Thất Sủng Đế Vương

Chương 23 : Quyết Chiến, giành lại Hoàng Cung

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

Màn đêm buông xuống, cũng là lúc Trống Trận nổi lên. Đêm nay, Nam Thiên Quốc không ngủ, từng đoàn người kéo nhau tiến về phía hoàng cung.
Binh lính kẹp với dân thường, trưng dụng toàn bộ vật dụng có thể đối mặt với kẻ thù.
Ép địch nhân đến chân tường, chắc chắn địch sẽ phản kháng kịch liệt. Liều chết đánh một trận, Ngọc Đá cùng tan.
Nhưng sinh tử tranh đấu, chưa bao giờ là nỗi sợ với một Nam Thiên dùng võ lập quốc. Huống hồ hoàng đếlại là người đứng hàng tiên phong, dẫn lối đám dân đen tìm lại ánh hào quang một thời.
Nhân có thể ít, Binh có thể không tinh, nhưng sĩ khí Nam Thiên lúc này thừa sức nhấn chìm kẻ địch.
Trong Kinh Thành rực sáng bởi ánh lửa. Dương Tự Đại chiếm được hoàng cung cuối cùng lại bị rơi vào thế chân tường.
Tướng Địch đứng trên Cấm Thành, cùng dàn phó tướng nheo mắt nhìn xuống phía dưới, nơi những dòng đuốc từ bốn phương đổ về như thác lũ.
"Dương tướng quân, quân địch đông hơn ta dự kiến. Xem Ra Trận này khó rồi."
"Một đạo tàn quân cùng một đám dân đen ô hợp. Không thể so với binh lính của Trung Thiên. Vương Quan Lân đã muốn đánh, vậy chúng ta sao phải ngại."
Dương Tự Đại tin tưởng vào tướng sĩ dưới trướng của Mình, làm một trận thư hùng với thiên tử Nam Quốc, cuộc chiến này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, để hậu thế còn phải nhắc lại nhiều lần.
Trống trận bênkia nổi lên, phía bên này, Quân Trung Thiên thổi một dàn Tù Và làm tín hiệu.
Quân lệnh giáng xuống, những đoàn kỵ binh từ doanh trướng Trung Thiên phi thẳng ra tiền tuyến. đánh trực diện với quân địch. Dương Tự Đại từ phía hoàng cung đem một đạo bộ binh phóng ra từ bên cánh, tương hỗ với quân binh từ doanh trướng đi ra.
Hai bên xô vào nhau như sóng biển xô bờ, người này dẫm đạp người kia, tay lăm lăm vũ khí đâm về phía địch nhân.
Vương Quan lân dẫn theo toán kỵ binh xông một đường vào trong lòng địch. Bá Vương Thương của hắn uy lực kinh người, đám binh sĩ bình thường há có thể ngăn cản.
Trước mắt chỉ toàn địch nhân, nhìn đâu cũng thấy chém giết, Quan Lân càng đánh càng hăng, đẩy sĩ khí toàn quân dồn ép kẻ địch.
Phía Bên kia, Dương Tự Đại chẳng hề thua kém. Song Chuỳ của hắn mỗi bên năm mươi cân. Thân hình to lớn gần hai mét càn lướt chiến trường như một vị hung thần.
Chuỳ Loan đến đâu, một nhóm địch nhân bị đánh bay đến đó. xung lực trấn nát xương cốt. chết ngay khi vừa tiếp đất."
Phó tướng của Dương Tự Đại cũng không phải dạng vừa. Ai Ai cũng đều là hảo thủ. Trải qua trận đánh với Kim Ngạc Bưu, thực lực binh sĩ Nam Thiên như thế nào, họ đã nắm được đôi chút. Còn đám dân đen chỉ như một bao thịt di động không đáng lo ngại.
Vương Quan Lân dâng lửa đến đâu, Dương Tự Đại và bè lũ dập lửa đến đấy. Song phương ác chiến đến tận nửa đêm. Thật may vì không có ai ngủ gật.
Đến Lúc này Dương Tự Đại mới thấy Nam Thiên Quốc khó nhằn đến mức nào. Nếu chỉ có một mình Trung Thiên thì không đủ sức xâm chiếm.
Cảm giác của Trác Nhật Minh và Tôn Trung Thu ắt hẳn cũng giống như hiện tại.
"Nhây" đến giờ khắc này đã thấm mệt, kéo dài thêm, mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát. Cả Dương Tự Đại và Vương Quan Lân, không hẹn mà cùng săn lùng đối phương.
Bắt giặc phải bắt tướng!
Đánh "rắm" phải nhắm vào miệng.
Vừa thấy đối phương, cả hai đảo binh khí cuốn bay vật cản trên đường. Vương QuaN Lân Cong người đâm tới một thương.
Dương Tự Đại thả một cây chuỳ khỏi tay, bắt đấy Đầu thương, dùng sức kéo Vương Húp Tông lại gần, chiếc chuỳ còn lại đang trên đường phang vào đầu Quan Lân.
Sức Mạnh vượt trội của Dương Tự Đại, Dù có ăn tổ yến bào ngư mấy chục năm nữa, Vương Quan Lân chưa dám chắc mình có thể chống lại.
Không vì sức yếu mà rơi vào thế hạ phong. Chuỳ chưa bay tới, Quan Lân hai tay bám lấy Long Thần Thương, xoay người xuống thấp, ngửa mặt lên trời.
Thuận đà làm quả " vô lê" vào mặt Dương Tự Đại thay cho lời chào.
"Vương Húp Tông! Ngày Tàn của Nam Thiên Quốc đã tới, dãy dụa chỉ khiến ngươi thêm đau đớn."
"Dương Tự Đại, ngày tàn của ta hay của ngươi? Ta sẽ cho ngươi vào danh sách những tên bại tướng, để sau này khoe với đám con cháu."
Dương Tự Đại không hề hấn gì với một cước của Quan Lân, Sức lực của thiên tử Nam Thiên cũng chẳng thể so bì với ông ta.
"Dựa Vào Sức của ngươi? Hừ! Mộng Tưởng!"
Cả hai lao vào nhau ăn vã. dù biết sức mình thua xa Dương Tự Đại, Vương Quan Lân vẫn không chùn bước. đã thịt được hai mỹ nhân ngon lành rồi. Chỉ cần đánh bại được tên to bự này nữa thôi. Chuỗi ngày ăn chơi chác táng đã mở ra một cánh cửa rồi.
Ý nghi ấy tiếp thêm động lực cho hắn, nhưng đồng thời làm gã phân tâm. Ăn một chuỳ của Dương Tự Đại, trong người bỗng thấy nôn nao.
đang ở hoàn cảnh sinh tử mà vẫn nghĩ đến Trịch. Quan Lân tự thấy mình "vì Lone mà Lú" Thật đáng hổ thẹn.
Một chuỳ của Dương Tự Đại đã xua tan ý nghĩ ấy, Vương Quan Lân dồn hết mọi sự tập trung vào trận chiến.
Song dù có cố gắng, cũng chỉ miễn cưỡng ngang ngửa. nếu kéo dài thêm , chỉ sợ gã cũng không trụ nỗi.
"Đáng mặt Thiên tử Nam thiên quốc, đáng tiếc ngươi đã gặp phải ta. Những nỗ lực của ngươi, dù có thua cũng không ai sỉ nhục ngươi."
"Giờ thì! đi chết đi."
Dương Tự Đại còn sức múa song chuỳ, giáng xuống người Quan Lân, gã đưa Long Thần Thương lên đỡ, mặt mũi bỗng đỏ tía dưới áp lực kinh người.
"Cơn Bà nó, Ta mà lại chết như vậy sao?"
Nói Xong một câu, Quan Lân thấy đuối thực sự. Không trụ nổi nữa.
Sắp bị chuỳ đè chết thì Dương Tự Đại bỗng dưng nhấc chuỳ lên. vừa kịp hít lấy một hơi, Quan Lân lại thở hồng hộc.
Hoá ra có một người xông ra cứu hắn. Ngọc Dung trong bộ quân phục, mặt mũi lấm lem, đang dùng hai cặp đùi khủng bố kẹp chặt cổ Dương Tự Đại từ phía sau.
Hai Chuỳ rời khỏi tay, liên tục xuất quyền, xuất trảo túm lấy Ngọc Dung Mà kéo xuống.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, ngoan. ố bám trên đầu tướng địch, đến nỗi cái quần bị xé rách, làm lộ ra cặp giò khủng bố thị lực.
Cuối cùng Dương Tự Đại bị gái kẹp cổ mà chết.
"Ngọc Dung! Nàng không sao đấy chứ?"
Kim Ngọc Dung lắc đầu thở hổn hển. Vội ôm trầm lấy Vương Quan Lân nghẹn ngào.
"Hoàng thượng!"
Vương Quan Lân thở phào nhẹ nhõm. Từ tận sâu bên trong, gã rất biết ơn nữ nhân này.
"Đa tạ nàng đã cứu mạng ta. Cứu luôn vận Mệnh Nam Thiên Quốc."
Dương Tự Đại đã chết, Quân Trung Thiên bỗng sa sút tinh thần, nghiêm trọng thế trận nghiêng hẳn về phe Nam Thiên Quốc.
Một số phó tướng còn ngoan cố, chạy vào trong Hoàng Cung, dù chết cũng muốn phá hoại cơ đồ tiền triều.
Vương Quan Lân nhờ Ngọc Dung mà chuyển bại thành thắng. Đem binh sĩ tiến vào hoàng cung dọn nốt kẻ địch.
Nhưng gã đã không nhận ra một điều, Ngoài Dương Tự Đại vẫn còn một kẻ thù nữa.
Ngay phía trước điện Kính Thiên. Trương Tấn cùng Tàn Quân Trung Thiên đang co cụm lại một chỗ.
"Vương Quan Lân, Thái Hậu đang ở trong tay ta. Muốn người sống thì mau mau buông vũ khí đầu hàng."