Thất Sủng Đế Vương

Chương 5 : Trẫm ở thư phòng, đọc sách.

Ngày đăng: 00:47 27/06/20

Đi bộ hơn Cây số ra ngoài cung nói vài câu với thống lĩnh cấm vệ quân, rồi lại lẽo đẽo bước trở về nội điện. Quãng đường dài không một bóng râm che nắng. Cũng may Dư Úc là phận thái giám, không dám đầu nhìn Long Nhan đang vã mồ hôi, Quan Lân không phải lo người ta thấy gã xuống sắc trầm trọng.
- Hoàng thượng, người định xuất chinh cùng Nam Thành Bảo, bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, ngộ nhỡ... Chúng nô tài sau này biết phải làm sao. Xin người vẫn nên nghĩ kỹ lại đi ạ.
- Dư Úc, ngươi cũng thấy rồi đấy. Hoàng Cung là nhà của thiên tử an toàn nhất chính là nơi này. vậy mà người người bỏ đi không dám ở. chứng tỏ sự tình chính sự đã vô cùng nguy cấp. phen này Trẫm không thể không đi. Ngươi đừng nhiều lời nữa.
Về đến nơi, Quan Lân tự nhốt mình trong thư phòng. Gã muốn đánh trận, nhưng chẳng biết gì về binh pháp hay võ thuật binh gia. Trong thư phòng chứa nhiều thư tịch, đồ của vua chúa đương nhiên hữu dụng.
"Quân Binh Yếu Lược!" dạy binh pháp. đạo dùng binh.
"Nam Thiên địa Giang Đồ" tấm bản đồ địa lý của Nam Thiên Quốc.
"Nam Thiên Đại đế sử lược." truyện ngắn, nhật ký của các vị vua tiền nhiệm, cũng là tổ tiên của Hôn Quân Vô Đạo Vương Húp Tông.
Và còn nhiều sách về y lý, binh thư, chế tác, tập tục trong cung đình...
Thời cổ có rất ít giấy, nên những tài liệu được chắt lọc đều ngắn gọn súc tích. Bằng vào tư duy của người hiện đại không khó để Quan Lân nắm trọn nội dung vào trong óc.
Lục hết cả giá sách, gã tìm được một chiếc hộp gấm bên trong có một Ngọc Giản.
"Bá Vương Thương, Mãnh Long Thần Du Tiễn." đây là bí tịch của hoàng gia. Lão tổ tông đã dùng hai món này để khai mở Nam Thiên Quốc.
Những đế vương của Nam Thiên Quốc sau này, ai ai cũng từng học và luyện qua, nhưng cảnh giới chí cao vô thượng chỉ có Vương Thái Tổ.
Chỉ có ông ấy, mới đủ sức mở mang bờ cõi. hậu nhân sau này chỉ giữ được lãnh thổ mà thôi.
Khốn nạn thay, Vương Húp Tông chỉ là sản phẩm lỗi của việc tranh đoạt hoàng vị. Vô đức vô năng, làm vua bù nhìn. Chẳng đoái hoài đến hai bí tịch này.
"Quả nhiên trời không tuyệt đường người. Có hai thứ này, chỉ cần giữ được mạng. Ta vẫn có thể lấy lại Vương vị."
Vương Quan Lân, lập tức lao đầu vào nghiên cứu hai món bí tịch này.
-Hoàng thượng, đã đến giờ dùng ngự thiện.
-bỏ đi! Trẫm đang bận, đem nó qua cho thái hậu.
-Dạ.
Gã đang nhập tâm nên không muốn bị gián đoạn dòng suy nghĩ. Bá Vương Thương kỹ thuật không khó, dùng sức mạnh là chủ yếu. Mỗi đòn phát ra như bạt núi chẻ sông. Lấy kinh nghiệm thực chiến để tôi luyện, sống càng lâu trên chiến trường, uy lực bá vương thương càng được tăng lên.
Mãnh Long Thần Du Tiễn là tiễn pháp, đánh tầm xa để phòng khi ê mông do ngồi lưng ngựa. không tiện dùng bá Vương thương.
Tuy nhiên thủ pháp này tổn hao nội lực không kém. Hơn nữa phải căng mắt nhìn đối phương cách xa trăm mét. Đổi lại sức công phá xuyên thủng cả yểm tâm giáp. Trúng đòn thì xác định cmnl.
Hiện tại gã có thể học Chú Tâm Tiễn, kỹ thuật tập trung bổ trợ cho Mãnh Long Thần Du. Uy lực không so với lão tổ tông, nhưng đủ sức giết vài tên địch a.
Bất chợt cánh cửa phòng mở ra, Quan Lân Vẫn đang tĩnh toạ luyện công. không hề mở mắt.
-Dư Úc, ngươi to gan thật, quảnhân chưa triệu kiến, ai cho phép ngươi tự ý xông vào.
-Hoàng thượng, là ta.
Quan Lân nghe giọng của nữ nhân. liền mở mắt nhìn tới.
- Thái hậu. sao người lại đến đây.
Giai Tuệ Nghi thở dài.
-Ai gia nghe nói hoàng thượng tự nhốt mình trong thư phòng, lại còn tự ý Thân chinh. Chuyện đại sự như vậy sao không nói với ai gia.
- Dư Úc nói với người rồi ư?
- còn may, dư úc còn coi ta là Thái Hậu.
Vương Quan Lân ngẩng đầu bước tới, trên người tran ngập chính khí.
- Thiên tử một nước không thể trốn tránh a. Ý nhi thần đã quyết, Dù mẫu hậu có cản cũng không cản được nhi thần.
Giai Tuệ Nghi thả tóc tự nhiên, không mặc phượng bào. Vẻ đẹp tự nhiên làm Quan Lân thấy bà không già một chút nào. Ngược lại giống một nữ nhân yếu đuối cần hắn che trở.
- Hoàng thượng, ai gia không phản đối người đi thân chinh. Nhưng chuyện không dùng bữa, ai gia không cho phép. Biết người chăm lo chính sự, không tiện đến ngự thiện phòng dùng bữa. Ta đã mang tới đây cho người.
Giai Tuệ Nghi mở chiếc cặp lồng, giở ra vài đĩa bánh bao, bánh nướng.
- Ngự thiện phòng chẳng còn ai nữa rồi, chỗ này đích thân ai gia làm, hoàng thượng phải dùng để lấy sức, lo chính sự nữa.
Quan Lân nhìn mấy đĩa bánh, đây là ngự thiện trong cung đình sao? cũng khó trách, nội cung cả ngàn người sinh hoạt. Họ không nỡ tay không rời đi a. Vét được chỗ nào hay chỗ đấy, còn sót lại chút ngũ cốc đã nhân từ lắm.
- Hoàng thượng, người không muốn ăn sao? Hay ai gia vụng về làm chưa được ngon.
Quan Lân cầm một chiếc bánh bao, đưa lên miệng cắn một miếng. chẳng có vị gì cả, không nhân chỉ toàn bột mì. Hoàng đế con khỉ gì chứ, thức ăn này còn không bằng hộ nghèo ở trái đất. Ta không can tâm, ta nhất định phải đánh chén cao lương mỹ vị ở thế giới này. Liếm hết toàn bộ hoàng hậu mấy vương quốc kia.
"Ực!"
- Bánh do mẫu hậu đích thân làm, đương nhiên rất vừa miệng nhi thần. Mẫu hậu cứ về Thái Hoà Cung nghỉ ngơi, nhi thần cần tập trung suy nghĩ.
Giai Tuệ Nghi vừa muốn rời đi, xong buộc được vài nhịp liền quay lại.
- hoàng thượng, đêm đã khuya rồi để mai nghĩ tiếp. Tối nay ai gia... muốn.
Quan Lân trừng mắt, liếc xuống thân thể, cái điệu bộ e ấp không hợp tuổi, nhưng lại khiến Giai Tuệ Nghi cute một cách lạ thường. Gã bước tới đặt hai tay lên vai nhìn xuống khe ngực của Thái Hậu.
- Mẫu hậu, nhi thần cũng rất muốn làm tình với người thâu đêm suốt sáng. Người rất tuyệt vời trong mắt dân chúng và cả nhi thần. Nhưng nghĩ tới thời gian cấp bách, nhi thần không thể ham vui mà bỏ bê chính sự.
Thứ nhi thần muốn không phải hoan lạc trong một hai ngày, nhi thần muốn chơi cùng mẫu hậu đến quên ngày tháng. Nhịn một vài hiệp nhưng sướng với nhau cả đời, mẫu hậu à. Xin hiểu cho nhi thần.
- Hoàng thượng biết nghĩ sâu xa như vậy. ai gia mừng không làm phiền hoàng thượng nữa. Người cũng phải chú ý long thể, ai gia xin cáo lui.
Quan Lân nhìn xuống hạ bộ của mình đã nhô lên, bèn dùng tay búng một cái.
-Hỗn trướng, ai cho ngươi ngóc đầu dậy, hạ xuống cho trẫm.
người rời đi, phòng cũng vắng lặng. Vương Quan Lân vừa ăn vừa suy nghĩ, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.