Thất Sủng Đế Vương
Chương 8 : Không Như Ý Muốn
Ngày đăng: 00:47 27/06/20
Ngày Thân chinh đi dẹp ngoại bang xâm lấn. Vương Quan Lân khoác lên mình bộ chiến giáp, phi phong đỏ chói bay phấp phới trong gió.
Từ ngoài hoàng cung ngoảnh lại, chỉ thấy Thái hậu và Thái Giám Dư Úc ra tiễn biệt. Đế Vương vắng nhà, khó tránh" chó, gà" vào đó ỉa đái lung tung.
Song lúc này không thể quay đầu, muốn giữ được vương vị hoàng đế, muốn kéo dài cuộc mây mưa với các mỹ nhân thiên hạ. Vương Quan Lân nhất định phải đi.
Đoàn nhân mã đâu đó khoảng ngàn người, lầm lũi đi theo sau. Hai bên đường người người ra ngóng Tên Hôn Quân thân chinh tới chiến trường.
- Cuối cùng gã cũng chịu lộ mặt, ít ra còn chút khí tiết của đế vương a.
-Binh lực thế này chẳng đủ cho Liên Quân súc miệng.
- Nghe nói trước đây tên hôn quân này toàn úp mặt vào háng phi tần. mọi người nghĩ xem, gã có úp mặt vào háng kẻ thù để thuần phục không?
Một tràng cười vang rộ lên. Mấy lời đàm tiếu không thoát khỏi đôi tai của Vương Quan Lân. gã đảo thương trên yên ngựa, hung hăng chém vỡ nát tượng sư tử đá ven đường.
- Hỗn xược, Trẫm hành sự thế nào? các ngươi có quyền nói sao!
đám dân đen sợ đến xanh mặt. Nhưng vẫn không tỏ vẻ quy phục a. Dân không phục, Quan Lân lấy gì làm điểm tựa tinh thần kháng địch đây.
- Nam Thiên Quốc Bảy đời chỉ có lão thái Tông mở mang bờ cõi, các đời về sau chỉ an phận giữ nước là vì đâu.? Dân không Phục, quần thần chia bè kết phái...
Nếu không nhờ trẫm ăn chơi chác táng dẫn tới hoạ vong quốc. Làm sao có thể biết được Gian Trung Chi Thần.
Trẫm muốn cải tổ Nam Thiên Quốc để bá tánh thoát cảnh nghèo đói. Vậy mà các ngươi chẳng chịu hiểu cho trẫm. Nếu trẫm quả thực là hôn quân vô đạo, liệu có dám dẫn ngàn quân đối chọi Liên Quân ba nước?
Nam Thành Bảo, chúng ta đi!
những người đứng hóng hai ven đường chợt ngây người như gỗ đá. Lời của Vương Quan Lân nghe vô lý nhưng vẫn đúng một khía cạnh nào đấy.
- Đúng là miệng lưỡi con giời có khác. Chống chế là giỏi.
- ngươi ít học, nghe qua không hiểu, kẻ sĩ mới nghe được thâm ý.
- Thâm ý nào?
-Hừ. mọi người không thấy sao, cây thương trên tay người, chính là Long Thần Thương, bảo vật khai quốc của Nam Thiên. Nặng mấy chục cân, mà hoàng thượng múa nhẹ nhàng như không. Cỡ ấy cũng phải khổ luyện chục năm.
- khổ luyện chục năm? nhưng chẳng phải tên này bỏ bê chính sự, chỉ hái hoa thưởng nguyệt thôi sao?
- Đấy chính là chỗ cao minh của người. Để mưu đồ đại nghiệp thống nhất thiên hạ, người đã lừa bá quan văn võ, lừa cả muôn dân bách tính để tìm xem ai mới là trung thần phò tá cho mình.
- Nếu lão phu đoán không lầm. Mấyvị trung thần bị bãi chức sẽ rất nhanh trở lại triều đình.
-Như vậy cũng nguy hiểm quá đi, làm mất lòng tin sao có thể dễ dàng lấy lại.
- Muốn làm việc lớn, nguy hiểm tránh được sao? Chỉ bằng việc dẫn ngàn binh sĩ ra trận đủ thấy người có sự tự tin rất lớn. Chưa biết chừng, đây là kế hoạch người đã bày ra từ trước.
-Ghê gớm thật! lúc nãy lão tử lỡ mồm, không biết hoàng thượng có ghi hận Ta không nữa.
Vương Quan Lân rời khỏi kinh thành, chợt thấy đôi tai của mình nóng ran. dường như có nhiều người đang bận nói xấu gã.
Lúc nãy chém bừa vài câu, không nghĩ lại khiến đám dân đen ôm hận, thoá mạ gã nhiều hơn.
Nam Thành Bảo thúc ngựa ngay sát phía sau. Quan sát cử chỉ và lời nói của Quan Lân, bỗng thấy tò mò. gã hỏi.
- Hoàng thượng, những lời người nói trong kinh thành, có đúng là người vì muốn lập đại nghiệp nên mới đóng giả Hôn Quân trong mấy chục năm liền.
Vương Quan Lân giật thót.
- Ngươi... Trẫm là vua một nước, há có thể nói chơi sao. Tất cả đã nằm trong tính toán của trẫm. Ngươi muốn biết kế hoạch tỉ mỉ sao?
Nam Thành Bảo khúm núm dong ngựa chậm lại.
- vi thần không giám quá phận, mong hoàng thượng minh xét.
Vương Quan Lân thở phào một hơi, cũng may phận thần tử, Nam Thành Bảo không có gan chất vấn. Chứ thực ra Gã cũng chưa có ý niệm gì trong đầu. Chẳng qua lúc nãy nói cho bõ tức mà thôi.
- Ngươi quả nhiên là trung thần, kế hoạch, trẫm không thể nói. Còn vì sao ta lại úp mở trong kinh thành, sở dĩ nói vậy để lòng dân hoang mang. Thậy giả lẫn lộn. Gián điệp ngoại bang cài cắm bên trong khó nắm được quân tình của chúng ta.
- Hoàng thượng thánh minh.
Trong lòng Vương Quan Lân âm thầm đắc ý, mấy tên võ phu quả nhiên dễ bị lừa. Quãng đường còn lại, không dám ho he gì nữa, một mạch thẳng tiến Hoa Vô Khẩu.
Hoàng thành Nam Thiên Quốc và ba tỉnh lân cận được bao quanh bởi một dãy núi cao. hiểm trở
Hoa Vô khẩu thực chất là một hẻm núi kết nối thế giới rộng lớn bên ngoài với Hoàng Thành Nam Thiên Quốc. Nếu địch nhân lọt qua được hẻm núi này. coi như Hoàng thành đã rơi vào tay địch.
Địa hình Hoa Vô Khẩu dễ thủ khó công. Kim Ngạc Bưu, Kim tướng quân, vừa cắn hướng dương vừa điều binh khiển tướng vẫn dư sức chống cự trước Liên Quân.
Mất một ngày đi đường, Vương Quan Lân cùng Nam Thành Bảo đã tới doanh trướng của Kim Ngạc Bưu.
- Cái gì, ngươi nói hoàng thượng thân chinh đến Hoa Vô Khẩu?
Trong doanh trướng, Kim Ngạc Bưu và các tướng quân đang bàn chính sự, khi nghe một tên lính thông báo tin tức, bất giác nhìn nhau.
- Kỳ lạ, tên hôn quân đó, không phải sợ quá nên đến đây trốn đó chứ?
- Bàng Đô uý đa nghi rồi, nếu hoàng thượng muốn trốn thì có ngu dốt đến đâu cũng không trốn đến Hoa Vô Khẩu, nơi này đang có chiến sự a. Theo mặt tướng, người có nguyên do khác.
-Nguyên do khác, đừng nói hoàng thượng đến đây hạ lệnh chúng ta đầu hàng Liên Quân. nếu quả thật như thế, ta sẽ là người đầu tiên phản đối.
Kim Ngọc Bưu, ngồi ghế chủ toạ. Nghe tướng sĩ bàn luận sôi nổi quá mức. Ông vỗ mạnh lên bàn để thị uy.
- Tất cả yên lặng. Hoàng thượng chính là thiên tử, mọi người không được xuất khẩu cuồng ngôn, mạo phạm long uy.
- Kim đại soái! Người cũng hiểu rõ hoàng thượng của chúng ta là người thế nào mà. Ta ngồi đây là vì đại soái chứ không phải bán mạng vì hôn quân đó. Đoán chắc các vị tướng quân ngồi đây có nhiều người đồng ý với mạt tướng.
-Dạ phải đấy, ta chỉ phục vụ đại soái, chứ không phục tên kia. Ngài trung quân ái quốc, lấy xã tắc làm trọng. Nếu hoàng thượng ép chúngta đầu hàng, người nên cân nhắc cho kỹ a.
Kim Ngạc Bưu, lâm vào trầm tư. sau đó ngẩng đầu hỏi tên lính.
-Hoàng thượng đến rồi à?
-Bẩm đại soái, Hoàng Thượng cùng Nam Thành Bảo dẫn theo ngàn binh sĩ đang ở phía sau Hoa Vô Khẩu.
- Mọi người đừng làm quá lên, trước mắt cứ ra gặp người, xem ý định của người như thế nào đã.
Kim Ngạc Bưu cùng các tướng lĩnh rảo bước ra đón.
Vương Quang Lân vừa nhìn liền nhận ra, đám người này không phục tùng thân phận hôn quân của hắn. trong ánh mắt còn chứa chất sự khinh miệt.
Chỉ riêng lão tướng râu dài, khuôn mặt điềm tĩnh mặc chiến giáp bạc, đứng giữa. Thái độ có chút tích cực hơn.
- Mạt tướng, Kim Ngọc Bưu. tổng binh Hoa Vô Khẩu. bái kiến hoàng thượng. Không biết người thân chinh tới đây, không kịp nghênh giá từ xa, mong hoàng thượng thứ tội.
Vương Quang Lân cúi người, hay tay nâng vị tướng Quân đứng lên.
- Kim đại soái không cần đa lễ. Quân tình cấp bách, chúng ta vào doanh trướng nói chuyện.
Từ ngoài hoàng cung ngoảnh lại, chỉ thấy Thái hậu và Thái Giám Dư Úc ra tiễn biệt. Đế Vương vắng nhà, khó tránh" chó, gà" vào đó ỉa đái lung tung.
Song lúc này không thể quay đầu, muốn giữ được vương vị hoàng đế, muốn kéo dài cuộc mây mưa với các mỹ nhân thiên hạ. Vương Quan Lân nhất định phải đi.
Đoàn nhân mã đâu đó khoảng ngàn người, lầm lũi đi theo sau. Hai bên đường người người ra ngóng Tên Hôn Quân thân chinh tới chiến trường.
- Cuối cùng gã cũng chịu lộ mặt, ít ra còn chút khí tiết của đế vương a.
-Binh lực thế này chẳng đủ cho Liên Quân súc miệng.
- Nghe nói trước đây tên hôn quân này toàn úp mặt vào háng phi tần. mọi người nghĩ xem, gã có úp mặt vào háng kẻ thù để thuần phục không?
Một tràng cười vang rộ lên. Mấy lời đàm tiếu không thoát khỏi đôi tai của Vương Quan Lân. gã đảo thương trên yên ngựa, hung hăng chém vỡ nát tượng sư tử đá ven đường.
- Hỗn xược, Trẫm hành sự thế nào? các ngươi có quyền nói sao!
đám dân đen sợ đến xanh mặt. Nhưng vẫn không tỏ vẻ quy phục a. Dân không phục, Quan Lân lấy gì làm điểm tựa tinh thần kháng địch đây.
- Nam Thiên Quốc Bảy đời chỉ có lão thái Tông mở mang bờ cõi, các đời về sau chỉ an phận giữ nước là vì đâu.? Dân không Phục, quần thần chia bè kết phái...
Nếu không nhờ trẫm ăn chơi chác táng dẫn tới hoạ vong quốc. Làm sao có thể biết được Gian Trung Chi Thần.
Trẫm muốn cải tổ Nam Thiên Quốc để bá tánh thoát cảnh nghèo đói. Vậy mà các ngươi chẳng chịu hiểu cho trẫm. Nếu trẫm quả thực là hôn quân vô đạo, liệu có dám dẫn ngàn quân đối chọi Liên Quân ba nước?
Nam Thành Bảo, chúng ta đi!
những người đứng hóng hai ven đường chợt ngây người như gỗ đá. Lời của Vương Quan Lân nghe vô lý nhưng vẫn đúng một khía cạnh nào đấy.
- Đúng là miệng lưỡi con giời có khác. Chống chế là giỏi.
- ngươi ít học, nghe qua không hiểu, kẻ sĩ mới nghe được thâm ý.
- Thâm ý nào?
-Hừ. mọi người không thấy sao, cây thương trên tay người, chính là Long Thần Thương, bảo vật khai quốc của Nam Thiên. Nặng mấy chục cân, mà hoàng thượng múa nhẹ nhàng như không. Cỡ ấy cũng phải khổ luyện chục năm.
- khổ luyện chục năm? nhưng chẳng phải tên này bỏ bê chính sự, chỉ hái hoa thưởng nguyệt thôi sao?
- Đấy chính là chỗ cao minh của người. Để mưu đồ đại nghiệp thống nhất thiên hạ, người đã lừa bá quan văn võ, lừa cả muôn dân bách tính để tìm xem ai mới là trung thần phò tá cho mình.
- Nếu lão phu đoán không lầm. Mấyvị trung thần bị bãi chức sẽ rất nhanh trở lại triều đình.
-Như vậy cũng nguy hiểm quá đi, làm mất lòng tin sao có thể dễ dàng lấy lại.
- Muốn làm việc lớn, nguy hiểm tránh được sao? Chỉ bằng việc dẫn ngàn binh sĩ ra trận đủ thấy người có sự tự tin rất lớn. Chưa biết chừng, đây là kế hoạch người đã bày ra từ trước.
-Ghê gớm thật! lúc nãy lão tử lỡ mồm, không biết hoàng thượng có ghi hận Ta không nữa.
Vương Quan Lân rời khỏi kinh thành, chợt thấy đôi tai của mình nóng ran. dường như có nhiều người đang bận nói xấu gã.
Lúc nãy chém bừa vài câu, không nghĩ lại khiến đám dân đen ôm hận, thoá mạ gã nhiều hơn.
Nam Thành Bảo thúc ngựa ngay sát phía sau. Quan sát cử chỉ và lời nói của Quan Lân, bỗng thấy tò mò. gã hỏi.
- Hoàng thượng, những lời người nói trong kinh thành, có đúng là người vì muốn lập đại nghiệp nên mới đóng giả Hôn Quân trong mấy chục năm liền.
Vương Quan Lân giật thót.
- Ngươi... Trẫm là vua một nước, há có thể nói chơi sao. Tất cả đã nằm trong tính toán của trẫm. Ngươi muốn biết kế hoạch tỉ mỉ sao?
Nam Thành Bảo khúm núm dong ngựa chậm lại.
- vi thần không giám quá phận, mong hoàng thượng minh xét.
Vương Quan Lân thở phào một hơi, cũng may phận thần tử, Nam Thành Bảo không có gan chất vấn. Chứ thực ra Gã cũng chưa có ý niệm gì trong đầu. Chẳng qua lúc nãy nói cho bõ tức mà thôi.
- Ngươi quả nhiên là trung thần, kế hoạch, trẫm không thể nói. Còn vì sao ta lại úp mở trong kinh thành, sở dĩ nói vậy để lòng dân hoang mang. Thậy giả lẫn lộn. Gián điệp ngoại bang cài cắm bên trong khó nắm được quân tình của chúng ta.
- Hoàng thượng thánh minh.
Trong lòng Vương Quan Lân âm thầm đắc ý, mấy tên võ phu quả nhiên dễ bị lừa. Quãng đường còn lại, không dám ho he gì nữa, một mạch thẳng tiến Hoa Vô Khẩu.
Hoàng thành Nam Thiên Quốc và ba tỉnh lân cận được bao quanh bởi một dãy núi cao. hiểm trở
Hoa Vô khẩu thực chất là một hẻm núi kết nối thế giới rộng lớn bên ngoài với Hoàng Thành Nam Thiên Quốc. Nếu địch nhân lọt qua được hẻm núi này. coi như Hoàng thành đã rơi vào tay địch.
Địa hình Hoa Vô Khẩu dễ thủ khó công. Kim Ngạc Bưu, Kim tướng quân, vừa cắn hướng dương vừa điều binh khiển tướng vẫn dư sức chống cự trước Liên Quân.
Mất một ngày đi đường, Vương Quan Lân cùng Nam Thành Bảo đã tới doanh trướng của Kim Ngạc Bưu.
- Cái gì, ngươi nói hoàng thượng thân chinh đến Hoa Vô Khẩu?
Trong doanh trướng, Kim Ngạc Bưu và các tướng quân đang bàn chính sự, khi nghe một tên lính thông báo tin tức, bất giác nhìn nhau.
- Kỳ lạ, tên hôn quân đó, không phải sợ quá nên đến đây trốn đó chứ?
- Bàng Đô uý đa nghi rồi, nếu hoàng thượng muốn trốn thì có ngu dốt đến đâu cũng không trốn đến Hoa Vô Khẩu, nơi này đang có chiến sự a. Theo mặt tướng, người có nguyên do khác.
-Nguyên do khác, đừng nói hoàng thượng đến đây hạ lệnh chúng ta đầu hàng Liên Quân. nếu quả thật như thế, ta sẽ là người đầu tiên phản đối.
Kim Ngọc Bưu, ngồi ghế chủ toạ. Nghe tướng sĩ bàn luận sôi nổi quá mức. Ông vỗ mạnh lên bàn để thị uy.
- Tất cả yên lặng. Hoàng thượng chính là thiên tử, mọi người không được xuất khẩu cuồng ngôn, mạo phạm long uy.
- Kim đại soái! Người cũng hiểu rõ hoàng thượng của chúng ta là người thế nào mà. Ta ngồi đây là vì đại soái chứ không phải bán mạng vì hôn quân đó. Đoán chắc các vị tướng quân ngồi đây có nhiều người đồng ý với mạt tướng.
-Dạ phải đấy, ta chỉ phục vụ đại soái, chứ không phục tên kia. Ngài trung quân ái quốc, lấy xã tắc làm trọng. Nếu hoàng thượng ép chúngta đầu hàng, người nên cân nhắc cho kỹ a.
Kim Ngạc Bưu, lâm vào trầm tư. sau đó ngẩng đầu hỏi tên lính.
-Hoàng thượng đến rồi à?
-Bẩm đại soái, Hoàng Thượng cùng Nam Thành Bảo dẫn theo ngàn binh sĩ đang ở phía sau Hoa Vô Khẩu.
- Mọi người đừng làm quá lên, trước mắt cứ ra gặp người, xem ý định của người như thế nào đã.
Kim Ngạc Bưu cùng các tướng lĩnh rảo bước ra đón.
Vương Quang Lân vừa nhìn liền nhận ra, đám người này không phục tùng thân phận hôn quân của hắn. trong ánh mắt còn chứa chất sự khinh miệt.
Chỉ riêng lão tướng râu dài, khuôn mặt điềm tĩnh mặc chiến giáp bạc, đứng giữa. Thái độ có chút tích cực hơn.
- Mạt tướng, Kim Ngọc Bưu. tổng binh Hoa Vô Khẩu. bái kiến hoàng thượng. Không biết người thân chinh tới đây, không kịp nghênh giá từ xa, mong hoàng thượng thứ tội.
Vương Quang Lân cúi người, hay tay nâng vị tướng Quân đứng lên.
- Kim đại soái không cần đa lễ. Quân tình cấp bách, chúng ta vào doanh trướng nói chuyện.