Thất Sủng Đế Vương
Chương 6 : Người người hoang mang
Ngày đăng: 00:47 27/06/20
Trong khi Vương Quan Lân đang mất ăn mất ngủ chuẩn bị tâm thế xuất binh. Bên ngoài hoàng cung, việc chiêu binh của Nam Thành Bảo không diễn ra thuận lợi.
Hung Danh Hôn Quân của Vương Húp Tông đã lan khắp kinh thành. tráng đinh không ai muốn bán mạng cho một kẻ chỉ biết ăn chơi sa đoạ.
Bằng vào sự chính trực và mặt mũi của Nam Thành Bảo, chiêu dụ được mấy trăm binh sĩ là nhiều, chưa kể, Lương thảo cũng đang là một vấn nạn.
-Nam thống lĩnh, thuộc hạ cử người đi khắp bốn cửa thành. ngồi đợi nửa ngày chỉ nhận được chưa tới ngàn người ghi danh. họ đều là tân binh. chưa qua huấn luyện, hàng ngũ và thái độ còn lộn xộn...
- Còn chưa đến ngàn người sao, binh lực ít ỏi như vậy chẳng bù làm mồi cho quân địch.
Nam Thành Bảo vỗ mạnh lên bàn, con số do thủ hạ báo lên, quá thấp.
- Vậy là ta đã đánh giá sai hình tượng xấu của hoàng thượng trong lòng dân chúng. Tưởng sẽ gom được hai vạn nhân lực. ai dè còn chưa tới một ngàn.
- Quân lương cũng không còn nhiều, các Vương gia và đại thần trước lúc lưu vong sang nước khác. Đã " phá két" trong quốc khố, chia cho nhau rồi. Trong kinh thành chỉ còn dân đen và tiểu thương... Nếu dùng vũ lực trưng thu, chỉ sợ dân tình nổi loạn...
- Được rồi... ngươi đừng nói nữa. để ta vào gặp hoàng thượng, xin ý kiến của người.
Nam Thành Bảo dẫn theo hai tuỳ tùng. rảo bước tiến vào hoàng cung. Đi khắp ngoại viện không tìm thấy bóng dáng của một thái giám.
Mất nửa buổi tìm kiếm, đến khi rẽ qua nội cung hỏi Thái Hậu, Nam Thành Bảo nhìn thấy bên ngự hoa viên. Một mỹ nam tử đang khua chân múa tay.
- Kia chẳng phải bá vương thương đó sao? Động tác cũng ngon lành lắm.
- Là Hoàng thượng! Không ngờ người cũng biết bá vương thương. Vậy mà người trong cung đồn, hoàng thượng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, bỏ quên di huấn tổ tông.
Nam tử kia không ai khác ngoài Vương Quan Lân, từ sáng sớm đã lục lọi trong bảo khố. tìnm được trong đống di vật, một cây thương dài hơn hai mét. chạm khắc hình rồng, cầm rất vừa tay.
Luyện qua vài đường Bá Vương Thương, để lúc lâm trận còn giết cường địch. Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng vận động tay chân còn hơn nằm giường " Ngậm ti" thái Hậu.
- Quàng thượng, Thống lĩnh Cấm Vệ quân, Nam Thành Bảo xin được yết kiến.
- cho ông ấy vào!
- Truyền Nam Thành Bảo.
trong cung chẳng còn mấy mống, vậy mà tên Dư Úc vẫn thi hành nghi lễ cung đình, bắt Nam Thành Bảo đứng đợi dưới gốc cây.
Nghe tiếng truyền gọi mới rảo bước đi vào trong Ngự Hoa Viên, đối diện với Thiên tử.
- Vi Thần Nam Thành Bảo khấu kiến Hoàng Thượng.
Cái kiểu hành lễ trên phim tàu, Vương Quan Lân vẫn chưa làm quen. Gã dựng cây thương cạnh cột đình, bước nhanh tới.
- Nam Thống lĩnh bình thân, Không phải ngươi đang chuẩn bị binh lực ư? chạy đến ngự hoa viên tìm Trẫm có chuyện gì?
- Bẩm. Vi Thần thất trách, chỉ tuyển được có ngàn binh sĩ, lương thảo và bổng lộc không cho phép mộ thêm binh.
Ngàn người? tự nhiên có thêm ngàn người bảo hộ cho cái mạng của mình, Vương Quan Lân không khỏi vui mừng.
- Nam thống lĩnh không cần lo lắng, trẫm giao cho khanh chuẩn bị binh lực. Khanh chiêu dụ được bao nhiêu binh mã không quan trọng. Chúng ta vẫn tiến đến Hoa Vô Khẩu như đã bàn bạc.
hoàng thượng không hề trách móc vì chuyện tuyển binh, trái lại vẫn hái tiến đến trận mạc làm Nam Thành Bảo không khỏi bội phục.
- Binh lực có yếu, nhưng chỉ cần hoàng thượng có mặt. Các tướng sĩ sẽ được tiếp thêm trăm ngàn sức mạnh. À phải rồi, người đang luyện bá vương thương?
Vương Quan Lân chột dạ.
- Nam thống lĩnh cũng biết món này sao? Trẫm lục trong thư phòng tìm được hai món tuyệt kỹ, sáng nay mới đem ra luyện thử.
- Hoàng thượng quả nhiên thiên tử chí tôn, trong một ngày không những học thuộc thương pháp, mà còn làm chủ được Long Thần Thương, phải biết bảo thương này nặng trên 5 chục cân, không phải ai cũng thuần phục được nó.
Vương Quan Lân trố mắt nhìn cây thương bên cột đình, lại nhìn hai bàn tay. Năm chục cân mà gã thấy nhẹ bẫng như thương gỗ... Mà cũng phải, thân xác hoàng đế, ăn vào bụng vô số thiên tài địa bảo, khoẻ hơn người thường cũng không lấy làm lạ.
Gã chắp sau lưng, khiêm tốn đáp.
- Thống lĩnh quá lời rồi, Trẫm vẫn còn Phải luyện tập nhiều, ngoài việc xông trận giết giặc ra, những việc còn lại nhờ khanh thu xếp gọn gàng giúp trẫm.
Nam Thành Bảo sau khi chứng kiến tài dùng thương của Quan Lân, sự tự tin bỗng tăng lên thấy rõ. Chỉ cần gã xuất trận, nhiều tướng sĩ và địch nhân nhất định sẽ kinh ngạc.
-Vi thần không quấy rầy hoàng thượng tu tập. Vi thần xin lui.
Vuông Quan Lân mỉm cười hiền hoà, đợi cho đám người Nam Thành Bảo rời đi, mới lặng lẽ quát tháo Dư Úc.
- Dư Úc!
- có nô tài.
- Ngươi đem cây thương này đi cân thử, có đúng nó nặng năm chục cân.
Thái Giám Dư Úc gật đầu lia lịa, chạy tới nhấc cây thương mang đi, nhung gã vừa nhấc lên, lại thấy lưng đau buốt. nên miễn cưỡng để thương rời tay.
Long Thần Thương đổ xuống cây cầu gỗ, giữa cây cầu liền thủng một đường thẳng. Cây thương rơi tõm xuống hồ sen.
- Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng.
Long Nhan nổi giận bừng bừng, song kèm theo một tia kinh hỉ.
- Cây thương này nặng đến vậy sao?
-Bẩm..bẩm quàng thượng, quả thật rất nặng, có lẽ không dưới năm chục ký đâu ạ.
Vương Quan Lân hừ lạnh.
- Tốt, giờ rơi xuống hồ làm sao vớt được đây.
- Hoàng.. Quàng Thượng tha mạng, nô tài đi gọi người vớt lên ngay ạ.
- Khoan!
Vương Quan Lân đăm chiêu nhìn xuống hồ. người trong cung còn bao nhiêu người cơ chứ. vớt lên được cũng mất nửa ngày.
nghĩ đoạn, gã trút bỏ y phục, cắm đầu nhảy xuống hồ sen, biến mất không tung tích.
Dư Úc hốt hoảng vừa chạy vừa hô hoán lên, tiếng của hắn lan truyền đến Thái Hoà Cung.
Giai Tuệ Nghi nghe tin quàng thượng nhảy xuống hồ sen, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, vội vã giục thêm mấy nô tì, thái giám đến Ngự Hoa Viên cứu giá.
- Người đâu, mau nhảy xuống tìm hoàng thượng.
- Thái Hậu, hồ này không sâu, chắc hoàng thượng đã lên bờ từ lâu rồi đấy ạ.
- Nói nhảm, Dư Úc, ngươi xuống đi.
-Thái Hậu, nô tài không biết bơi.
- Các ngươi...đúng là một lũ vô dụng! Hoàng thượng có mệnh hệ gì, bổn cung chặt đầu các ngươi.
Hai nô tì đứng cạnh, túm lấy hai bên Giai Tuệ Nghi. Đẩy bà xuống hồ nước.
- Còn tưởng mình thái hậu hay sao mà hạch sách bọn ta. muốn tìm, mụ tự xuống mà tìm.
-Các ngươi...
Hai nô tì đứng chống nạnh, nở một nụ cười gian xảo. nháy mắt ra hiệu, đồng loạt chạy về Thái Hoà Cung chiếm nốt chỗ trang sức còn lại. Thái Hậu thường ngày nhốt mình trong Thái Hoà Cung, lại có hoàng thượng ra đứng sau làm chỗ dựa.
sự cố tại hồ sen coi như ông trời thanh toàn cho đám tiểu nhân.
Dư Úc thấy những hạ nhân còn lại rời đi, trong lòng vừa muốn đi theo, lại không nỡ nhìn Thái Hậu vùng vẫy trong đầm nước.
Hung Danh Hôn Quân của Vương Húp Tông đã lan khắp kinh thành. tráng đinh không ai muốn bán mạng cho một kẻ chỉ biết ăn chơi sa đoạ.
Bằng vào sự chính trực và mặt mũi của Nam Thành Bảo, chiêu dụ được mấy trăm binh sĩ là nhiều, chưa kể, Lương thảo cũng đang là một vấn nạn.
-Nam thống lĩnh, thuộc hạ cử người đi khắp bốn cửa thành. ngồi đợi nửa ngày chỉ nhận được chưa tới ngàn người ghi danh. họ đều là tân binh. chưa qua huấn luyện, hàng ngũ và thái độ còn lộn xộn...
- Còn chưa đến ngàn người sao, binh lực ít ỏi như vậy chẳng bù làm mồi cho quân địch.
Nam Thành Bảo vỗ mạnh lên bàn, con số do thủ hạ báo lên, quá thấp.
- Vậy là ta đã đánh giá sai hình tượng xấu của hoàng thượng trong lòng dân chúng. Tưởng sẽ gom được hai vạn nhân lực. ai dè còn chưa tới một ngàn.
- Quân lương cũng không còn nhiều, các Vương gia và đại thần trước lúc lưu vong sang nước khác. Đã " phá két" trong quốc khố, chia cho nhau rồi. Trong kinh thành chỉ còn dân đen và tiểu thương... Nếu dùng vũ lực trưng thu, chỉ sợ dân tình nổi loạn...
- Được rồi... ngươi đừng nói nữa. để ta vào gặp hoàng thượng, xin ý kiến của người.
Nam Thành Bảo dẫn theo hai tuỳ tùng. rảo bước tiến vào hoàng cung. Đi khắp ngoại viện không tìm thấy bóng dáng của một thái giám.
Mất nửa buổi tìm kiếm, đến khi rẽ qua nội cung hỏi Thái Hậu, Nam Thành Bảo nhìn thấy bên ngự hoa viên. Một mỹ nam tử đang khua chân múa tay.
- Kia chẳng phải bá vương thương đó sao? Động tác cũng ngon lành lắm.
- Là Hoàng thượng! Không ngờ người cũng biết bá vương thương. Vậy mà người trong cung đồn, hoàng thượng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, bỏ quên di huấn tổ tông.
Nam tử kia không ai khác ngoài Vương Quan Lân, từ sáng sớm đã lục lọi trong bảo khố. tìnm được trong đống di vật, một cây thương dài hơn hai mét. chạm khắc hình rồng, cầm rất vừa tay.
Luyện qua vài đường Bá Vương Thương, để lúc lâm trận còn giết cường địch. Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng vận động tay chân còn hơn nằm giường " Ngậm ti" thái Hậu.
- Quàng thượng, Thống lĩnh Cấm Vệ quân, Nam Thành Bảo xin được yết kiến.
- cho ông ấy vào!
- Truyền Nam Thành Bảo.
trong cung chẳng còn mấy mống, vậy mà tên Dư Úc vẫn thi hành nghi lễ cung đình, bắt Nam Thành Bảo đứng đợi dưới gốc cây.
Nghe tiếng truyền gọi mới rảo bước đi vào trong Ngự Hoa Viên, đối diện với Thiên tử.
- Vi Thần Nam Thành Bảo khấu kiến Hoàng Thượng.
Cái kiểu hành lễ trên phim tàu, Vương Quan Lân vẫn chưa làm quen. Gã dựng cây thương cạnh cột đình, bước nhanh tới.
- Nam Thống lĩnh bình thân, Không phải ngươi đang chuẩn bị binh lực ư? chạy đến ngự hoa viên tìm Trẫm có chuyện gì?
- Bẩm. Vi Thần thất trách, chỉ tuyển được có ngàn binh sĩ, lương thảo và bổng lộc không cho phép mộ thêm binh.
Ngàn người? tự nhiên có thêm ngàn người bảo hộ cho cái mạng của mình, Vương Quan Lân không khỏi vui mừng.
- Nam thống lĩnh không cần lo lắng, trẫm giao cho khanh chuẩn bị binh lực. Khanh chiêu dụ được bao nhiêu binh mã không quan trọng. Chúng ta vẫn tiến đến Hoa Vô Khẩu như đã bàn bạc.
hoàng thượng không hề trách móc vì chuyện tuyển binh, trái lại vẫn hái tiến đến trận mạc làm Nam Thành Bảo không khỏi bội phục.
- Binh lực có yếu, nhưng chỉ cần hoàng thượng có mặt. Các tướng sĩ sẽ được tiếp thêm trăm ngàn sức mạnh. À phải rồi, người đang luyện bá vương thương?
Vương Quan Lân chột dạ.
- Nam thống lĩnh cũng biết món này sao? Trẫm lục trong thư phòng tìm được hai món tuyệt kỹ, sáng nay mới đem ra luyện thử.
- Hoàng thượng quả nhiên thiên tử chí tôn, trong một ngày không những học thuộc thương pháp, mà còn làm chủ được Long Thần Thương, phải biết bảo thương này nặng trên 5 chục cân, không phải ai cũng thuần phục được nó.
Vương Quan Lân trố mắt nhìn cây thương bên cột đình, lại nhìn hai bàn tay. Năm chục cân mà gã thấy nhẹ bẫng như thương gỗ... Mà cũng phải, thân xác hoàng đế, ăn vào bụng vô số thiên tài địa bảo, khoẻ hơn người thường cũng không lấy làm lạ.
Gã chắp sau lưng, khiêm tốn đáp.
- Thống lĩnh quá lời rồi, Trẫm vẫn còn Phải luyện tập nhiều, ngoài việc xông trận giết giặc ra, những việc còn lại nhờ khanh thu xếp gọn gàng giúp trẫm.
Nam Thành Bảo sau khi chứng kiến tài dùng thương của Quan Lân, sự tự tin bỗng tăng lên thấy rõ. Chỉ cần gã xuất trận, nhiều tướng sĩ và địch nhân nhất định sẽ kinh ngạc.
-Vi thần không quấy rầy hoàng thượng tu tập. Vi thần xin lui.
Vuông Quan Lân mỉm cười hiền hoà, đợi cho đám người Nam Thành Bảo rời đi, mới lặng lẽ quát tháo Dư Úc.
- Dư Úc!
- có nô tài.
- Ngươi đem cây thương này đi cân thử, có đúng nó nặng năm chục cân.
Thái Giám Dư Úc gật đầu lia lịa, chạy tới nhấc cây thương mang đi, nhung gã vừa nhấc lên, lại thấy lưng đau buốt. nên miễn cưỡng để thương rời tay.
Long Thần Thương đổ xuống cây cầu gỗ, giữa cây cầu liền thủng một đường thẳng. Cây thương rơi tõm xuống hồ sen.
- Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng.
Long Nhan nổi giận bừng bừng, song kèm theo một tia kinh hỉ.
- Cây thương này nặng đến vậy sao?
-Bẩm..bẩm quàng thượng, quả thật rất nặng, có lẽ không dưới năm chục ký đâu ạ.
Vương Quan Lân hừ lạnh.
- Tốt, giờ rơi xuống hồ làm sao vớt được đây.
- Hoàng.. Quàng Thượng tha mạng, nô tài đi gọi người vớt lên ngay ạ.
- Khoan!
Vương Quan Lân đăm chiêu nhìn xuống hồ. người trong cung còn bao nhiêu người cơ chứ. vớt lên được cũng mất nửa ngày.
nghĩ đoạn, gã trút bỏ y phục, cắm đầu nhảy xuống hồ sen, biến mất không tung tích.
Dư Úc hốt hoảng vừa chạy vừa hô hoán lên, tiếng của hắn lan truyền đến Thái Hoà Cung.
Giai Tuệ Nghi nghe tin quàng thượng nhảy xuống hồ sen, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, vội vã giục thêm mấy nô tì, thái giám đến Ngự Hoa Viên cứu giá.
- Người đâu, mau nhảy xuống tìm hoàng thượng.
- Thái Hậu, hồ này không sâu, chắc hoàng thượng đã lên bờ từ lâu rồi đấy ạ.
- Nói nhảm, Dư Úc, ngươi xuống đi.
-Thái Hậu, nô tài không biết bơi.
- Các ngươi...đúng là một lũ vô dụng! Hoàng thượng có mệnh hệ gì, bổn cung chặt đầu các ngươi.
Hai nô tì đứng cạnh, túm lấy hai bên Giai Tuệ Nghi. Đẩy bà xuống hồ nước.
- Còn tưởng mình thái hậu hay sao mà hạch sách bọn ta. muốn tìm, mụ tự xuống mà tìm.
-Các ngươi...
Hai nô tì đứng chống nạnh, nở một nụ cười gian xảo. nháy mắt ra hiệu, đồng loạt chạy về Thái Hoà Cung chiếm nốt chỗ trang sức còn lại. Thái Hậu thường ngày nhốt mình trong Thái Hoà Cung, lại có hoàng thượng ra đứng sau làm chỗ dựa.
sự cố tại hồ sen coi như ông trời thanh toàn cho đám tiểu nhân.
Dư Úc thấy những hạ nhân còn lại rời đi, trong lòng vừa muốn đi theo, lại không nỡ nhìn Thái Hậu vùng vẫy trong đầm nước.