Thất Sủng Đế Vương
Chương 4 : Nam Thành Bảo
Ngày đăng: 00:47 27/06/20
Vương Quan Lân rời đi bỏ lại một câu thật lòng. Làm tình với mẫu nghi thiên hạ quả thật rất sướng, nhưng nói thế nào thì gã cũng chỉ còn hai ngày. Được rờ roạng nữ nhân tuyệt sắc bằng ấy thời gian thì tiếc thật.
Trong khi đang xuống sức sau cuộc mây mưa vừa rồi, Quan Lân đột nhiên muốn có thêm nhiều cơ hội ở gần nữ nhân hơn. đâu chỉ một mình Thái Hậu, bất kì nữ Nhân trong Nam Thiên Quốc, với thân phận đế vương hiện tại. gã muốn ai mà chẳng được.
Vấn đề chính và cấp bách hiện tại, làm sao mới giữ được hoàng vị, giữ được thế độc tôn trong Nam Thiên Quốc trước thế lực Liên Quân ba nước.
Vừa đi lòng vòng trong hoàng cung, gã không ngừng suy nghĩ biện pháp, kéo dài thì giờ.
- Dư Úc, nếu ngươi là Trẫm, vào lúc này ngươi sẽ làm gì để giữ được ngôi vị hoàng đế này?
- Hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân không có ý nghĩ bất kính đó. Xin người minh giám.
chỉ hỏi một câu mà tên thái giám đã run mém ướt quần. Vương Quang Lân tặc lưỡi thở dài.
-Trẫm miễn tội, ngươi cứ nói ý của mình đi.
- nô tài không giám.nô tài được dạy rằng, ở với vua như chơi với hổ. Dù người không nhe răng giương vuốt không có nghĩa người không để tâm. Nô tài là phận tôi tớ, xin người đừng thử lòng nô tài.
-ngươi cũng thật là...
Tuy không có được gợi ý, nhưng cách trả lời của Dư Úc đã biến gã thành một tên thái giám trung thành. Ở vào hoàn cảnh hiện tại, Dư Úc nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của Quan Lân.
- Làm đế vương đôi lúc cũng thật cô độc. Thường ngày cung đình đông vui nhộn nhịp. Lúc sinh biến lại chẳng có vị đại Nhân nào giúp trẫm san sẻ gánh nặng. Chỉ có ngươi, vẫn luôn một lòng trung thành với trẫm. thật đáng quý?
- Hoàng thượng, thực ra trong triều có rất nhiều trung thần, chỉ là trong lúc họ can gián người, người lại đuổi họ đi...
Quan Lân như nuốt lưỡi vào trong cổ họng.
- Vậy sao?
"Trung Thần thì đuổi đi, mất nước là phải rồi. Đúng là tên hôn quân ngu ngốc, muốn thảnh thơi chơi đùa cùng dàn phi tần thì phải uỷ thách cho trung thần chứ. Đuổi đi...não của ngươi có vấn đề, hay "húp " nhiều quá nên bị lú lẫn." Quan Lân vừa đi vừa lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
-Hoàng thượng, nô tài nói là sự thật. Không nói đâu xa, cấm vệ quân Nam Thành Bảo chính là một người hết sức trung thành đấy ạ.
-Ngươi nhắc mới nhớ, dẫn trẫm đi gặp ông ta, ta muốn chuyện muốn nói.
-Hoàng thượng là chí tôn thiên tử, người cứ ở đại điện, nô tài sẽ đi gọI Nam Thành Bảo tới ngay.
Nghĩ cũng thấy đúng, Thân hoàng đế không nhất thiết đi ra khỏi cấm cung cho tổ mỏi chân. Nhưng Nam Thành Bảo là trung lương, đang bảo hộ mạng sống cho mình. Quan Lân nghĩ vẫn nên chịu khổ vài bước chân, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
- Nam Thành Bảo và cấm vệ quân không ngại nguy hiểm bảo vệ tính mạng cho trẫm và thái hậu. Chỉ đi thăm ngài ấy, có gì to tát đâu. Dư Úc... dẫn đường đi.
- Dạ.
Từ nội cung Đi ra cửa lớn hoàng cung mất hơn một cây số, hơn 800 mét quãng đường là gạch đát phẳng phiu. cái cơ ngơi này mà bỏ vào tay người khác kể cũng tiếc thật.
Bước Lên mấy chục bậc cầu thang lên trên cấm cung. Quan Lân đã có được một cái nhìn bao quát về cung điện mình đang sống. Hoàng cung được chia làm hai phần.
Nội Cung(chia làm TamCung) giành cho sinh hoạt của hoàng thượng và phi tần. Ngoại Viện(chia làm Lục Viện) trong đó có Kính Thiên điện bàn chính sự cũng chính là kiến trúc nguy nga nhất.
Phía ngoài cấm cung là ngàn ngôi nhà chi chit nhau, đáng buồn thay. cảnh sắc lại tiêu điều sơ xác. Dòng người hỗn loạn, chen chúc nhau.
Phía trên tường của Hoàng cung, lác đác vài thị vệ đang đứng canh gác. Thấy gã đi qua, lập tức khấu đầu hành lễ.
- Miễn lễ, thủ lĩnh cấm vệ Quân Nam Thành Bảo có ở đây không?
Từ phía bên kia tường thành, một nam tử đô con râu quai nón, hùng hục chạy tới.
-Bẩm Hoàng thượng! vi thần Nam Thành Bảo không biết ngài đại xá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, xin hoàng thượng thứ tội.
Quan Lân hai tay nâng đỡ Nam Thành Bảo đứng lên.
-Nam thống lĩnh không cần đa lễ, người vì an nguy của trẫm mà bất chấp ở lại bảo hộ hoàng cung. Trẫm thay mặt thái hậu và... vài người còn sót lại cảm ơn thống lĩnh.
- Hoàng thượng, đây là chức trách của vi thần, xin người đừng lo lắng. Chỉ cần có người ở đây, cường địch có xông tới, nhất định phải bước qua xác của vi thần.
-Tấm lòng của khanh cùng các huynh đệ, trẫm không biết nói gì hơn. Nay trẫm đến đây, muốn nghe ý kiến của khanh.
Quan Lân chắp tay sau lưng đi một vòng cùng Nam Thành Bảo bàn chuyện chính sự, vừa nhìn bá tánh ở dưới chân thành.
- Nam thống lĩnh, nếu khanh ở vào vị trí của trẫm, khanh sẽ làm gì để giữ vững giang sơn Nam Thiên Quốc.
-Xin hoàng thượng thứ tội. vi thần là thần tử, không có ý định phản nghịch xin người minh xét.
Lại là một trung thần, sao lúc nguy hiểm như này lại gặp được người tốt thế cơ chứ. có đám người này xả thân cứu giá, Quan Lân có chết cũng thấy nhẹ nhõm.
-Nam Thành Bảo, khanh nghĩ nhiều rồi, vậy trẫm thử hỏi theo phương diện khác. Với cương vị của một trung thần cấm vệ quân, khanh khuyên trẫm nên làm như thế nào, để quốc thái dân an.
- Bẩm hoàng thượng, Nam thành bảo là võ phu, không đưa ra được lời hay ý đẹp.
- Khanh cứ nói đi, mọi tội trạng trẫm sẽ bỏ qua hết.
- Vậy thứ cho thần nói thẳng. Nam Thiên Quốc dùng võ lập Quốc, sở dĩ Liên Quân Ba nước không tiến vào được, là bởi Kim tướng quân đang trấn giữ Hoa Vô Khẩu, võ nghệ xuất chúng, dụng binh như thần. Một mình ngài ấy giữ được Hoa Vô Khẩu nhưng không giữ được cả giang sơn rộng lớn.
Vi Thần cho rằng, nếu như hoàng thượng thân chinh, không những dẹp oan tiếng xấu lan truyền bấy lâu, mà còn cổ vũ sĩ khí của tướng sĩ nơi trận mạc.
Quan Lân nhướng mày. thở một hơi chầm chậm nói.
-Khanh nói đúng ý của trẫm, dù có chết cũng phải chết cho minh bạch. chết một cách biên ngang nơi chiến trường.
- Vi thần nguyện cùng sống chết cùng hoàng thượng.
- được! Trẫm sẽ thân chinh, viết nên trang sử hào hùng cuối cùng của Nam Thiên Quốc. Toàn bộ lương thảo quân bị, khanh có một ngày chuẩn bị. Ngày kia ta xuất quân tiến về Hoa Vô Khẩu.
Nam Thành Bảo nghe đi đánh trận mà mặt mũi hớn hở như đi ăn cỗ. Chỉ muốn đi ngay ấy chứ.
Vương Quan Lân mới đến thế giới a. muốn đánh trận thì đánh trận, đánh không được thì hàng. Chưa biết chừng giả bộ ý chí hiên ngang bất khuất, cường địch lại tha cho một mạng.
Nhưng ngoài ý chí ra, cũng phải làm cho mình cao giá một chút. Đồng thời làm vài hiệp với Thái Hậu, trước khi đi lo hậu sự. Một ngày vẫn còn quá ngắn a.
-Trẫm nhớ mình có việc cần làm, Dư Úc, mau dẫn ta tới thư phòng.
- Cung nghênh hoàng thượng hồi cung.
Trong khi đang xuống sức sau cuộc mây mưa vừa rồi, Quan Lân đột nhiên muốn có thêm nhiều cơ hội ở gần nữ nhân hơn. đâu chỉ một mình Thái Hậu, bất kì nữ Nhân trong Nam Thiên Quốc, với thân phận đế vương hiện tại. gã muốn ai mà chẳng được.
Vấn đề chính và cấp bách hiện tại, làm sao mới giữ được hoàng vị, giữ được thế độc tôn trong Nam Thiên Quốc trước thế lực Liên Quân ba nước.
Vừa đi lòng vòng trong hoàng cung, gã không ngừng suy nghĩ biện pháp, kéo dài thì giờ.
- Dư Úc, nếu ngươi là Trẫm, vào lúc này ngươi sẽ làm gì để giữ được ngôi vị hoàng đế này?
- Hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân không có ý nghĩ bất kính đó. Xin người minh giám.
chỉ hỏi một câu mà tên thái giám đã run mém ướt quần. Vương Quang Lân tặc lưỡi thở dài.
-Trẫm miễn tội, ngươi cứ nói ý của mình đi.
- nô tài không giám.nô tài được dạy rằng, ở với vua như chơi với hổ. Dù người không nhe răng giương vuốt không có nghĩa người không để tâm. Nô tài là phận tôi tớ, xin người đừng thử lòng nô tài.
-ngươi cũng thật là...
Tuy không có được gợi ý, nhưng cách trả lời của Dư Úc đã biến gã thành một tên thái giám trung thành. Ở vào hoàn cảnh hiện tại, Dư Úc nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của Quan Lân.
- Làm đế vương đôi lúc cũng thật cô độc. Thường ngày cung đình đông vui nhộn nhịp. Lúc sinh biến lại chẳng có vị đại Nhân nào giúp trẫm san sẻ gánh nặng. Chỉ có ngươi, vẫn luôn một lòng trung thành với trẫm. thật đáng quý?
- Hoàng thượng, thực ra trong triều có rất nhiều trung thần, chỉ là trong lúc họ can gián người, người lại đuổi họ đi...
Quan Lân như nuốt lưỡi vào trong cổ họng.
- Vậy sao?
"Trung Thần thì đuổi đi, mất nước là phải rồi. Đúng là tên hôn quân ngu ngốc, muốn thảnh thơi chơi đùa cùng dàn phi tần thì phải uỷ thách cho trung thần chứ. Đuổi đi...não của ngươi có vấn đề, hay "húp " nhiều quá nên bị lú lẫn." Quan Lân vừa đi vừa lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
-Hoàng thượng, nô tài nói là sự thật. Không nói đâu xa, cấm vệ quân Nam Thành Bảo chính là một người hết sức trung thành đấy ạ.
-Ngươi nhắc mới nhớ, dẫn trẫm đi gặp ông ta, ta muốn chuyện muốn nói.
-Hoàng thượng là chí tôn thiên tử, người cứ ở đại điện, nô tài sẽ đi gọI Nam Thành Bảo tới ngay.
Nghĩ cũng thấy đúng, Thân hoàng đế không nhất thiết đi ra khỏi cấm cung cho tổ mỏi chân. Nhưng Nam Thành Bảo là trung lương, đang bảo hộ mạng sống cho mình. Quan Lân nghĩ vẫn nên chịu khổ vài bước chân, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
- Nam Thành Bảo và cấm vệ quân không ngại nguy hiểm bảo vệ tính mạng cho trẫm và thái hậu. Chỉ đi thăm ngài ấy, có gì to tát đâu. Dư Úc... dẫn đường đi.
- Dạ.
Từ nội cung Đi ra cửa lớn hoàng cung mất hơn một cây số, hơn 800 mét quãng đường là gạch đát phẳng phiu. cái cơ ngơi này mà bỏ vào tay người khác kể cũng tiếc thật.
Bước Lên mấy chục bậc cầu thang lên trên cấm cung. Quan Lân đã có được một cái nhìn bao quát về cung điện mình đang sống. Hoàng cung được chia làm hai phần.
Nội Cung(chia làm TamCung) giành cho sinh hoạt của hoàng thượng và phi tần. Ngoại Viện(chia làm Lục Viện) trong đó có Kính Thiên điện bàn chính sự cũng chính là kiến trúc nguy nga nhất.
Phía ngoài cấm cung là ngàn ngôi nhà chi chit nhau, đáng buồn thay. cảnh sắc lại tiêu điều sơ xác. Dòng người hỗn loạn, chen chúc nhau.
Phía trên tường của Hoàng cung, lác đác vài thị vệ đang đứng canh gác. Thấy gã đi qua, lập tức khấu đầu hành lễ.
- Miễn lễ, thủ lĩnh cấm vệ Quân Nam Thành Bảo có ở đây không?
Từ phía bên kia tường thành, một nam tử đô con râu quai nón, hùng hục chạy tới.
-Bẩm Hoàng thượng! vi thần Nam Thành Bảo không biết ngài đại xá quang lâm, không kịp nghênh đón từ xa, xin hoàng thượng thứ tội.
Quan Lân hai tay nâng đỡ Nam Thành Bảo đứng lên.
-Nam thống lĩnh không cần đa lễ, người vì an nguy của trẫm mà bất chấp ở lại bảo hộ hoàng cung. Trẫm thay mặt thái hậu và... vài người còn sót lại cảm ơn thống lĩnh.
- Hoàng thượng, đây là chức trách của vi thần, xin người đừng lo lắng. Chỉ cần có người ở đây, cường địch có xông tới, nhất định phải bước qua xác của vi thần.
-Tấm lòng của khanh cùng các huynh đệ, trẫm không biết nói gì hơn. Nay trẫm đến đây, muốn nghe ý kiến của khanh.
Quan Lân chắp tay sau lưng đi một vòng cùng Nam Thành Bảo bàn chuyện chính sự, vừa nhìn bá tánh ở dưới chân thành.
- Nam thống lĩnh, nếu khanh ở vào vị trí của trẫm, khanh sẽ làm gì để giữ vững giang sơn Nam Thiên Quốc.
-Xin hoàng thượng thứ tội. vi thần là thần tử, không có ý định phản nghịch xin người minh xét.
Lại là một trung thần, sao lúc nguy hiểm như này lại gặp được người tốt thế cơ chứ. có đám người này xả thân cứu giá, Quan Lân có chết cũng thấy nhẹ nhõm.
-Nam Thành Bảo, khanh nghĩ nhiều rồi, vậy trẫm thử hỏi theo phương diện khác. Với cương vị của một trung thần cấm vệ quân, khanh khuyên trẫm nên làm như thế nào, để quốc thái dân an.
- Bẩm hoàng thượng, Nam thành bảo là võ phu, không đưa ra được lời hay ý đẹp.
- Khanh cứ nói đi, mọi tội trạng trẫm sẽ bỏ qua hết.
- Vậy thứ cho thần nói thẳng. Nam Thiên Quốc dùng võ lập Quốc, sở dĩ Liên Quân Ba nước không tiến vào được, là bởi Kim tướng quân đang trấn giữ Hoa Vô Khẩu, võ nghệ xuất chúng, dụng binh như thần. Một mình ngài ấy giữ được Hoa Vô Khẩu nhưng không giữ được cả giang sơn rộng lớn.
Vi Thần cho rằng, nếu như hoàng thượng thân chinh, không những dẹp oan tiếng xấu lan truyền bấy lâu, mà còn cổ vũ sĩ khí của tướng sĩ nơi trận mạc.
Quan Lân nhướng mày. thở một hơi chầm chậm nói.
-Khanh nói đúng ý của trẫm, dù có chết cũng phải chết cho minh bạch. chết một cách biên ngang nơi chiến trường.
- Vi thần nguyện cùng sống chết cùng hoàng thượng.
- được! Trẫm sẽ thân chinh, viết nên trang sử hào hùng cuối cùng của Nam Thiên Quốc. Toàn bộ lương thảo quân bị, khanh có một ngày chuẩn bị. Ngày kia ta xuất quân tiến về Hoa Vô Khẩu.
Nam Thành Bảo nghe đi đánh trận mà mặt mũi hớn hở như đi ăn cỗ. Chỉ muốn đi ngay ấy chứ.
Vương Quan Lân mới đến thế giới a. muốn đánh trận thì đánh trận, đánh không được thì hàng. Chưa biết chừng giả bộ ý chí hiên ngang bất khuất, cường địch lại tha cho một mạng.
Nhưng ngoài ý chí ra, cũng phải làm cho mình cao giá một chút. Đồng thời làm vài hiệp với Thái Hậu, trước khi đi lo hậu sự. Một ngày vẫn còn quá ngắn a.
-Trẫm nhớ mình có việc cần làm, Dư Úc, mau dẫn ta tới thư phòng.
- Cung nghênh hoàng thượng hồi cung.