Thất Sủng Đế Vương

Chương 7 : Chiến Giáp, Bảo thương, cưỡi ngựa xuất chiến!

Ngày đăng: 00:47 27/06/20

Tên thái giám chạy vào Tẩy Y Cục, mang theo một cây sào cùng một sợi dây phơi quần áo.
Lúc gã trở lại đã thấy Hoàng Thượng và Thái Hậu ăn mặc phong phanh trong đình viện giữa hồ.
Gã ném hai kiện đồ vật xuống, chạy tới vấn an.
- Hoàng Thượng, Thái Hậu tha mạng. Nô Tài... nô tài...
- Ngươi đứng lên đi, trẫm ngâm mình dưới hồ đã thấy tất cả.
Dư Úc run run đáp.
- người... hoàng thượng thấy tất cả sao?
Vương Quan Lân mình trần, khắp người ướt sũng cất giọng dõng dạc.
- Phải, nhà ngươi là người trung thành cuối cùng mà Trẫm có thể tin tưởng, giao trọng trách. Tuy nhiên, cần phải hành động quyết đoán, đi theo trẫm không được phép chần chừ. Còn hai tiện nhân dám đẩy Thái Hậu, ta sẽ tự mình xử lý.
- Hoàng thượng, thánh minh, nô tài cảm tạ long ân.
Vương Quan Lân bước tới nâng hắn đứng lên.
- Trẫm thân chinh nơi trận mạc, an nguy của thái hậu cũng phải giao đúng người. Dư Úc, trọng trách này trẫm giao lại cho ngươi.
-Nô tài tuân mệnh, dù có chết cũng quyết bảo hộ cho Thái Hậu đến cùng.
Vương Gia Lân đâu ngờ lại xảy ra cơ sự, cũng nhờ vụ làm rơi bảo thương xuống hồ, lại vô tình phát hiện hai tiểu nhân, vẫn luôn mưu đồ bất chính bên người thái hậu.
- Mẫu Hậu, nhi thần có lỗi, để mẫu hậu phải kinh sợ.
Giai Tuệ Nghi, mặt mũi ướt át, quần áo dính vào da thịt, thật dễ khiến người khác làm bậy.
- Hoàng thượng, là ai gia không biết nhìn người. Nếu người rời hoàng cung, chỉ sợ hai con tiện tỳ kia dám giết luôn ai gia trong phòng. Ai gia không còn mặt mũi nhìn người nữa.
- Thái Hậu, hồ sen này căn bản không sâu đến mức đủ giết nhi thần. Nhìn người lo lắng, tâm thần bất an. là nhi thần có lỗi với người.
Giai Tuệ Nghi nhìn thấy long thể rắn chắc của Quan Lân, thầm nuốt xuống một ngụm. đôi mắt long lanh nhìn gã với vẻ say đắm.
- Hoàng thượng, ai gia không nghĩ thân thể của người lại sung mãn đến vậy. Lần này xuất chinh, người nhất định phải mang theo một thứ.
- Mẫu hậu nói đến thứ gì?
- Đi, mau đưa aigia đến bảo khố.
Dư Úc mở đường dẫn lối, đi tới Bảo Khố ở ngoại Viện. quần áo còn chưa kịp thay, đi được vài bước đã hong khô mất rồi.
Ba người rảo bước trên con đường gạch lát, vừa khéo đụng mặt hai tỳ nữ cùngba thái giám từ Thái Hoà Cung bước ra.
Năm người nhìn thấy Vương Quan Lân, lập tức quỳ rụp xuống.
- Hoàng thượng... Thái Hậu...nô tì...
- Tiện Nhân, hai người cả gan hại bổn cung giữa ban ngày ban mặt. Còn dám trộm đồ trong nội cung.
- Nô tì biết tội, xin thái hậu tha mạng... nô tì xin trả lại cho người.
- Làm trái cung quy, ngươi nghĩ mình sẽ sống mà rời khỏi đây sao.
Vương Quan lân thấy Thái Hậu giáng cho hai tiện nữ cái bạt tai. Liền tới khuyên ngăn.
- Mẫu hậu tha cho bọn họ đi, thời buổi loạn lạc, bọn họ cung phụng đến ngày hôm nay cũng có khổ lao. Tuy trong lòng sinh chút tâm địa bất chính nhưng cũng do hoàn cảnh xô đẩy.
Gã bước tới trước mặt đám tỳ nữ và công công, lấy trong tay nải chút trang sức chia cho mỗi người.
dưới ánh mặt trời hào nhoáng, khuôn mặt bao dung độ lượng của gã đã khiến năm người kia phải khóc ra tiếng mán.
- Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn thái hậu không giết.
- các ngươi mau đi đi, trước khi trẫm đổi ý.
Nhìn lũ hạ nhân rối rít chạy đi, Giai Tuệ Nghi cứng mặt, cau có nhìn Quan Lân.
- Hoàng thượng, người muốn tha là tha sao...
- Mẫu Hậu, người nói có chuyện gấp muốn cho nhi thần xem.
-Cũng được, nhưng hoàng thượng tại sao lại tha cho hai tiện tì đó. Người không trả lời thoả đáng, ai gia khó mà chỉ cho người.
Dư Úc cũng bồi thêm.
- Hoàng thượng, nô tài cũng không hiểu, bọn họ rõ ràng làm trái cung quy, mưu đồ bất chính, sao người lại thả họ đi.
Vương Quan Lân tặc lưỡi.
- Hai người có biết Nam Thành Bảo mộ binh được bao nhiêu người không?... hàiz, chưa tới một ngàn người. Kinh thành có mấy chục vạn người, nhưng tiếng xấu của trẫm đã khiến dân tình mất lòng tin.
Giết họ không khó!
Nhưng hiện tại Trẫm đang cần người đứng về phía của mình, nên tha được thì tha. Đợi tai qua nạn khỏi, mẫu hậu muốn bẻ giò từng đứa. Nhi thần sẽ lôi cổ chúng đến trước mặt của người.
Giai Tuệ Nghi vỡ lẽ.
- Xem ra ai gia hồ đồ mất rồi. Hoàng thượng, không ngờ cũng có chút tâm cơ. Để ta dẫn người đi Bảo khố.
Dư Úc gom lại mấy đồ trang sức, lẽo đẽo theo sau hai người.
Quan Lân tới bảo khố lấy được cây thương, đồ đạc bên trong cũng đã xem qua mấy lượt. Nhưng Lại không hề phát hiện trong này còn một gian mật thất.
Bên trong có một bộ hoàng kim giáp,áo choàng đỏ phủ kín phía sau, trước bộ giáp co cây cung cỡ lớn làm từ gỗ đen, đặt nằm ngang.
- Đây là bảo giáp của Hoàng tộc, bậc đế vương thường dùng khi lâm trận. Lúc hoàng thượng đăng cơ, aigia từng muốn nói cho người. Nhưng người lại không màng chính sự, nên ta vẫn giữ nó ở đây mười mấy năm. Giờ Ai gia giao lại nó cho con.
Vương Quan Lân nhấc cây Cung lên, kéo mạnh sợi dây. Gã cảm nhận cơ tay đang căng cứng lên hết cỡ. Vừa nặng vừa tốn sức, có nên mang theo hay không?
Lúc gã nhả ra, cả gian mật thất như bị kình lực làm cho chấn động.
"Lực phát ra mạnh thật, nếu có mũi tên, không chừng sức công phá xuyên thủng chiến giáp kẻ địch."
- Đồ tốt!
- Đa tạ mẫu hậu, có hai món này, nhi thần chắc chắn sẽ khải hoàn trở về.
Giai Tuệ Nghi hai ngày tiếp xúc với Vương Quan Lân, nỗi lo sợ vong quốc dường như đã bị đẩy lùi.
- Hoàng thượng, người như biến thành một con người hoàn toàn khác. Ai gia không hề biết người che giấu thực lực, cứ luôn cho rằng người chỉ biết thưởng nguyệt, hái hoa.
Vương Quan Lân bất ngờ vì biểu hiện của mình, lại khácxa với cố chủ như vậy.
- Mẫu hậu, qua dua nghi rồi, nhi thần vẫn là nhi thần. chẳng qua, sau khi làm tình mẫu hậu. Nhi thần đã sáng ra rất nhiều điều.
Giai Tuệ Nghi, lườm lườm, véo gã một cái.
- Người đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Lần này nhất định phải trở về cho ai gia, biết chưa.
- Nhi thần đã rõ, thưa mẫu hậu