Thất Sủng Đế Vương
Chương 3 : Ăn nằm với Thái Hậu (18+)
Ngày đăng: 00:47 27/06/20
Thái Hậu Gia Tuệ Nghi sững sờ trước thái độ và cách ăn nói của Quan Lân. Nó Thâm và không hời hợt như thường ngày. Bất giác, sự tò mò khiến bà quay người nhìn ra giữa phòng, Giai Tuệ Nghi không biết rằng động thái này lại vô tình để nhan sắc của mình rơi vào mắt con thú Vương Quan Lân.
Mang danh thái hậu, nhưng vẻ ngoài của bà lại chỉ ở tầm trên dưới ba mươi, cái tuổi mang mà và có ham muốn cao độ. Điều này cũng phải cảm ơn đến các loại hương liệu tu dưỡng nhan sắc được dùng trong cung đình. Hàng dành cho thái hậu tất nhiên là Cực Phẩm.
Hai hàng lông dài sắc xảo, đôi mi sẫm màu khiến đôi mắt của bà vô cùng nổi bật trên nền da trắng toát, mũi cao môi đỏ lại là chiếc cần câu chí mạng khiến tuyến nước bọt của Quan Lân xâm chiếm khoang miệng.
- Hoàng thượng, người có ý gì?
Vương Quan Lân đứng lên, bước tới chỗ thái hậu, tuy trong lòng đang rất "vã" nhưng cố kìm nén xúc cảm để diễn nốt vai cuối đời.
- Mẫu hậu nói không sai, hoạ vong quốc trăm sai ngàn sai đều do nhi thần. Giờ có hối hận cũng không cứu vãn được tình thế.
Gã vòng ra sau lưng, đặt tay lên đôi vai thái hậu, cố gắng cảm nhận chút da thịt nhưng phượng bào quá dày.
- Việc thiên hạ không quản được, nhưng chuyện trong nhà, lúc này nhi thần quản được.
Quan Lân ghé đầu thở một hơi nóng ấm vào sau gáy. Một người phụ nữ từng trải như Giai Tuệ Nghi hiểu ra ý của gã. Ngay lập tức, bà trừng mắt cảnh cáo.
-Hoàng thượng, người nên biết thân biết phận. Ai gia là người của tiên hoàng, hoàng thượng là con của tiên hoàng cũng là con của ai gia. Nhân lúc ta chưa nổi giận, người đi ra ngoài đi.
Vương Quan Lân cười một tiếng.
-Mẫu Hậu, phụ hoàng đã băng hà từ lâu, mười mấy năm giường đơn gối chiếc. Nhi thần hiểu người cô đơn lắm. Hôm nay, để nhi thần hầu hạ người.
"Chát"
GiaTuệ Nghi vùng dậy quát lớn.
- Hỗn đản, dám phi lễ với ai gia. Người làm vậy có còn mặt mũi gặp Liệt Tổ Liệt Tông dưới hoàng tuyền hay không.
Bị ăn một cái bạt tai vào mặt, Vương Quan Lân nở nụ cười dâm đãng.
- Mẫu Hậu có biết, nhi thần đã treo cổ tự vẫn, nhưng không chết. Đây là thiên ý, có thể sau khi làm chuyện bại hoại luân lý với mẫu hậu, ông trời sẽ phái thiên lôi đánh chết nhi thần cũng nên.
Quan Lân ôm chặt lấy thân hình thái hậu, đưa mũi ngửi mùi hương một cách thống khoái.
- Mẫu hậu, người thật thơm...ah."
-Hỗn đản, mau thả ai gia.... Người đâu... mau cứu ta.
Thái hậu càng dãy dụa, Quan Lân càng thích ý, đôi tay đang ôm eo bỗng nâng lên một chút, chạm vào bầu ngực đẫy đà của Thái Hậu. mặc dù có cách bộ Phượng Bào nhưng mảng thịt mềm không thể nào lẩn tránh.
Gã ôm thái hậu từ phía sau, hai tay không ngừng nắn bóp bộ ngực, từng hơi thở thổi nhè nhẹ vagot tai Giai Tuệ Nghi, truyền cho bà một cảm giác vừa sợ vừa thích thú.
- Người không thể làm vậy! Mau dừng lại. Ta sẽ kêu lên đấy.
giọng điệu đe doạ của Tuệ Nghi đã yếu ớt hơn trước. Quan Lân đã nắm thế thượng phong, giờ phải hàng phục nữ nhân này sao cho thật đẹp mắt.
- Ngực của mẫu hậu thật lớn, nhi thần không dừng lại được đâu. Dù Thiên Lôi có giáng xuống, Nhi thần cũng không kìm được.
- Ái...ah...ngươi... Hoàng thượng... ngươi điên rồi.
-Mẫu nghi thiên hạ, nhan sắc khiến người người ganh tị, nhi thần bị điên cũng không do mình làm chủ, có trách thì trách người quá xinh đẹp.
Quan Lân nói xong ngoạm lấy đôi tai của thái hậu nút nhè nhẹ, chiếc lưỡi Ma mị dần lê xuống chiếc cổ trắng ngần, nó đi qua đâu, mặt của Thái hậu khẽ nhăn lại, Đôi má bất giác phảng phất đám mây hồng bao phủ.
- Nhi thần biết mẫu hậu không phải mẹ ruột nhi thần. Để có được cái ngôi Hoàng hậu cao quý, năm xưa người hại không biết bao nhiêu người trong đó có cả mẫu thân của nhi thần. Hôm nay, nhi thần phải tính sổ với người.
- Quan Lân... Muốn chém muốn giết thì tuỳ, ngươi đừng hòng làm nhục ai gia.
Phượng bào dần dần được gỡ ra từng chút một, thoáng chốc bộ Y phục đã chẳng còn vẻ cao sang của nó.
- Nhi thần làm sao nỡ hại mẫu hậu chứ! Nhi thần đang trả ơn cho người đấy thôi.
Vương Quan Lân luồn tay qua bộ Y phục, cởi bỏ chiếc yếm màu tím bằng vải nhung, đưa đến trước mặt thái hậu và mũi của mình.
- Thơm thật, làn da cũng rất mịn màng.
Hai bầu ngực đã nằm trọn trong tay Quan Lân, gã vừa nắn vừa bóp hai điểm hồng thẫm, còn miệng không những cắn nhẹ lên đôi tai, cổ, vai... động tác phải dứt khoát , một chút thô bạo mới để lại ấn tượng trong tâm trí thái hậu.
dù sao tuổi tác không còn trẻ như các thiếu nữ, chuyện giường chiếu Thái Hậu cũng chẳng xa lạ. Phải cắn, phải mút mới kích được dâm ý trong người Thái Hậu.
Quả nhiên, sau khi nửa trên bị xâm chiếm bởi nam nhân, những xúc cảm hoan ái mười mấy năm trước ào ạt trở lại trong tâm trí thái hậu. Bà bỗng thấy mình trẻ ra, giống như thời mới vào nhập cung, được tiên hoàng sủng ái.
Tam cung lục viện, phi tần nhiều vô số, thời gian được hầu hạ tiên hoàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến lúc sắp chết còn tìm được xúc cảm này, Giai Tuệ Nghi rất nhanh đã xiêu lòng.
Chẳng qua khoảng cách vai vế, thân phận mẫu nghi thiên hạ, nên thái hậu nín thinh không rên la chút nào. Khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt thì lúng túng.
Vương Quan Lân biết thời cơ đã tới, Gã bế thốc Thái hậu lên rồi lơ đễnh thả xuống, chứ không cư xử nhẹ nhàng chút nào.
- Người...
Giai Tuệ Nghi chợt thấy cụt hứng vì bị thả xuống một cách cẩu thả. Nhưng khi bà oán hận nhìn Quan Lân, mới biết mình trúng kế.
-Mẫu Hậu, nhi thần thật sơ ý. Để người phải hụt hứng rồi.
-Ngươi... vô liêm sỉ.
-Liêm sỉ gì tầm này. Hôm nay người không thoát được đâu. Người có oán nhi thần, nhi thần vẫn đâm sâu vào người mẫu hậu.
Quan Lân gỡ bỏ phượng bào, không gặp chút kháng cự nào, cũng phải thôi. hắn đã dí cục thịt siêu phẩm vào hạ bộ đối phương, chỉ còn cách một lớp vải. Kích cỡ của nó đến bản thân gã còn hốt huống chi bà Thái Hậu.
Gã cầm lấy nó quệt lên quệt xuống trước " cửa", một tay mân mê hai điểm hồng trên bầu ngực. Nhìn khuôn mặt ấm ức của Thái Hậu, gã chỉ cười cười.
- Người xem, ướt vậy rồi nhi thần có nên cho vào hay không? Người không nói, nhi thần sẽ không cho vào.
Giai Tuệ Nghi Bặm môi, cố gắng nhìn sang hướng khác để tránh phân tâm, nhưng càng cố gắng xua đuổi ý nghĩ dâm loạn thì dâm ý càng hiện lên trong tâm trí.
Dâm dịch rỉ ra ngày càng nhiều, cứ mỗi lần như vậy, bà lại nhắm nghiền mắt lại. cánh cửa mở ra đóng vào liên hồi trước cự vật của Nam Nhân.
sau một khắc, sự kiên nhẫn của Quan Lân đã thắng sự kiên định của Giai Tuệ Nghi. Bà nấc lên, hai tay che lấy khuôn mặt.
- Làm đi... A...a... ai gia... chịu hết nổi rồi.
-Mẫu hậu, người nói gì, nhi thần nghe không rõ.
-Hoàng...Thượng...cho...vào đi. Ai gia chịu thua người.
Quan Lân ngừng khiêu khích, cứ để nguyên cự vật trong tư thế chiếu tướng. gã cầm hai cổ tay thái hậu, gỡ ra khỏi khuôn mặt mỹ miều đang đỏ lên vì ngượng.
bị một nam nhân từng bế tay làm nhục, sao không ngượng cho được.
- Mẫu hậu, nhìn thẳng vào mắt nhi thần...lặp lại lần nữa.
Giai Tuệ Nghi, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào.
-Lân Nhi...mẫu hậu... Con cho vào đi, ta chịu hết nổi rồi.
- Người không được xưng Lân nhi, hay ai gia...Hôm nay người là nữ nhân của Trẫm. Chỉ cần người nhắc lại, cứ mỗi một chữ, trẫm sẽ cho vào một chút."
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hoả dục trong Giai Tuệ Nghi đã thiêu rụi toàn bộ luân lý, danh phận trong suốt mấy chục năm.
- Hoàng thượng...thiếp...là.. người của hoàng thượng. Xin người... hãy cho vào đi.
- Người có xứng đáng làm mẫu hậu của trẫm? Có thấy việc mình làm đang trái luân thường đạo lý hay không?
- Người nằm trên! thiếp nằm dưới, người nói sao thì là như vậy.
Vương Quan Lân nhấn nó vào trong từ từ, cảm giác xâm nhập nội thể của Thái Hậu, chật và khít, Dâm dịch đã khiến cánh cửa trở nên trơn và ẩm ướt. Gã chỉ đẩy nhẹ một cái đã đâm sâu vào bên trong.
Giai Tuệ Nghi, nhắm nghiền đôi mắt cảm thụ cự vật chiếm lĩnh toàn bộ không gian riêng tư. Cơ thể chợt cong lên đón nhận những đợt công kích dâm loạn.
- Hoàng thượng...thiếp...sướng chết mất... Người...ah..á.
...nửa khắc sau.
- Thật mạnh... hừ...hừ...không được...hoàng thượng... đừng nhìn.
Một giờ sau.
- Hoàng Thượng...Thiếp chịu hết nổi rồi... kiểu này...chưa làm bao giờ...sướng...muốn ...chết. Ha...ha... phừ phừ.
Đầu tóc Thái Hậu đã chẳng còn chỉnh tề, trong khi Vương quan Lân vẫn còn sung sức, gã không nghĩ cơ thể tên hôn quân lại ghê gớm đến mức làm tình hơn một giờ không nghỉ.
cũng một phần do kinh nghiệm và thân thể nuột nà của thái hậu đã giúp gã kéo dài cuộc hoan ái. Đến khi thái hậu chổng mông, vào đúng thế ưa thích, gã dồn dập đẩy vào từng nhát căng cứng.
-ah...nàng..thật giỏi....Ta thưởng cho nàng.
Gã trút bỏ toàn bộ tinh lực vào bên trong Thái Hậu. Nhiều đến nỗi gã vừa rút ra thì dâm dịch của cả hai hoà lẫn vào nhau, cùng tuôn trào ra ngoài.
- Hoàng thượng!
Giai Tuệ Nghi chủ động cuốn lấy Quan Lân, kéo gã nằm xuống giường, không quên lấy khăn lụa lau mồ hôi cho gã.
-Người thật tốt, lâu lắm mới được sống những ngày còn trẻ. Chỉ tiếc thời gian chúngta ở bên nhau không còn nhiều. Liên Quân đã sắp đánh đến hoàng cung rồi.
quan lân nâng niu hai bầu vú, Hôm nhẹ lên môi của Thái Hậu.
- Trước đây trẫm chỉ nghĩ rằng, muốn được chết với một giai nhân tuyệt sắc đã mãn nguyện lắm rồi.
Bỗng nhiên đôi mắt của gã trở nên thâm sâu khó lường.
- Nhưng làm tình với nàng xong, trẫm lại không muốn tìm đến cái chết. Nếu có chết cũng phải chết ra dáng một nam nhân.
-Hoàng thượng, người nói gì vậy.?
Vương Quan Lân vì cuộc làm tình mà tinh thần trở nên phấn chấn. Cái "L**" của Mẫu Nghi thiên hạ, khiến gã phải thay đổi.
- Nàng yên tâm ở đây nghỉ ngơi, Trẫm đi ra ngoài có chút chuyện.
-Hoàng thượng, người định bỏ thiếp thật sao?
Quan Lân bước ra khỏi giường, chậm rãi nói.
-Không! Trẫm không bỏ trốn, trẫm phải đi để đoạt lại thiên hạ.
Mang danh thái hậu, nhưng vẻ ngoài của bà lại chỉ ở tầm trên dưới ba mươi, cái tuổi mang mà và có ham muốn cao độ. Điều này cũng phải cảm ơn đến các loại hương liệu tu dưỡng nhan sắc được dùng trong cung đình. Hàng dành cho thái hậu tất nhiên là Cực Phẩm.
Hai hàng lông dài sắc xảo, đôi mi sẫm màu khiến đôi mắt của bà vô cùng nổi bật trên nền da trắng toát, mũi cao môi đỏ lại là chiếc cần câu chí mạng khiến tuyến nước bọt của Quan Lân xâm chiếm khoang miệng.
- Hoàng thượng, người có ý gì?
Vương Quan Lân đứng lên, bước tới chỗ thái hậu, tuy trong lòng đang rất "vã" nhưng cố kìm nén xúc cảm để diễn nốt vai cuối đời.
- Mẫu hậu nói không sai, hoạ vong quốc trăm sai ngàn sai đều do nhi thần. Giờ có hối hận cũng không cứu vãn được tình thế.
Gã vòng ra sau lưng, đặt tay lên đôi vai thái hậu, cố gắng cảm nhận chút da thịt nhưng phượng bào quá dày.
- Việc thiên hạ không quản được, nhưng chuyện trong nhà, lúc này nhi thần quản được.
Quan Lân ghé đầu thở một hơi nóng ấm vào sau gáy. Một người phụ nữ từng trải như Giai Tuệ Nghi hiểu ra ý của gã. Ngay lập tức, bà trừng mắt cảnh cáo.
-Hoàng thượng, người nên biết thân biết phận. Ai gia là người của tiên hoàng, hoàng thượng là con của tiên hoàng cũng là con của ai gia. Nhân lúc ta chưa nổi giận, người đi ra ngoài đi.
Vương Quan Lân cười một tiếng.
-Mẫu Hậu, phụ hoàng đã băng hà từ lâu, mười mấy năm giường đơn gối chiếc. Nhi thần hiểu người cô đơn lắm. Hôm nay, để nhi thần hầu hạ người.
"Chát"
GiaTuệ Nghi vùng dậy quát lớn.
- Hỗn đản, dám phi lễ với ai gia. Người làm vậy có còn mặt mũi gặp Liệt Tổ Liệt Tông dưới hoàng tuyền hay không.
Bị ăn một cái bạt tai vào mặt, Vương Quan Lân nở nụ cười dâm đãng.
- Mẫu Hậu có biết, nhi thần đã treo cổ tự vẫn, nhưng không chết. Đây là thiên ý, có thể sau khi làm chuyện bại hoại luân lý với mẫu hậu, ông trời sẽ phái thiên lôi đánh chết nhi thần cũng nên.
Quan Lân ôm chặt lấy thân hình thái hậu, đưa mũi ngửi mùi hương một cách thống khoái.
- Mẫu hậu, người thật thơm...ah."
-Hỗn đản, mau thả ai gia.... Người đâu... mau cứu ta.
Thái hậu càng dãy dụa, Quan Lân càng thích ý, đôi tay đang ôm eo bỗng nâng lên một chút, chạm vào bầu ngực đẫy đà của Thái Hậu. mặc dù có cách bộ Phượng Bào nhưng mảng thịt mềm không thể nào lẩn tránh.
Gã ôm thái hậu từ phía sau, hai tay không ngừng nắn bóp bộ ngực, từng hơi thở thổi nhè nhẹ vagot tai Giai Tuệ Nghi, truyền cho bà một cảm giác vừa sợ vừa thích thú.
- Người không thể làm vậy! Mau dừng lại. Ta sẽ kêu lên đấy.
giọng điệu đe doạ của Tuệ Nghi đã yếu ớt hơn trước. Quan Lân đã nắm thế thượng phong, giờ phải hàng phục nữ nhân này sao cho thật đẹp mắt.
- Ngực của mẫu hậu thật lớn, nhi thần không dừng lại được đâu. Dù Thiên Lôi có giáng xuống, Nhi thần cũng không kìm được.
- Ái...ah...ngươi... Hoàng thượng... ngươi điên rồi.
-Mẫu nghi thiên hạ, nhan sắc khiến người người ganh tị, nhi thần bị điên cũng không do mình làm chủ, có trách thì trách người quá xinh đẹp.
Quan Lân nói xong ngoạm lấy đôi tai của thái hậu nút nhè nhẹ, chiếc lưỡi Ma mị dần lê xuống chiếc cổ trắng ngần, nó đi qua đâu, mặt của Thái hậu khẽ nhăn lại, Đôi má bất giác phảng phất đám mây hồng bao phủ.
- Nhi thần biết mẫu hậu không phải mẹ ruột nhi thần. Để có được cái ngôi Hoàng hậu cao quý, năm xưa người hại không biết bao nhiêu người trong đó có cả mẫu thân của nhi thần. Hôm nay, nhi thần phải tính sổ với người.
- Quan Lân... Muốn chém muốn giết thì tuỳ, ngươi đừng hòng làm nhục ai gia.
Phượng bào dần dần được gỡ ra từng chút một, thoáng chốc bộ Y phục đã chẳng còn vẻ cao sang của nó.
- Nhi thần làm sao nỡ hại mẫu hậu chứ! Nhi thần đang trả ơn cho người đấy thôi.
Vương Quan Lân luồn tay qua bộ Y phục, cởi bỏ chiếc yếm màu tím bằng vải nhung, đưa đến trước mặt thái hậu và mũi của mình.
- Thơm thật, làn da cũng rất mịn màng.
Hai bầu ngực đã nằm trọn trong tay Quan Lân, gã vừa nắn vừa bóp hai điểm hồng thẫm, còn miệng không những cắn nhẹ lên đôi tai, cổ, vai... động tác phải dứt khoát , một chút thô bạo mới để lại ấn tượng trong tâm trí thái hậu.
dù sao tuổi tác không còn trẻ như các thiếu nữ, chuyện giường chiếu Thái Hậu cũng chẳng xa lạ. Phải cắn, phải mút mới kích được dâm ý trong người Thái Hậu.
Quả nhiên, sau khi nửa trên bị xâm chiếm bởi nam nhân, những xúc cảm hoan ái mười mấy năm trước ào ạt trở lại trong tâm trí thái hậu. Bà bỗng thấy mình trẻ ra, giống như thời mới vào nhập cung, được tiên hoàng sủng ái.
Tam cung lục viện, phi tần nhiều vô số, thời gian được hầu hạ tiên hoàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến lúc sắp chết còn tìm được xúc cảm này, Giai Tuệ Nghi rất nhanh đã xiêu lòng.
Chẳng qua khoảng cách vai vế, thân phận mẫu nghi thiên hạ, nên thái hậu nín thinh không rên la chút nào. Khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt thì lúng túng.
Vương Quan Lân biết thời cơ đã tới, Gã bế thốc Thái hậu lên rồi lơ đễnh thả xuống, chứ không cư xử nhẹ nhàng chút nào.
- Người...
Giai Tuệ Nghi chợt thấy cụt hứng vì bị thả xuống một cách cẩu thả. Nhưng khi bà oán hận nhìn Quan Lân, mới biết mình trúng kế.
-Mẫu Hậu, nhi thần thật sơ ý. Để người phải hụt hứng rồi.
-Ngươi... vô liêm sỉ.
-Liêm sỉ gì tầm này. Hôm nay người không thoát được đâu. Người có oán nhi thần, nhi thần vẫn đâm sâu vào người mẫu hậu.
Quan Lân gỡ bỏ phượng bào, không gặp chút kháng cự nào, cũng phải thôi. hắn đã dí cục thịt siêu phẩm vào hạ bộ đối phương, chỉ còn cách một lớp vải. Kích cỡ của nó đến bản thân gã còn hốt huống chi bà Thái Hậu.
Gã cầm lấy nó quệt lên quệt xuống trước " cửa", một tay mân mê hai điểm hồng trên bầu ngực. Nhìn khuôn mặt ấm ức của Thái Hậu, gã chỉ cười cười.
- Người xem, ướt vậy rồi nhi thần có nên cho vào hay không? Người không nói, nhi thần sẽ không cho vào.
Giai Tuệ Nghi Bặm môi, cố gắng nhìn sang hướng khác để tránh phân tâm, nhưng càng cố gắng xua đuổi ý nghĩ dâm loạn thì dâm ý càng hiện lên trong tâm trí.
Dâm dịch rỉ ra ngày càng nhiều, cứ mỗi lần như vậy, bà lại nhắm nghiền mắt lại. cánh cửa mở ra đóng vào liên hồi trước cự vật của Nam Nhân.
sau một khắc, sự kiên nhẫn của Quan Lân đã thắng sự kiên định của Giai Tuệ Nghi. Bà nấc lên, hai tay che lấy khuôn mặt.
- Làm đi... A...a... ai gia... chịu hết nổi rồi.
-Mẫu hậu, người nói gì, nhi thần nghe không rõ.
-Hoàng...Thượng...cho...vào đi. Ai gia chịu thua người.
Quan Lân ngừng khiêu khích, cứ để nguyên cự vật trong tư thế chiếu tướng. gã cầm hai cổ tay thái hậu, gỡ ra khỏi khuôn mặt mỹ miều đang đỏ lên vì ngượng.
bị một nam nhân từng bế tay làm nhục, sao không ngượng cho được.
- Mẫu hậu, nhìn thẳng vào mắt nhi thần...lặp lại lần nữa.
Giai Tuệ Nghi, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào.
-Lân Nhi...mẫu hậu... Con cho vào đi, ta chịu hết nổi rồi.
- Người không được xưng Lân nhi, hay ai gia...Hôm nay người là nữ nhân của Trẫm. Chỉ cần người nhắc lại, cứ mỗi một chữ, trẫm sẽ cho vào một chút."
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hoả dục trong Giai Tuệ Nghi đã thiêu rụi toàn bộ luân lý, danh phận trong suốt mấy chục năm.
- Hoàng thượng...thiếp...là.. người của hoàng thượng. Xin người... hãy cho vào đi.
- Người có xứng đáng làm mẫu hậu của trẫm? Có thấy việc mình làm đang trái luân thường đạo lý hay không?
- Người nằm trên! thiếp nằm dưới, người nói sao thì là như vậy.
Vương Quan Lân nhấn nó vào trong từ từ, cảm giác xâm nhập nội thể của Thái Hậu, chật và khít, Dâm dịch đã khiến cánh cửa trở nên trơn và ẩm ướt. Gã chỉ đẩy nhẹ một cái đã đâm sâu vào bên trong.
Giai Tuệ Nghi, nhắm nghiền đôi mắt cảm thụ cự vật chiếm lĩnh toàn bộ không gian riêng tư. Cơ thể chợt cong lên đón nhận những đợt công kích dâm loạn.
- Hoàng thượng...thiếp...sướng chết mất... Người...ah..á.
...nửa khắc sau.
- Thật mạnh... hừ...hừ...không được...hoàng thượng... đừng nhìn.
Một giờ sau.
- Hoàng Thượng...Thiếp chịu hết nổi rồi... kiểu này...chưa làm bao giờ...sướng...muốn ...chết. Ha...ha... phừ phừ.
Đầu tóc Thái Hậu đã chẳng còn chỉnh tề, trong khi Vương quan Lân vẫn còn sung sức, gã không nghĩ cơ thể tên hôn quân lại ghê gớm đến mức làm tình hơn một giờ không nghỉ.
cũng một phần do kinh nghiệm và thân thể nuột nà của thái hậu đã giúp gã kéo dài cuộc hoan ái. Đến khi thái hậu chổng mông, vào đúng thế ưa thích, gã dồn dập đẩy vào từng nhát căng cứng.
-ah...nàng..thật giỏi....Ta thưởng cho nàng.
Gã trút bỏ toàn bộ tinh lực vào bên trong Thái Hậu. Nhiều đến nỗi gã vừa rút ra thì dâm dịch của cả hai hoà lẫn vào nhau, cùng tuôn trào ra ngoài.
- Hoàng thượng!
Giai Tuệ Nghi chủ động cuốn lấy Quan Lân, kéo gã nằm xuống giường, không quên lấy khăn lụa lau mồ hôi cho gã.
-Người thật tốt, lâu lắm mới được sống những ngày còn trẻ. Chỉ tiếc thời gian chúngta ở bên nhau không còn nhiều. Liên Quân đã sắp đánh đến hoàng cung rồi.
quan lân nâng niu hai bầu vú, Hôm nhẹ lên môi của Thái Hậu.
- Trước đây trẫm chỉ nghĩ rằng, muốn được chết với một giai nhân tuyệt sắc đã mãn nguyện lắm rồi.
Bỗng nhiên đôi mắt của gã trở nên thâm sâu khó lường.
- Nhưng làm tình với nàng xong, trẫm lại không muốn tìm đến cái chết. Nếu có chết cũng phải chết ra dáng một nam nhân.
-Hoàng thượng, người nói gì vậy.?
Vương Quan Lân vì cuộc làm tình mà tinh thần trở nên phấn chấn. Cái "L**" của Mẫu Nghi thiên hạ, khiến gã phải thay đổi.
- Nàng yên tâm ở đây nghỉ ngơi, Trẫm đi ra ngoài có chút chuyện.
-Hoàng thượng, người định bỏ thiếp thật sao?
Quan Lân bước ra khỏi giường, chậm rãi nói.
-Không! Trẫm không bỏ trốn, trẫm phải đi để đoạt lại thiên hạ.