sướng, ông cười khinh khỉnh, vì mưu Kế của mình thành công. Đám tàn Quân Trung Thiên thở phào một hơi, như vừa từ cõi chết trở về.
Giai Tuệ Nghi thấy Quan Lân bỏ chiến giáp vừa mừng vừa giận, mừng vì hoàng thượng coi trọng nàng hơn giang sơn, giận vì mình đã làm liên luỵ đến hắn, liên luỵ đến cả hoàng thất. Nam thiên Quốc vì Giai Tuệ Nghi mà sụp đổ. Tội này sao có thể sống tiếp.
Nghĩ thế Giai Tuệ Nghi nhân lúc sơ ý, rút gươm một tên binh sĩ kề lên cổ mình.
"Hoàng thượng, người không được buông xuôi. Mẫu hậu chết trăm ngàn lần không sao, nhưng hoàng thượng nhất định phải giữ lấy cơ nghiệp tổ Tông để lại."
Sự chú ý lại đổ dồn lên phía của thái Hậu. bà Tự vẫn thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn. Vương Quan Lân không bị mang nặng tội bất hiếu, chỉ cần sau này chăm lo triều chính, an ổn lòng dân, hậu bối không dám trách móc.
Trương Tấn bỗng nhiên hoảng loạn, giục mấy tên lính.
"Còn không mau ngăn bà ta lại? tính mạng của chúng ta đều dựa vào bà ta đấy."
Vừa dứt câu, một mũi tên phóng qua màn đêm xuyên qua yết hầu Trương Tấn. Khiến lão chết cũng chưa hiểu vì sao. Âu cũng là do vì hận mà điên loạn, mất hết lý trí.
"Các ngươi thả Thái Hậu ra, Ta sẽ thả. ho các ngươi trở về Trung Thiên."
Vương Quan Lân nhân lúc sơ hở dùng Mãnh Long Thần Du tiễn pháp đốn hạ Trương Tấn. Đồng thời chiêu hàng tàn Quân Trung Thiên.
"Cho dù ta có quy hàng, bá táng Nam Thiên cung không tha cho các ngươi yên ổn về Trung Thiên. Nhưng có ta ở đây, Ta sẽ đảm bảo cho tính mạng của các ngươi."
Nói đến đây một số binh sĩ Trung Thiên đã bắt đầu do dự. Chỉ một người buông vũ khí liền có người thứ hai, thứ ba....
Toàn Quân Nam Thiên nhất tề hô vang.
"Hoàn Thượng Vạn Tuế Vạn Tuế, Nam Thiên Thiên tuế thiên thiên tuế."
Vương Quan Lân đã lén ra ám hiệu cho Tề Bân chuẩn bị cung tên. Trời khá tối chỉ có ánh đuốc lập loè. Địch nhân đang hoang mang nên chỉ chú ý đến Gã mà bỏ qua Hậu thuẫn phía sau.
Việc cởi giáp, phát ngôn úp mở khiến cho địch nhân lơ là cảnh giác. Cũng may Giai Tuệ Nghi làm loạn đúng lúc tạo tiền đề cho Vương Quan Lân thi triển Mãnh Long Thần Du Tiễn.
sau cái đêm ăn nằm ấy, chắc cả hai tâm ý tương thông, nên mới hoá giải được tình thế ngạt nghèo.
Quân Trung Thiên quy hàng, Vương Quan Lân giữ đúng lời hữa cho bọn họ trở về trung thiên, quân đội Nam Thiên không gây khó dễ.
Nhưng dân tình thì không, dọc đường Quân Trung Thiên Ngang ngược thế nào, lúc họ cuốn xéo khỏi Nam Thiên, bị bá tánh dẫm đạp đủ đường. Giữ được mạng về đến cố Quốc đã là may mắn lắm.
Cũng từ hôm đó, Nam Thiên Quốc bước sang một trang sử mới.