Thất Sủng Đế Vương
Chương 21 : Dương Tự Đại Hoang Mang.
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
Đại Quân Trung Thiên trải qua trận công chiến Hoa Vô Khẩu, gặp phải sự kháng cự của Kim Ngạc Bưu. Ác chiến đến nỗi sập đổ cả thành trì. Người Đông Thế Mạnh, đánh đến mức đấy, cuối cùng đã phá Khẩu thành công, thuận lợi tiến thẳng về Hoàng Cung Nam Thiên.
Bị Tổn Thất nặng, Dương Tự Đại hạ lệnh tàn phá các con đường, nhà dân hai bên, bất cứ nơi nào Trung Thiên đi qua đều biến thành đống đổ nát.
Quân sư Trương Tấn của Dương Tự Đại là người túc trí đa mưu, đáng tiếc, ông ta lại là người Nam Thiên vì đem hận với Vương Quan Lân mà dẫn địch vào nhà. Thấy cơ ngơi nhà họ Vương bị huỷ dưới chân Trung Thiên đế quốc, quân sư càng thấy hả dạ.
Nhưng không ngờ rằng Nam Thiên lập Quốc bằng Võ, Hành động chém giết này không doạ được người dân mà chỉ làm họ thêm phẫn nộ.
Cùng với người trong Quân Doanh mà Quan Lân hạ mật lệnh trà trộn vào dân chúng, đến nửa đêm lại quấy phá. Dương Tự Đại bỗng thấy bất an.
"Vô Lý, sao ta chiếm được Hoàng Cung Nam Thiên Quốc...Mà trong này không thấy bất cứ đồ gì có giá trị là sao? Cung tần, mỹ nữ, vàng bạc châu báu... đâu hết cả rồi."
Quân sư lạnh lùng đáp.
"Triều đình đã mục nát, ngân khố trống rỗng... người người bỏ đi...Nam Thiên Quốc từ nay biến mất khỏi thế gian..ha ha ha..."
Dương Tự Đại ngồi trên ngai vàng nhìn Quân sư Trương Tấn cười trong điên loạn, bất giác cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Trương Tấn, ông bị điên đấy à... Ta hỏi Vàng Bạc Châu Báu ở đâu, tổn thất bao nhiêu binh tướng lại thu về một hoàng cung trống rỗng. Ta biết ăn nói thế nào với thiên triều..."
Trương Tấn hạ bớt giọng điệu.
"Vàng bạc từ từ có thể kiếm lại được. giờ Nam Thiên Quốc đã ở trong tay ngài. Dương Tự Đại người còn muốn về Thiên Triều nữa sao?"
Dương Tự Đại là võ phu, nhưng dạo gần đây có học lớp bổ túc văn hoá, nên dân trí được cải thiện đáng kể. Lời lẽ đại nghịch bất đạo, xúi ông làm phản của Trương Tấn, Dương Tự Đại nghe được.
"Trương Tấn! Ta coi trọng tài năng của ông. Nhưng cách làm người của ta và ông không giống nhau. Nhờ có ông mà Nam Thiên Quốc mới sụp đổ dưới chân ta. Nhưng ta không phải người thay lòng đổi dạ, biết sự khác biệt giữa Nam Thiên Và Đế Quốc Trung Thiên là gì không?
Là chữ Trung. Hôm nay ta dại dột lật mặt, ngài mai sẽ có mãnh tướng khác đến xúc ta vào Hòm."
Trương Tấn thở dài.
"Người không có chí lớn làm sao có thể làm nên đại sự? Ngài anh dũng thiện chiến, nhưng mãi mãi chỉ làkẻ làm tướng... mãi mãi bị..."
"Im mẹ đi! Còn lải nhải, có tin ta cho ông một chuỳ?"
Trong Lúc đang dạng háng trên ngai vàng, cãi cọ với Trương Tấn, đột nhiên một binh sĩ hớt hải chạy tới. hớt hải trình báo.
"Dương tướng quân, theo mật báo thông tin về, Đông Nam Quốc đại bại đã lui binh, hiện Nam Thiên Quốc đang trấn giữ Hoa Vô Khẩu, còn phái thêm binh tiến đến Hoàng Cung."
Dương Tự Đại ngồi bậy dậy như bị kiến cắn vào mông. Hai hàng lông mày dựng ngược lên.
"Cái Gì? Nam Thiên Vẫn còn sức đánh vào Hoàng Cung à? Hết Trác Nhật Minh đến Tôn Trung Thu bại trận, rốt Cuộc Vương Húp Tông có bao nhiêu binh mã mà Lì Đòn đến vậy?"
Tên lính đáp.
"Dạ bẩm, có một vạn quân đang tiến đến, còn ở Cốc Khẩu và bên ngoài. Cả trong thành cũng có binh sĩ giả dạng thường dân, chỉ sợ quân địch không phải chỉ có 5 vạn."
Trương Tấn nghiêm mặt.
"Hư Cấu! Nam Thiên không có nhiều quân đến vậy, đây chắc chắn chỉ là tin đồn thất thiệt làm đại quân hoang mang. Dương tướng quân, đây chỉ là kế nghi binh của địch, ngài không cần phải sợ."
Dương Tự Đại hạ hai khuỷu tay xuống bàn. Trầm Giọng
"Quân sư! Ngươi nói Vương Húp Tông là hôn quân ăn chơi xa đoạ, bất tài vô dụng, nhưng hết lần này đến lần khác, đả bại Liên Quân... giờ còn kéo đến đây định đánh với ta. Ngươi giải thích thế nào đây?"
"Dương tướng quân, ngài đừng để trúng kế..."
"Thôi đủ rồi, Ta thấy ông mới là giảo biện.Tung hoả mù làm ta rối trí. Ta phải đích thân đi xem mới được. Lần sau đừng để ta thấy mặt ông."
Dương Tự Đại hùng hổ bước ra khỏi điện kính Thiên, mặc lại chiến giáp , cầm theo song chuỳ dẫn quân ra ngoài.
Thấy ông đi ra, mội vài binh lính, chóp mũ lông vàng chạy tới trước mặt.
"Sao rồi, có tìm thấy thứ gì không?"
"Thưa Tướng quân, Hoàng cung trống trơn không một bóng người. đồ đạc có giá trị đều không có. Chỉ còn mỗi Từ Đường của Hoàng Tộc Nam Thiên. hiện một số binh sĩ đang tìm."
Dương Tự Đại hừ một tiếng.
"Xem ra Vương Húp Tông không giống như lời đồn, trong trận chiến này đã có chuẩn bị từ trước. Nên đã mang hết của cải đi giấu rồi."
"Mạt tướng cũng thấy vậy. Thời gian hắn trốn trong hoàng cung, có lẽ đã chuẩn bị công tác kháng địch chờ chúng ta xông vào."
"Tự nhiênta thấy tò mò về tên Vương Húp Tông rồi đấy. Một trận chiến sẽ làm ta hài lòng hơn lão Kim Ngạc Bưu."
Trong Khi Dương Tự Đại cùng bè lũ đang bàn bàn việc quân, chuẩn bị ứng chiến với Tàn Quân Nam Thiên. thì Trương Tấn đã đi vào Hậu Viện, Tìm Từ Đường của hoàng thất.
mối hận với Vương Quan Lân thôi thúc ông phá huỷ nơi hương hoả mười mấy đời của bậc thiên tử. Ở đời sống được bao năm, kẻ đi tiểu lên bàn thờ hoàng đế chỉ có một.
Trương Tấn xưa kia làm trong bộ Lễ việc bài trí trong cung, thứ tự nơi ở phi tần của hoàng đế ông vừa nhìn là đoán ra.
Phía từ đường là nơi linh thiêng, sẽ nằm riêng biệt một góc trong hậu viên, không gian xung quanh thoáng đãng và có địa thế cao hơn những kiến trúc còn lại.
Hiện Tại, một số binh sĩ Trung thiên vẫn đang rà soát Hậu viện. Nghe Trương Tấn gặng hỏi bèn dẫn ông ta đi.
"Quân sư, Từ Đường ở bên này, không biết ngài tới đó để làm gì?"
Trương Tấn Lạnh nhạt đáp.
"Ta định Gặp bậc thánh nhân Nam Thiên, nói vài câu từ biệt. Ngươi không cần đi theo."
tên lính vội thêm.
"Quân sư, Dương tướng quân căn dặn, không được sự đồng ý của tướng quân thì không cho bất cứ người ngoài đi vào."
Trương Tấn nghiêm mặt, hai tay chắp sau lưng, mặt vênh lên.
"Ta cũng là người ngoài sao?"
"Dạ bẩm...."
Thấy tên lính cứ dây dưa đứng chắn ngang, Trương Tấn móc ra một chút ngân lượng đưa cho gã.
"Vương Húp Tông giấu tài vật đi hết rồi, nãy ta đi qua Vườn Ngự Uyển, nhặt được thỏi bạc. ngươi cầm lấy, sau này còn đi uống trà đá."
Thấy tiền, hai mắt tên lính sáng lên. vội vàng mở cửa Từ Đường.
"Đại Nhân nhanh nhanh giùm cho, kẻo tướng quân biết lại trách phạt."
Bị Tổn Thất nặng, Dương Tự Đại hạ lệnh tàn phá các con đường, nhà dân hai bên, bất cứ nơi nào Trung Thiên đi qua đều biến thành đống đổ nát.
Quân sư Trương Tấn của Dương Tự Đại là người túc trí đa mưu, đáng tiếc, ông ta lại là người Nam Thiên vì đem hận với Vương Quan Lân mà dẫn địch vào nhà. Thấy cơ ngơi nhà họ Vương bị huỷ dưới chân Trung Thiên đế quốc, quân sư càng thấy hả dạ.
Nhưng không ngờ rằng Nam Thiên lập Quốc bằng Võ, Hành động chém giết này không doạ được người dân mà chỉ làm họ thêm phẫn nộ.
Cùng với người trong Quân Doanh mà Quan Lân hạ mật lệnh trà trộn vào dân chúng, đến nửa đêm lại quấy phá. Dương Tự Đại bỗng thấy bất an.
"Vô Lý, sao ta chiếm được Hoàng Cung Nam Thiên Quốc...Mà trong này không thấy bất cứ đồ gì có giá trị là sao? Cung tần, mỹ nữ, vàng bạc châu báu... đâu hết cả rồi."
Quân sư lạnh lùng đáp.
"Triều đình đã mục nát, ngân khố trống rỗng... người người bỏ đi...Nam Thiên Quốc từ nay biến mất khỏi thế gian..ha ha ha..."
Dương Tự Đại ngồi trên ngai vàng nhìn Quân sư Trương Tấn cười trong điên loạn, bất giác cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Trương Tấn, ông bị điên đấy à... Ta hỏi Vàng Bạc Châu Báu ở đâu, tổn thất bao nhiêu binh tướng lại thu về một hoàng cung trống rỗng. Ta biết ăn nói thế nào với thiên triều..."
Trương Tấn hạ bớt giọng điệu.
"Vàng bạc từ từ có thể kiếm lại được. giờ Nam Thiên Quốc đã ở trong tay ngài. Dương Tự Đại người còn muốn về Thiên Triều nữa sao?"
Dương Tự Đại là võ phu, nhưng dạo gần đây có học lớp bổ túc văn hoá, nên dân trí được cải thiện đáng kể. Lời lẽ đại nghịch bất đạo, xúi ông làm phản của Trương Tấn, Dương Tự Đại nghe được.
"Trương Tấn! Ta coi trọng tài năng của ông. Nhưng cách làm người của ta và ông không giống nhau. Nhờ có ông mà Nam Thiên Quốc mới sụp đổ dưới chân ta. Nhưng ta không phải người thay lòng đổi dạ, biết sự khác biệt giữa Nam Thiên Và Đế Quốc Trung Thiên là gì không?
Là chữ Trung. Hôm nay ta dại dột lật mặt, ngài mai sẽ có mãnh tướng khác đến xúc ta vào Hòm."
Trương Tấn thở dài.
"Người không có chí lớn làm sao có thể làm nên đại sự? Ngài anh dũng thiện chiến, nhưng mãi mãi chỉ làkẻ làm tướng... mãi mãi bị..."
"Im mẹ đi! Còn lải nhải, có tin ta cho ông một chuỳ?"
Trong Lúc đang dạng háng trên ngai vàng, cãi cọ với Trương Tấn, đột nhiên một binh sĩ hớt hải chạy tới. hớt hải trình báo.
"Dương tướng quân, theo mật báo thông tin về, Đông Nam Quốc đại bại đã lui binh, hiện Nam Thiên Quốc đang trấn giữ Hoa Vô Khẩu, còn phái thêm binh tiến đến Hoàng Cung."
Dương Tự Đại ngồi bậy dậy như bị kiến cắn vào mông. Hai hàng lông mày dựng ngược lên.
"Cái Gì? Nam Thiên Vẫn còn sức đánh vào Hoàng Cung à? Hết Trác Nhật Minh đến Tôn Trung Thu bại trận, rốt Cuộc Vương Húp Tông có bao nhiêu binh mã mà Lì Đòn đến vậy?"
Tên lính đáp.
"Dạ bẩm, có một vạn quân đang tiến đến, còn ở Cốc Khẩu và bên ngoài. Cả trong thành cũng có binh sĩ giả dạng thường dân, chỉ sợ quân địch không phải chỉ có 5 vạn."
Trương Tấn nghiêm mặt.
"Hư Cấu! Nam Thiên không có nhiều quân đến vậy, đây chắc chắn chỉ là tin đồn thất thiệt làm đại quân hoang mang. Dương tướng quân, đây chỉ là kế nghi binh của địch, ngài không cần phải sợ."
Dương Tự Đại hạ hai khuỷu tay xuống bàn. Trầm Giọng
"Quân sư! Ngươi nói Vương Húp Tông là hôn quân ăn chơi xa đoạ, bất tài vô dụng, nhưng hết lần này đến lần khác, đả bại Liên Quân... giờ còn kéo đến đây định đánh với ta. Ngươi giải thích thế nào đây?"
"Dương tướng quân, ngài đừng để trúng kế..."
"Thôi đủ rồi, Ta thấy ông mới là giảo biện.Tung hoả mù làm ta rối trí. Ta phải đích thân đi xem mới được. Lần sau đừng để ta thấy mặt ông."
Dương Tự Đại hùng hổ bước ra khỏi điện kính Thiên, mặc lại chiến giáp , cầm theo song chuỳ dẫn quân ra ngoài.
Thấy ông đi ra, mội vài binh lính, chóp mũ lông vàng chạy tới trước mặt.
"Sao rồi, có tìm thấy thứ gì không?"
"Thưa Tướng quân, Hoàng cung trống trơn không một bóng người. đồ đạc có giá trị đều không có. Chỉ còn mỗi Từ Đường của Hoàng Tộc Nam Thiên. hiện một số binh sĩ đang tìm."
Dương Tự Đại hừ một tiếng.
"Xem ra Vương Húp Tông không giống như lời đồn, trong trận chiến này đã có chuẩn bị từ trước. Nên đã mang hết của cải đi giấu rồi."
"Mạt tướng cũng thấy vậy. Thời gian hắn trốn trong hoàng cung, có lẽ đã chuẩn bị công tác kháng địch chờ chúng ta xông vào."
"Tự nhiênta thấy tò mò về tên Vương Húp Tông rồi đấy. Một trận chiến sẽ làm ta hài lòng hơn lão Kim Ngạc Bưu."
Trong Khi Dương Tự Đại cùng bè lũ đang bàn bàn việc quân, chuẩn bị ứng chiến với Tàn Quân Nam Thiên. thì Trương Tấn đã đi vào Hậu Viện, Tìm Từ Đường của hoàng thất.
mối hận với Vương Quan Lân thôi thúc ông phá huỷ nơi hương hoả mười mấy đời của bậc thiên tử. Ở đời sống được bao năm, kẻ đi tiểu lên bàn thờ hoàng đế chỉ có một.
Trương Tấn xưa kia làm trong bộ Lễ việc bài trí trong cung, thứ tự nơi ở phi tần của hoàng đế ông vừa nhìn là đoán ra.
Phía từ đường là nơi linh thiêng, sẽ nằm riêng biệt một góc trong hậu viên, không gian xung quanh thoáng đãng và có địa thế cao hơn những kiến trúc còn lại.
Hiện Tại, một số binh sĩ Trung thiên vẫn đang rà soát Hậu viện. Nghe Trương Tấn gặng hỏi bèn dẫn ông ta đi.
"Quân sư, Từ Đường ở bên này, không biết ngài tới đó để làm gì?"
Trương Tấn Lạnh nhạt đáp.
"Ta định Gặp bậc thánh nhân Nam Thiên, nói vài câu từ biệt. Ngươi không cần đi theo."
tên lính vội thêm.
"Quân sư, Dương tướng quân căn dặn, không được sự đồng ý của tướng quân thì không cho bất cứ người ngoài đi vào."
Trương Tấn nghiêm mặt, hai tay chắp sau lưng, mặt vênh lên.
"Ta cũng là người ngoài sao?"
"Dạ bẩm...."
Thấy tên lính cứ dây dưa đứng chắn ngang, Trương Tấn móc ra một chút ngân lượng đưa cho gã.
"Vương Húp Tông giấu tài vật đi hết rồi, nãy ta đi qua Vườn Ngự Uyển, nhặt được thỏi bạc. ngươi cầm lấy, sau này còn đi uống trà đá."
Thấy tiền, hai mắt tên lính sáng lên. vội vàng mở cửa Từ Đường.
"Đại Nhân nhanh nhanh giùm cho, kẻo tướng quân biết lại trách phạt."