Thất Sủng Đế Vương
Chương 20 : Chuẩn bị lấp hố Dương Tự Đại
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
Khi Quân của Nam Thiên trở lại Hoa Vô Khẩu, nơi đây chỉ còn lại một bãi hoang tàn. khói lửa thành trì bốc lên nghi ngút, xác chết nằm la liệt khắp mọi nơi.
thành trì đã sụp đổ, doanh trướng của Nam Thiên trước đây đã bị thiêu rụi.
so với trận đánh của Vương Quan Lân với Đông Nam, thì việc cố thủ của Kim Ngạc Bưu còn tàn khốc hơn mấy lần. lẫn trong những tảng tường thành, xác của vài binh sĩ Nam Thiên còn kẹt lại phân nửa. Kẻ thì bị thiết thương xuyên thủng lồng ngực.
Xót thay!
đứng trước cảnh tượng hào hùng bi tráng này. Vương Quan Lân chợt nhận thấy. bản thân phải có trách nhiệm với vận mệnh của Nam thiên.
Không phải vì chơi gái đại sự.
Những lời bịa đạt trước đây, nào là cú lừa sự trung thành của thần tử, nào là đại nghiệp nhất thống thiên hạ. Hết thảy vì những người nằm dưới kia, mà thúc dục Vương Quan Lân biến nó thành sự thật.
- Hoàng thượng, Quân địch đã đánh sập Hoa Vô Khẩu, việc tiến quân sẽ gặp khó khăn, xin người hãy đưa ra đối sách.
Vương Quan Lân đầu tóc rũ rượi, ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại quân tình. Mọi người đang không có thể lực tốt nhất. nhưng quân Trung Thiên chắc hẳn cũng không đại thịnh.
- Hoa Vô Khẩu bị sập là chủ ý của trẫm với Kim đại soái. Vì đoán trước đại quân Trung Thiên vì muốn chiếm hoàng cung mà bỏ qua liên Minh với đông nam. nên việc đánh sập Hoa Vô Khẩu chính là nước cờ cuối cùng.
Cốc Khẩu bị sập, một khi Trung Thiên đi vào cũng chính là tự nhốt mình. Bọn chúng tưởng đã có được Nam Thiên chúng ta, nhưng trẫm đã có biện pháp đối phó.
Vương Quan Lân sắc mặt lạnh tanh. Hùng hồn kể lại kế hoạch của mình.
- thực ra những binh sĩ mà mọi người tưởng rằng nhát gan mà bỏ khỏi quân doanh thực chất, đa số bọn họ là quân của Kim Đại soái trà trộn vào dân chúng.Chờ đợi đến ngày hôm nay, Mục đích làm nhiễu loạn quân địch trong lúc chúng đang đắc chí.
Ta đã thắng được hai trận với Trác Nhật Minh và Tôn Trung Thu. Không chỉ dân chúng mà cả quân địch cũng sẽ nghi ngờ quân lực chính xác của chúng ta.
Trải qua trận cố thủ của Kim
Đại Soái, Đại quân của trung Thiên đã gặp tổn thất một phần. lại thêm quân binh mai phục trong dân chúng nhiều dịp công kích. chắc hẳn quân tình sẽ rất hoang mang.
Bây giờ ta chiếm lại Hoa Vô Khẩu, cũng chính là đóng cửa thả chó. giết dần dần Quân Trung Thiên.
Đến đây, mấy vị tướng quân đều ngả mũ kính phục. Không ngờ quân Vương của họ theo hầu, lại có mưu kế thần sầu đến vậy. Để làm được điều này. phải có sự giúp đỡ của những trung thần thực sự.
Nên nhớ mấy phi tần còn bỏ chạy, vậy thì những người lính bán mạng cho Vương Húp Tông, tuyệt đối là trung thành.
- Hoàng Thượng có được diệu kế sao còn u sầu điều gì?
Vương Quan Lân hừ lạnh.
- Đã gọi là đóng cửa thả chó. Vậy thì kẻ thù không chịu ở yên. Bị Dồn đến đường cùng chắc chắn sẽ hành động lĩnh, Tàn sát bá tánh Nam Thiên thiêu rụi hoàng cung, giở mọi thủ đoạn để tàn phá, làm tổn hại oai nghiêm của Nam Thiên.
Vương Quan Lân nói đến đây bỗng nhiên hắng giọng nói lớn.
- Tề Bân. Nam Thành Bảo, hai người đem 2 vạn Quân ở lại cốc khẩu, thu dọn chiến trường. đề phòng có quân Tây Nam và Đông Nam đánh lén. Trẫm sẽ dẫn theo một vạn người, tiến về phía Hoàng Cung đánh một trận với Dương Tự Đại.
- Hoàng Thượng? một vạn binh sĩ có quá ít hay không?
- Dương Tự Đại là một trong tứ đại danh tướng của Trung Thiên đế quốc. Hắn ta trời sinh thần lực, sở trường dùng song chuỳ. Uy lực vô cùng khủng bố. Người nên tránh đối đầu trực diện.
Vương Quan Lân mặt mũi ra vẻ khẩn trương
- Các ngươi cho một ngàn người toả đi các hướng thông báo tin thắng trận với phe Đông Nam. Trẫm đã hẹn với Lã đại nhân, dùng chiến thắng để lấy lại lòng tin của Bá tánh. Lã Đường và các sĩ phu sẽ giúp trẫm khai thông tư tưởng cho dân chúng. Một khi có bọn họ làm chỗ dựa. Nhà nhà đánh địch, Trẫm không tin 8 Vạn Quân Trung Thiên có thể đối phó với toàn bộ bá tánh Nam Thiên.
Nam Thành Bảo và Tề Bân đồng thanh hô lớn.
- Mạt tướng đã rõ, nhất định sẽ giữ chắc Hoa Vô Khẩu.
...
Vương Quan Lân rời Hoa Vô Khẩu tiếng về Hoàn Cung Nam Thiên Quốc. Trên đường trở về gặp một binh sĩ Nam Thiên giả dạng thường dân, đòi sống đòi chết muốn gặp hoàng thượng.
Binh lính này là người trong quân doanh cố thủ Cốc Khẩu.
Nghe nói có tin tức về Kim Đại soái, Quan Lân vội tranh thủ ít thời gian ghé qua chỗ tập trung của binh lính Nam Thiên còn sót lại của Hoa Vô Khẩu.
Lúc hắn đến, Kim Ngạc Bưu đang nằm trong một căn nhà dân tồi tàn. bên ngoài bố trí vài người trong quân doanh canh gác. Sự xuất hiện của quân Nam Thiên khiến mấy binh sĩ vui mừng khôn siết.
- Tham kiến Hoàng thượng!
- Miễn lễ. Kim đại soái đang ở đâu.
- Dạ bẩm, Đại soái bị trúng tên, người nhà của đại soái đang chăm sóc ngài ấy.
Vương Quan Lân không nói không rằng, cứ thế đẩy cửa đi vào. Kim Phu nhân và Kim Ngọc Dung tròn xoe đôi mắt, nhìn nam tử ngoài cửa ra vào. Lập tức khom người hành lễ, Kim đại soái nhấc mình không nổi nữa.
- Hoàng Thượng!
- Miễn lễ... Miễn lễ, Thương thế của Kim đại soái thế nào.
Kim Ngạc Bưu Thều Thào.
- Mạt tướng bất tài, làm mất Hoa Vô Khẩu, đã phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. mong người tha tội.
Vương Quan Lân ngồi xuống ghế, nắm tay vị trung thần an ủi.
- Khanh đã làm rất tốt, Là do trẫm tính sai nước cờ, để Hoa Vô Khẩu vong mạng biết bao người.
- Hoàng Thượng, Quân Đông Nam sao rồi?
Vương Quan Lân đáp.
- Ta thắng rồi, Triệu Cận Bình và Mao Chọc Tây bại dưới tay trẫm. Tôn Trung Thu dẫn tàn Quân bỏ chạy. Hiện Bàng Tướng Quân đang càn quét kho lương của Trung Thiên từ Nam Thiên tới biên Ải. Dương Tự Đại sẽ không thoát được đâu.
- Thật Tốt quá.
- Khanh cứ ở lại đây tĩnh dưỡng. Trẫm còn phải đi thu thập phe Trung Thiên.
Để không làm lỡ việc quân, Vương Quan Lân vội chào từ biệt Kim Phu nhân. Việc Quân cấp bách, Hoàng thượng vẫn dành chút thời gian đến thăm bệnh, hành động này khác nào thuốc tiên, chữa vết thương lòng cho người nhà Kim Ngạc Bưu.
trước khi lên đường, Kim Ngọc Dung bất ngờ lao ra từ trong nhà.
- Hoàng thượng, xin cho Ngọc Dung. theo người xuất quân, xông pha giết địch.
nói ra câu ấy. mặt mũi nữ nhân vô cùng kiên định. Vương Quan Lân không muốn để nữ nhân của mình vào chốn nguy hiểm.
Chỉ là Nàng đã vận sẵn y phục của binh sĩ, quỳ gối trước Quan Lân.
- Là nữ nhân của người phải biết chia sẻ gánh nặng cho người. Là thần tử phải tận trung với thiên tử. Là con cháu của Nam Thiên đứng lên giết địch là điều nên làm... vì lý vì tình, người hãy cho phép.
- Đứng lên đi...
Vương Quan Lân hai tay nâng nàng đứng lên.
- Nàng là nữ nhân trên giường của trẫm, nhưng khi vào hàng ngũ binh sĩ, nàng giống như bao người khác, Không cho chuyện trẫm nhượng bộ.
- Ngọc Dung xuất thân từ binh gia, Quân lệnh như sơn, đạo lý này thiếp hiểu rõ.
Vương Quan Lân thở dài, lạnh lùng đi ra.
- Vậy đi theo ta.
thành trì đã sụp đổ, doanh trướng của Nam Thiên trước đây đã bị thiêu rụi.
so với trận đánh của Vương Quan Lân với Đông Nam, thì việc cố thủ của Kim Ngạc Bưu còn tàn khốc hơn mấy lần. lẫn trong những tảng tường thành, xác của vài binh sĩ Nam Thiên còn kẹt lại phân nửa. Kẻ thì bị thiết thương xuyên thủng lồng ngực.
Xót thay!
đứng trước cảnh tượng hào hùng bi tráng này. Vương Quan Lân chợt nhận thấy. bản thân phải có trách nhiệm với vận mệnh của Nam thiên.
Không phải vì chơi gái đại sự.
Những lời bịa đạt trước đây, nào là cú lừa sự trung thành của thần tử, nào là đại nghiệp nhất thống thiên hạ. Hết thảy vì những người nằm dưới kia, mà thúc dục Vương Quan Lân biến nó thành sự thật.
- Hoàng thượng, Quân địch đã đánh sập Hoa Vô Khẩu, việc tiến quân sẽ gặp khó khăn, xin người hãy đưa ra đối sách.
Vương Quan Lân đầu tóc rũ rượi, ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại quân tình. Mọi người đang không có thể lực tốt nhất. nhưng quân Trung Thiên chắc hẳn cũng không đại thịnh.
- Hoa Vô Khẩu bị sập là chủ ý của trẫm với Kim đại soái. Vì đoán trước đại quân Trung Thiên vì muốn chiếm hoàng cung mà bỏ qua liên Minh với đông nam. nên việc đánh sập Hoa Vô Khẩu chính là nước cờ cuối cùng.
Cốc Khẩu bị sập, một khi Trung Thiên đi vào cũng chính là tự nhốt mình. Bọn chúng tưởng đã có được Nam Thiên chúng ta, nhưng trẫm đã có biện pháp đối phó.
Vương Quan Lân sắc mặt lạnh tanh. Hùng hồn kể lại kế hoạch của mình.
- thực ra những binh sĩ mà mọi người tưởng rằng nhát gan mà bỏ khỏi quân doanh thực chất, đa số bọn họ là quân của Kim Đại soái trà trộn vào dân chúng.Chờ đợi đến ngày hôm nay, Mục đích làm nhiễu loạn quân địch trong lúc chúng đang đắc chí.
Ta đã thắng được hai trận với Trác Nhật Minh và Tôn Trung Thu. Không chỉ dân chúng mà cả quân địch cũng sẽ nghi ngờ quân lực chính xác của chúng ta.
Trải qua trận cố thủ của Kim
Đại Soái, Đại quân của trung Thiên đã gặp tổn thất một phần. lại thêm quân binh mai phục trong dân chúng nhiều dịp công kích. chắc hẳn quân tình sẽ rất hoang mang.
Bây giờ ta chiếm lại Hoa Vô Khẩu, cũng chính là đóng cửa thả chó. giết dần dần Quân Trung Thiên.
Đến đây, mấy vị tướng quân đều ngả mũ kính phục. Không ngờ quân Vương của họ theo hầu, lại có mưu kế thần sầu đến vậy. Để làm được điều này. phải có sự giúp đỡ của những trung thần thực sự.
Nên nhớ mấy phi tần còn bỏ chạy, vậy thì những người lính bán mạng cho Vương Húp Tông, tuyệt đối là trung thành.
- Hoàng Thượng có được diệu kế sao còn u sầu điều gì?
Vương Quan Lân hừ lạnh.
- Đã gọi là đóng cửa thả chó. Vậy thì kẻ thù không chịu ở yên. Bị Dồn đến đường cùng chắc chắn sẽ hành động lĩnh, Tàn sát bá tánh Nam Thiên thiêu rụi hoàng cung, giở mọi thủ đoạn để tàn phá, làm tổn hại oai nghiêm của Nam Thiên.
Vương Quan Lân nói đến đây bỗng nhiên hắng giọng nói lớn.
- Tề Bân. Nam Thành Bảo, hai người đem 2 vạn Quân ở lại cốc khẩu, thu dọn chiến trường. đề phòng có quân Tây Nam và Đông Nam đánh lén. Trẫm sẽ dẫn theo một vạn người, tiến về phía Hoàng Cung đánh một trận với Dương Tự Đại.
- Hoàng Thượng? một vạn binh sĩ có quá ít hay không?
- Dương Tự Đại là một trong tứ đại danh tướng của Trung Thiên đế quốc. Hắn ta trời sinh thần lực, sở trường dùng song chuỳ. Uy lực vô cùng khủng bố. Người nên tránh đối đầu trực diện.
Vương Quan Lân mặt mũi ra vẻ khẩn trương
- Các ngươi cho một ngàn người toả đi các hướng thông báo tin thắng trận với phe Đông Nam. Trẫm đã hẹn với Lã đại nhân, dùng chiến thắng để lấy lại lòng tin của Bá tánh. Lã Đường và các sĩ phu sẽ giúp trẫm khai thông tư tưởng cho dân chúng. Một khi có bọn họ làm chỗ dựa. Nhà nhà đánh địch, Trẫm không tin 8 Vạn Quân Trung Thiên có thể đối phó với toàn bộ bá tánh Nam Thiên.
Nam Thành Bảo và Tề Bân đồng thanh hô lớn.
- Mạt tướng đã rõ, nhất định sẽ giữ chắc Hoa Vô Khẩu.
...
Vương Quan Lân rời Hoa Vô Khẩu tiếng về Hoàn Cung Nam Thiên Quốc. Trên đường trở về gặp một binh sĩ Nam Thiên giả dạng thường dân, đòi sống đòi chết muốn gặp hoàng thượng.
Binh lính này là người trong quân doanh cố thủ Cốc Khẩu.
Nghe nói có tin tức về Kim Đại soái, Quan Lân vội tranh thủ ít thời gian ghé qua chỗ tập trung của binh lính Nam Thiên còn sót lại của Hoa Vô Khẩu.
Lúc hắn đến, Kim Ngạc Bưu đang nằm trong một căn nhà dân tồi tàn. bên ngoài bố trí vài người trong quân doanh canh gác. Sự xuất hiện của quân Nam Thiên khiến mấy binh sĩ vui mừng khôn siết.
- Tham kiến Hoàng thượng!
- Miễn lễ. Kim đại soái đang ở đâu.
- Dạ bẩm, Đại soái bị trúng tên, người nhà của đại soái đang chăm sóc ngài ấy.
Vương Quan Lân không nói không rằng, cứ thế đẩy cửa đi vào. Kim Phu nhân và Kim Ngọc Dung tròn xoe đôi mắt, nhìn nam tử ngoài cửa ra vào. Lập tức khom người hành lễ, Kim đại soái nhấc mình không nổi nữa.
- Hoàng Thượng!
- Miễn lễ... Miễn lễ, Thương thế của Kim đại soái thế nào.
Kim Ngạc Bưu Thều Thào.
- Mạt tướng bất tài, làm mất Hoa Vô Khẩu, đã phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. mong người tha tội.
Vương Quan Lân ngồi xuống ghế, nắm tay vị trung thần an ủi.
- Khanh đã làm rất tốt, Là do trẫm tính sai nước cờ, để Hoa Vô Khẩu vong mạng biết bao người.
- Hoàng Thượng, Quân Đông Nam sao rồi?
Vương Quan Lân đáp.
- Ta thắng rồi, Triệu Cận Bình và Mao Chọc Tây bại dưới tay trẫm. Tôn Trung Thu dẫn tàn Quân bỏ chạy. Hiện Bàng Tướng Quân đang càn quét kho lương của Trung Thiên từ Nam Thiên tới biên Ải. Dương Tự Đại sẽ không thoát được đâu.
- Thật Tốt quá.
- Khanh cứ ở lại đây tĩnh dưỡng. Trẫm còn phải đi thu thập phe Trung Thiên.
Để không làm lỡ việc quân, Vương Quan Lân vội chào từ biệt Kim Phu nhân. Việc Quân cấp bách, Hoàng thượng vẫn dành chút thời gian đến thăm bệnh, hành động này khác nào thuốc tiên, chữa vết thương lòng cho người nhà Kim Ngạc Bưu.
trước khi lên đường, Kim Ngọc Dung bất ngờ lao ra từ trong nhà.
- Hoàng thượng, xin cho Ngọc Dung. theo người xuất quân, xông pha giết địch.
nói ra câu ấy. mặt mũi nữ nhân vô cùng kiên định. Vương Quan Lân không muốn để nữ nhân của mình vào chốn nguy hiểm.
Chỉ là Nàng đã vận sẵn y phục của binh sĩ, quỳ gối trước Quan Lân.
- Là nữ nhân của người phải biết chia sẻ gánh nặng cho người. Là thần tử phải tận trung với thiên tử. Là con cháu của Nam Thiên đứng lên giết địch là điều nên làm... vì lý vì tình, người hãy cho phép.
- Đứng lên đi...
Vương Quan Lân hai tay nâng nàng đứng lên.
- Nàng là nữ nhân trên giường của trẫm, nhưng khi vào hàng ngũ binh sĩ, nàng giống như bao người khác, Không cho chuyện trẫm nhượng bộ.
- Ngọc Dung xuất thân từ binh gia, Quân lệnh như sơn, đạo lý này thiếp hiểu rõ.
Vương Quan Lân thở dài, lạnh lùng đi ra.
- Vậy đi theo ta.