Thất Sủng Đế Vương
Chương 22 : Rơi Vào Tay Địch
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
"Khốn nạn!"
Trương Tấn thầm chửi tên lính gác. Nhưng vì đại sự nên không làm lỡ thời gian, bước vào trong từ Đường liền đóng cửa lại.
Đối Diện với liệt tổ liệt tông của Vương Quan Lân, Trương Tấn há miệng cười vang. cứ đi đi lại lại tở vẻ tự mãn. Chửi Vương Quan Lân một bài văn dài mấy trang giấy.
Khi đã mỏi miệng, Trương Tấn thở một hơi cảm khái nói.
"Các vị là bậc thiên tử Nam Thiên Quốc, công lao khai phá đất đai, gây dựng giang sơn trù phú tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt vậy mà lại bị hủy trong tay hôn quân vô đạo Vương Quan Lân.
Ta, Trương Tấn cũng vì hắn ép nên mới tạo phản. Các ngươi cũng đừng trách ta. nhân lúc các vị còn có mặt đông đủ ở đây, để ta rót cho các vị một chén tiễn biệt."
Trương Tấn hành sử nho nha, giữ vững lê nghi đạo quân tần cho đến phút chót. Ông tự vạch quần làm hơi " tõng tõng tõng" vào trong bình rượu hình rồng. sau đó hai tay cầm bình rót vào mười mấy chiếc chén.
Nhưng chưa kịp rót thì từ dưới tấm màn che của bài vị, hai nhân ảnh lao ra, nhanh như cắt, đè Trương Tấn xuống sàn.
Đó là Thái hậu Giai Tuệ Nghi và Thái giám Dư Úc. Nghe Trương Tấn Thoá mạ hoàng thất nãy giờ hai người nhịn không được, bèn xông ra, giáng cho lão mấy cái bạt tai.
"Ngươi! Tên phản thần! Ta giết ngươi."
"Thái hậu, đây là Từ Đường, xin thái hậu bớt giận."
Nhân Lúc Dư Úc can ngăn, Trương Tấn vùng lên thoát khỏi sự khống chế, chạy ra ngoài hùng hục.
"Người đâu, mau vào đây!"
Ngay tức thì hai ba binh lính Trung Thiên chạy tới, tiếp ứng cho Trương Tấn.
"Ả ta là Thái Hậu Nam Thiên Quốc, mau bắt lấy, lột sạch y phục, làm nhục một thái hậu, các ngươi tu mấy kiếp mới có diễm phúc này."
"Trương Tấn, ngươi dám làm bậy!"
"Vương Quan Lân làngười, ta cũng là người. Hắn chơi phu nhân của ta, Ta làm thịt mẫu hậu của hắn trước linh đường. cho dòng họ của Hắn chiêm ngưỡng...
Các ngươi nhìn Mông ả xem, Ngực của ả cũng rất lớn a, cái miệng kia rên rỉ không biết sẽ như thế nào nhỉ..."
Trương Tấn nói nhảm vài câu khơi dậy dục vọng của mấy tên lính quèn. đũng quần của ai nấy đã hơi nhô lên. Khắp người nóng ran.
Dư Úc đứng trước thái hậu, mở miệng can dán.
"Các ngươi đừng nghe tên phản thần nói xằng bậy. Một kẻ bất trung bất nghĩa xúi dục, mấy người nghe được sao? Thái Hậu vong quốc vẫn là mẫu nghi thiên hạ, các ngươi xâm hại đến người, bá tánh Nam Thiên Quốc dù có chết cũng không tha cho mấy người."
Trương Tấn cười gằn.
"Nam Thiên Quốc đã sụp đổ rồi! Dung Tự Đại, Trung Thiên Quốc đang nắm giữ nơi này. Các ngươi không thoát được đâu. Lột Y phục ả đi."
Giai Tuệ Nghi cầm đấy giá nến, dùng đầu nhọn chĩa vào cổ.
"Thái Hậu! Người mau bỏ xuống đi, Hoàng thượng nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
"Dư Úc, không được đâu, ta thà chết chứ không để bọn chúng làm nhục."
Trương Tấn quát lên.
"Còn đứng đó làm gì, không được để cho ả tự sát. Phí của giời!"
Giai Tuệ Nghi nhìn khuôn mặt đê tiện của Trương Tấn, bèn nhổ một ngụm nước miếng.
"Tên cặn bã nhà ngươi, định dùng nước tiểu làm nhục linh đường. Uổng cho một tên quan làm trong lễ bộ. Hôm nay ta có hoá thành Ma, cũng ám cho ngươi chết không được toàn thây."
Nghe đến mấy từ ngữ không thơm tho, Cơn nứng của mấy tên lính tráng, hạ xuống.
"Đưa bà ta đến chỗ Dương tướng quân. Tàn Quân Nam thiên còn ở ngoài kia, chưa biết chừng bà Thái hậu này còn chút giá trị lợi dụng.".
...
Vương Quan Lân dẫn quân tiến tới hoàng cung, giữa đường chợt thấy mắt nháy lia lịa. Một dự cảm chẳng lành.
Quân sĩ vừa hành quân vừa nghỉ ngơi, chậm rãi tiến về Hoàng Cung, quyết một trận tử chiến với Đại Quân Trung Thiên. Nhìn khung cảnh hoang tàn do địch nhân để lại.
Một màn khói lửa nghi ngút thắp lên ý chí chiến đấu của Vương Quan Lân. Đây là sân nhà của hắn, mật thám Quân Doanh cài cắm khắp nơi, được nửa ngày cũng là lúc trời tối. Mọi người đều nghe tin Vương Húp Tông đã đánh bại hai Cánh quân Tây Nam và Đông Nam. hiện đang rục rịch cho trận đánh cuối.
Người dân nô nức kéo về phía của Vương Húp Tông đóng quân, binh lực mang theo chỉ có một vạn, nhưng bá tánh ủng hộ lên gần gấp đôi.
Sĩ khí trong Quân Tăng mạnh càng làm tăng khả năng chiến thắng vào tối nay.
"Bẩm hoàng thượng, Lã Đường đại nhân và các bá quan đang đợi ở ngoài doanh, muốn yết kiến hoàng thượng."
Vương Quan Lân đang được Ngọc Dung chỉnh đốn đầu tóc, y phục. sắp phải ra gặp mặt dân chúng, phải giữ hình tượng của Bậc Đế Vương. Được nữ nhân chải chuốt, đương nhiên chu đáo hơn tự mình chuẩn bị.
"Thật đúng lúc! Trẫm sẽ ra liền!"
Bên Ngoài doanh, Lã Đường đang đứng nghiêm như một pho tượng, dù trong chốn binh đao, ông và mấy vị đồng liêu vẫn toát lên cái chất ngang tàng của văn sĩ.
"Chúng Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Vương Quan Lân mặc Chiến Giáp, từ trong trướng bước ra đã nghe tiếng hành lễ.
"Lã đại nhân, các vị đại nhân, mau đứng lên... Trong giờ khắc đối đầu với cường địch. Sự có mặt của các đại nhân khiến Trẫm như được tiếp thêm sức mạnh."
Lã Đường thay mặt bá quan cung kính đáp.
"Hoàng thượng thân chinh giết địch, nguy hiểm trăm bề. Chúng thần tử toàn là văn sĩ trói gà không chặt thật đáng hổ thẹn. "
"Lã đại nhân xin chớ khiêm tốn, Nam Thiên dùng võ lập quốc, nhưng trị quốc không thể chỉ dùng võ lực... Đại nhân cũng thấy rồi, trẫm chỉ có vạn quân theo người, nhưng các khanh khai thông tư tưởng, đem lại lòng tin cho hàng vạn bá tánb, để nam Thiên hôm nay một lòng kháng địch. tương lai Nam Thiên sau này phải nhờ các khanh hao tâm tổn trí."
Gặp đám văn sĩ, Vương Quan Lân miệng dẻo như kẹo cao su, nói chuyện tung hứng, chém gió đã thành lệ. Đám văn sĩ càng nể phục hắn, từ hôn quân bỗng hoá thành Minh Quân.
Có Thêm sự cố vấn của mấy vị quan học rộng tài cao, Kế hoạch đánh đuổi Trung Thiên khỏi bờ cõi đã được vạch ra tỷ mỉ. Quân sĩ và bá tánh kết hợp với nhau chia làm ba đạo tạo thế hình cung dồn ép quân Trung Thiên.
Để cho chắc cốp, Vương Quan Lân viết thư để Tề Bân đem quân tiếp ứng. Giao Hoa Vô Khẩu lại cho Nam Thành Bảo.
Trương Tấn thầm chửi tên lính gác. Nhưng vì đại sự nên không làm lỡ thời gian, bước vào trong từ Đường liền đóng cửa lại.
Đối Diện với liệt tổ liệt tông của Vương Quan Lân, Trương Tấn há miệng cười vang. cứ đi đi lại lại tở vẻ tự mãn. Chửi Vương Quan Lân một bài văn dài mấy trang giấy.
Khi đã mỏi miệng, Trương Tấn thở một hơi cảm khái nói.
"Các vị là bậc thiên tử Nam Thiên Quốc, công lao khai phá đất đai, gây dựng giang sơn trù phú tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt vậy mà lại bị hủy trong tay hôn quân vô đạo Vương Quan Lân.
Ta, Trương Tấn cũng vì hắn ép nên mới tạo phản. Các ngươi cũng đừng trách ta. nhân lúc các vị còn có mặt đông đủ ở đây, để ta rót cho các vị một chén tiễn biệt."
Trương Tấn hành sử nho nha, giữ vững lê nghi đạo quân tần cho đến phút chót. Ông tự vạch quần làm hơi " tõng tõng tõng" vào trong bình rượu hình rồng. sau đó hai tay cầm bình rót vào mười mấy chiếc chén.
Nhưng chưa kịp rót thì từ dưới tấm màn che của bài vị, hai nhân ảnh lao ra, nhanh như cắt, đè Trương Tấn xuống sàn.
Đó là Thái hậu Giai Tuệ Nghi và Thái giám Dư Úc. Nghe Trương Tấn Thoá mạ hoàng thất nãy giờ hai người nhịn không được, bèn xông ra, giáng cho lão mấy cái bạt tai.
"Ngươi! Tên phản thần! Ta giết ngươi."
"Thái hậu, đây là Từ Đường, xin thái hậu bớt giận."
Nhân Lúc Dư Úc can ngăn, Trương Tấn vùng lên thoát khỏi sự khống chế, chạy ra ngoài hùng hục.
"Người đâu, mau vào đây!"
Ngay tức thì hai ba binh lính Trung Thiên chạy tới, tiếp ứng cho Trương Tấn.
"Ả ta là Thái Hậu Nam Thiên Quốc, mau bắt lấy, lột sạch y phục, làm nhục một thái hậu, các ngươi tu mấy kiếp mới có diễm phúc này."
"Trương Tấn, ngươi dám làm bậy!"
"Vương Quan Lân làngười, ta cũng là người. Hắn chơi phu nhân của ta, Ta làm thịt mẫu hậu của hắn trước linh đường. cho dòng họ của Hắn chiêm ngưỡng...
Các ngươi nhìn Mông ả xem, Ngực của ả cũng rất lớn a, cái miệng kia rên rỉ không biết sẽ như thế nào nhỉ..."
Trương Tấn nói nhảm vài câu khơi dậy dục vọng của mấy tên lính quèn. đũng quần của ai nấy đã hơi nhô lên. Khắp người nóng ran.
Dư Úc đứng trước thái hậu, mở miệng can dán.
"Các ngươi đừng nghe tên phản thần nói xằng bậy. Một kẻ bất trung bất nghĩa xúi dục, mấy người nghe được sao? Thái Hậu vong quốc vẫn là mẫu nghi thiên hạ, các ngươi xâm hại đến người, bá tánh Nam Thiên Quốc dù có chết cũng không tha cho mấy người."
Trương Tấn cười gằn.
"Nam Thiên Quốc đã sụp đổ rồi! Dung Tự Đại, Trung Thiên Quốc đang nắm giữ nơi này. Các ngươi không thoát được đâu. Lột Y phục ả đi."
Giai Tuệ Nghi cầm đấy giá nến, dùng đầu nhọn chĩa vào cổ.
"Thái Hậu! Người mau bỏ xuống đi, Hoàng thượng nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
"Dư Úc, không được đâu, ta thà chết chứ không để bọn chúng làm nhục."
Trương Tấn quát lên.
"Còn đứng đó làm gì, không được để cho ả tự sát. Phí của giời!"
Giai Tuệ Nghi nhìn khuôn mặt đê tiện của Trương Tấn, bèn nhổ một ngụm nước miếng.
"Tên cặn bã nhà ngươi, định dùng nước tiểu làm nhục linh đường. Uổng cho một tên quan làm trong lễ bộ. Hôm nay ta có hoá thành Ma, cũng ám cho ngươi chết không được toàn thây."
Nghe đến mấy từ ngữ không thơm tho, Cơn nứng của mấy tên lính tráng, hạ xuống.
"Đưa bà ta đến chỗ Dương tướng quân. Tàn Quân Nam thiên còn ở ngoài kia, chưa biết chừng bà Thái hậu này còn chút giá trị lợi dụng.".
...
Vương Quan Lân dẫn quân tiến tới hoàng cung, giữa đường chợt thấy mắt nháy lia lịa. Một dự cảm chẳng lành.
Quân sĩ vừa hành quân vừa nghỉ ngơi, chậm rãi tiến về Hoàng Cung, quyết một trận tử chiến với Đại Quân Trung Thiên. Nhìn khung cảnh hoang tàn do địch nhân để lại.
Một màn khói lửa nghi ngút thắp lên ý chí chiến đấu của Vương Quan Lân. Đây là sân nhà của hắn, mật thám Quân Doanh cài cắm khắp nơi, được nửa ngày cũng là lúc trời tối. Mọi người đều nghe tin Vương Húp Tông đã đánh bại hai Cánh quân Tây Nam và Đông Nam. hiện đang rục rịch cho trận đánh cuối.
Người dân nô nức kéo về phía của Vương Húp Tông đóng quân, binh lực mang theo chỉ có một vạn, nhưng bá tánh ủng hộ lên gần gấp đôi.
Sĩ khí trong Quân Tăng mạnh càng làm tăng khả năng chiến thắng vào tối nay.
"Bẩm hoàng thượng, Lã Đường đại nhân và các bá quan đang đợi ở ngoài doanh, muốn yết kiến hoàng thượng."
Vương Quan Lân đang được Ngọc Dung chỉnh đốn đầu tóc, y phục. sắp phải ra gặp mặt dân chúng, phải giữ hình tượng của Bậc Đế Vương. Được nữ nhân chải chuốt, đương nhiên chu đáo hơn tự mình chuẩn bị.
"Thật đúng lúc! Trẫm sẽ ra liền!"
Bên Ngoài doanh, Lã Đường đang đứng nghiêm như một pho tượng, dù trong chốn binh đao, ông và mấy vị đồng liêu vẫn toát lên cái chất ngang tàng của văn sĩ.
"Chúng Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Vương Quan Lân mặc Chiến Giáp, từ trong trướng bước ra đã nghe tiếng hành lễ.
"Lã đại nhân, các vị đại nhân, mau đứng lên... Trong giờ khắc đối đầu với cường địch. Sự có mặt của các đại nhân khiến Trẫm như được tiếp thêm sức mạnh."
Lã Đường thay mặt bá quan cung kính đáp.
"Hoàng thượng thân chinh giết địch, nguy hiểm trăm bề. Chúng thần tử toàn là văn sĩ trói gà không chặt thật đáng hổ thẹn. "
"Lã đại nhân xin chớ khiêm tốn, Nam Thiên dùng võ lập quốc, nhưng trị quốc không thể chỉ dùng võ lực... Đại nhân cũng thấy rồi, trẫm chỉ có vạn quân theo người, nhưng các khanh khai thông tư tưởng, đem lại lòng tin cho hàng vạn bá tánb, để nam Thiên hôm nay một lòng kháng địch. tương lai Nam Thiên sau này phải nhờ các khanh hao tâm tổn trí."
Gặp đám văn sĩ, Vương Quan Lân miệng dẻo như kẹo cao su, nói chuyện tung hứng, chém gió đã thành lệ. Đám văn sĩ càng nể phục hắn, từ hôn quân bỗng hoá thành Minh Quân.
Có Thêm sự cố vấn của mấy vị quan học rộng tài cao, Kế hoạch đánh đuổi Trung Thiên khỏi bờ cõi đã được vạch ra tỷ mỉ. Quân sĩ và bá tánh kết hợp với nhau chia làm ba đạo tạo thế hình cung dồn ép quân Trung Thiên.
Để cho chắc cốp, Vương Quan Lân viết thư để Tề Bân đem quân tiếp ứng. Giao Hoa Vô Khẩu lại cho Nam Thành Bảo.