Thất Thân Làm Thiếp

Chương 118119 : Đau lòng

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Bên trong kiệu, Vãn Thanh ngồi yên trên đùi Phượng Cô, hai tay ôm đầu, mồ hôi vã ra đầm đìa, hô hấp gấp gáp, chuyện trong đầu như muốn vỡ tung òa ra, nhưng không thể nào ra nổi, nàng cố gắng nhớ bao nhiêu thì lại càng khiến hình ảnh nhạt nhòa đi bấy nhiêu, càng lúc càng đau đầu dữ dội.



"Đừng suy nghĩ nữa… Đừng… suy nghĩ nữa… biết không?" Phượng Cô nghe nàng rên rỉ thống khổ, mồ hôi đầm đìa từng giọt, lòng hắn đau như có kim châm.



Hắn không nghĩ tới, thuốc kia sẽ làm Vãn Thanh đau đớn như thế, sớm biết như vậy, hắn sẽ không bao giờ cho nàng uống thứ thuốc kia.



Hắn hối hận! Thật sự hối hận.



"Tại sao ta lại không nhớ ra! Đầu đau quá …." Vãn Thanh rên rỉ, âm thanh khó nhọc, càng làm cho Phượng Cô đau lòng.



Hắn đem nàng ôm chặt trong lòng, nặng nề lên tiếng, mang theo sự nức nở: "Ngoan, … đừng suy nghĩ nữa, đã mời đại phu rồi, sẽ nhanh giải trừ được nỗi thống khổ này."



Vãn Thanh cảm thấy trên mu bàn tay có điểm ấm áp, là… nước mắt, nàng đau khổ quay đầu lại nhìn, thấy … hắn không kịp lau những giọt nước mắt trên mi.



Đôi môi tái nhợt của nàng yếu ớt nở nụ cười: "Tại sao người lại khóc?"



"Nói bậy! Ai khóc! Ta thấy nàng như thế, tay dính lệ ở mặt nàng, sau đó không để ý bị dây lên mặt thôi!" Hắn nói, tuấn nhan hiện lên một mảng ửng đỏ.



Tuấn nhan hắn, vô cùng mất tự nhiên.



Phượng Cô hắn, tại sao lại chật vật như thế chứ! Tại sao mỗi lần đụng với nàng, hắn đều lâm vào tình trạng này chứ!



"Ha ha…" nàng yếu ớt cười một tiếng, nhẹ nhẹ giọng, như cánh hoa cúc lay trong gió mùa thu.



Phượng Cô thấy vậy, trên mặt càng sầu não, nhưng hắn cảm nhận thấy, mặt nàng đã chuyển biến rất nhiều, tựa hồ không còn thống khổ nữa.



Hắn hiểu, nếu nàng chuyển suy nghĩ sang những thứ khác, không dùng sức tập trung suy nghĩ nữa thì đầu sẽ không bị đau. Vì vậy, giận dữ hung tợn nói: "Nàng vẫn còn muốn cười ah, sao dám nói ta khóc chứ, ta đường đường là Phượng Gia của Phượng Vũ Cửu Thiên, minh chủ võ lâm, há là loại tiểu nam nhân dễ rơi lệ sao!"



"Ta… không có cười người mà…" nàng nhợt nhạt nói… "Ta thật sự không có cười người mà…"



"Không cười nữa, nếu còn cười nữa, đừng trách ta!" Phượng Cô trừng mắt, mang theo sự uy hiếp.



Nàng ngoan ngoãn trên đùi hắn, gật đầu đáp lại, nhưng đầu nàng vẫn đau khôn tả, quấn lấy nàng không tha, tay nàng, bấu chặt vào nhau để chống lại cơn đau.



Nàng không muốn làm hắn lo lắng quá mức!



Nhìn nàng bấu chặt đôi tay chống chọi với nỗi đau, tim hắn, đau đớn khó chịu, khẽ cầm lấy tay nàng, đặt lên đôi môi mình.



Đôi môi lạnh giá, nhẹ cất lời: "Thật xin lỗi…" mỗi lời nặng tựa ngàn cân.



"Vì sao nói như vậy…?" nàng hòi, ánh mắt kiên nghị nhìn hắn, không biết sao hắn lại nói thế đây?



Hắn, có chỗ nào phải xin lỗi nàng sao?



Hắn cũng không có mở lời nữa, chỉ dùng sức ôm chặt nàng trong lòng, đầu đặt trên bả vai nàng, miệng thấp giọng hỏi han: "Nàng hận ta đi, khi nàng khôi phục trí nhớ, nàng sẽ hận ta…"



Hắn quyết định, sẽ để nàng nhanh chóng khôi phục trí nhớ, hắn không thể nhìn nàng hai ba ngày lại phát tác đau đầu như thế, như vậy, việc bị nàng hận còn không sánh được với nỗi đau trong lòng hắn.



"Người nói cái gì?" tựa hồ nghe những lời Phượng Cô nói, nhưng nàng không hiểu, lại hỏi lại: "Người nói cái gì?"



Phượng Cô lạnh mặt đi, sau đó nói: "Không có gì, đầu nàng còn đau không?"



"Ân, ta có thể chịu được…" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, cơn đau đàu chưa hề có dấu hiệu giảm đi, nhưng nhìn bộ dạng đau lòng của hắn, nàng chỉ có thể cố nén ở trong lòng.



Phượng Cô một tay bế nàng, một tay nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, xoay xở tạo một vị trí thoải mái để nàng an tâm ngủ.



Sắc mặt nàng dần dần hồi lại nhiều phần, mày cũng không còn nhăn lại nữa.



Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên đôi mắt ngấn lệ kia, yên lặng rồi nói một câu: "Thật xin lỗi."



….



Nam Phương Viện lúc này đã có lão thần y chờ ở đó, người này ngoài năm mươi, râu tóc đã bạc trắng, nhưng nhìn rất dẻo dai, thoạt nhìn đã biết là người chính trực.



Kiệu vừa dừng lại, Phượng Cô bế Vãn Thanh đi vào trong phòng, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài phòng, nhìn lão đại phu, sắc mặt một mảnh xanh mét, gào thét: "Thuốc này rốt cục là như thế nào, tại sao lại làm nàng thống khổ như thế."



Lão đại phu không hề sợ hãi, chậm rãi cất mấy thứ đồ ở hòm thuốc, thấy hắn hỏi, chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: "Phượng Gia, lão lúc đầu đưa thuốc cho ngươi, có nói không để được nàng gặp bất cứ sự kích thích nào, nhất là những người, những sự vật trước kia, không để nàng nghe được, nhìn được, bởi vì… những điều này sẽ gợi lên trí nhớ trong tiềm thức của nàng. Thuốc này có nhiều mặt, nếu nàng gặp kích thích, những chuyện trước kia nàng không nhớ ra, mà cố gắng nhớ, kiên trì nghĩ, như vậy lại càng đau đớn dữ dội, nghiêm trọng hơn."



"Nhưng ngươi không nói rằng sẽ nghiêm trọng tới mức này, khiến nàng thống khổ như thế!" trên mặt Phượng Cô cuồng phong nổi lên, thô bạo phẫn nộ, một tay nắm chặt vai lão y.



Lão y quát lớn: "Ta nói Phượng Gia a! Sự đau đớn kia, ta không ngờ tới được. Bởi cô nương này ý chí quá! Nếu nàng liều mạng như thế, không có cách nào hết."



"Tại sao uống thuốc này rồi nàng lại có thể mơ hồ nhớ tới chuyện trước kia chứ! Có phải là thuốc của ngươi không thể quên được phải không!" Phượng Cô tức giận quát, trên mặt thập phần lo lắng.



Lời này nói ra quả thực đụng đến sĩ diện của lão y, hắn thấy có người nói y thuật của hắn không tốt, vì vậy mếu máo: "Ngươi không được nói bậy, y thuật của ta không hề kém, sao lại không mất được trí nhớ chứ!"



"Không được, nàng vẫn thường xuyên nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra." Hắn cố ý công kích.



"Ta đã nói qua, muốn khống chế một người không phải việc dễ dàng, mỗi người có một tâm ý riêng, vị cô nương này chắc là trước kia đã trải qua chuyện gì rất đau lòng, cho nên chỉ cần chạm nhẹ vào một sự việc cũng khiến nàng mơ hồ nhìn ra điều gì đó. Nếu như nói nàng là người bình tĩnh, nhưng cả đời nàng cũng sẽ không thể nhớ ra được chuyện cũ, chớ nói rằng là vì đó mà đau đầu." Lão y chậm rãi nói, đôi mắt chăm chú nhìn Phượng Cô.



"Không có thuốc gì ngăn được sao?" Hắn lo lắng hỏi han, trong lòng không khỏi lo lắng.



Lão y cười một tiếng, chậm rãi cười nói, sau đó kiên định như sắt nói: "Không có."



Phượng Cô trừng mắt nói: "Nói như vậy, ngươi … thần y vô dụng."
Mặt nàng ửng đỏ, nàng thật sự thích khối ngọc này -, tuy không phải tuyệt đối đẹp đẽ quý giá, nhưng rất lóng lánh, làm cho lòng người say mê.



Nàng vươn người ra, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ửng, đặt lên mặt hắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi sau đó lui trở về.



Phượng Cô đưa tay lên mặt, nhẹ nhàng đặt lên chỗ nàng vừa hôn, trong lòng, cảm giác hạnh phúc chợt dâng lên.



Hóa ra hạnh phúc thật sự chỉ đơn giản như thế.



Vì sao từ trước tới giờ hắn không hề hay biết điều này?



… ….



Ngồi lâu trong đình, tâm trí nàng cũng dần phiêu lãng



Nàng và Phượng Cô trước kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Vì sao hắn nhất định không chịu nói cho nàng, vì sao hắn không thể nói?



"Ngư nhi, ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn nhất định không chịu nói ra chuyện trước kia, còn nói chờ đến thời điểm thích hợp, lúc nào mới là thời điểm thích hợp chứ? Hắn không nói ra, lòng ta vô phương dỡ đi sự phòng thủ vẫn dành để bài xích hắn, ta cảm thấy, lúc này ta càng tiếp nhận hắn, tương lai ta sẽ càng phải hối hận -, tại sao lại thế?" Vãn Thanh cúi người thì thào hỏi han con cá, nhưng con cá làm sao mà trả lời nàng được? Nó chỉ có thể ngẫu nhiên quẫy mình một cái, rồi lại bơi ra.



"Thượng Quan Vãn Thanh!" Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy dịu dàng vang lên.



Nàng nhẹ nhàng quay đầu, thấy Chu Nguyệt nhi đứng ở đàng kia, quần áo màu phấn hồng, gương mặt khuynh thành ôn nhu vui vẻ, nhìn qua có vẻ rất thân thiện dễ thương.



Nhưng trong lòng Vãn Thanh, thật ra chỉ có hận ý, nồng đậm như lửa, sắp sửa bốc khói ( bạn Nhi cũng không hiểu T_T).



Vãn Thanh không tự giác xiết chặt ti quyên trong tay, rồi sau đó chậm rãi khôi phục sự trấn tĩnh, bày ra một nụ cười thản nhiên.



"Ngươi cũng là Thượng Quan Vãn Thanh." Cô ta cũng cười một tiếng, bước đi nhẹ nhàng, thướt tha yêu kiều lướt đến.



"Đúng thì sao? Mà sai thì sao?" Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn cô ta, trong lòng tuy muốn cự tuyệt trả lời, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.



Nữ nhân này, chỉ cần liếc mắt, Vãn Thanh liền biết cô ta không có thiện chí.



"Nếu đúng, chúng ta có chuyện đáng phải nói, nếu không, đương nhiên sẽ ít đi rất nhiều chuyện có thể nói?" Nét mặt cô ta tươi cười như hoa, trong dịu dàng lại có độc kiếm.



"Ngươi biết Thượng Quan Vãn Thanh?" Nàng hỏi, cô ta im lặng, nhưng lại đồng nghĩa với câu trả lời có.



Đối với chuyện của nàng trước kia, nàng thật là phi thường muốn biết, chuyện này đã hành hạ nàng rất lâu.



"Ta mặc dù không biết rõ ràng tất cả chuyện của Thượng Quan Vãn Thanh, nhưng chuyện của Vãn Thanh và Cô thì ta biết rất rõ." Cô ta uyển chuyển nhu thuận cười một tiếng, thoạt nhìn vô hại, nhưng thật ra ẩn chứa rất nhiều âm mưu.



"Ta có thể nghe một chút không?" Nàng hỏi.



"Đương nhiên, nếu ngươi muốn nói ta có thể nói cho ngươi nghe, chỉ có điều ….. " Chu Nguyệt nhi bầy ra cái dáng vẻ muốn nói lại thôi.



"Chỉ có điều cái gì?" Vãn Thanh không để ý tới sự giả vờ giả vịt của cô ta, chỉ tỉnh táo hỏi han. Nàng nhìn là biết Chu Nguyệt nhi này tới đây, chính là vì muốn nói cho nàng chuyện đã xảy ra giữa nàng và Phượng Cô trước kia, cho nên nàng không lo cô ta sẽ không nói! Nhưng nàng vẫn ác cảm với thái độ giả vờ này của cô ta.



"Chỉ có điều việc này, nếu Cô đã không muốn để ngươi biết, nếu ta nói ra, chỉ sợ sẽ làm hắn giận, ta cũng không muốn hắn giận, chẳng …… " Cô ta lại bắt đầu giở trò ngập ngừng.



Vãn Thanh thấy vậy cũng phiền, trực tiếp ngửa bài: "Ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng, không nên quanh co lòng vòng như thế, chuyện ngươi nói hôm nay, ta sẽ không nói với bất kỳ ai khác, cái…này ta có thể cam đoan, ngươi yên tâm được rồi."



"Ân, ta đây an tâm." Chu Nguyệt nhi cười một tiếng. Cô ta chỉ đang chờ có câu nói đây, vốn dĩ cô ta định để Chu Nhu Nhi tới, nhưng tiện nhân kia dạo gần đây quá thông minh, cho dù cô ta có nói gì, Nhu nhi cũng không chịu đi, thật sự là làm cô ta tức muốn chết.



Rơi vào đường cùng, cô ta không thể làm gì hơn là đích thân đi làm, gần đây cô ta đã thăm dò rõ ràng, Thượng Quan Vãn Thanh mất trí nhớ thực sự không phải do bị thương ở đầu, mà là bị người ta cho uống thuốc mất trí nhớ, hơn nữa, dược lực của thứ thuốc đó cũng không được mạnh lắm, thế nên ngày đó Vãn Thanh mới đau đầu đến vậy.



Thuốc của lão y đó, nghe nói là có thể chấn trụ trí nhớ -, nhưng phải uống hàng ngày, nếu không, sẽ bị trí nhớ hành hạ, thậm chí khôi phục trí nhớ.



"Có một số việc, chỉ một mình ngươi mới có thể cảm nhận, nếu để người khác nói, sẽ thiếu đi rất nhiều tình cảm." Chu Nguyệt nhi cười một tiếng nói, cô ta cũng không định nói hết với Thượng Quan Vãn Thanh, bởi vì rất nhiều chuyện, nếu Vãn Thanh không tự mình nhớ ra, lại dựa vào lời người khác nói -, chỉ sợ sẽ không đủ hận Phượng Cô, có lẽ còn có thể lựa chọn tha thứ hắn.



Không thể để chuyện này xảy ra.



Nhưng nếu Vãn Thanh tự mình nhớ ra thì lại khác biệt rất lớn.



"Ta không nhớ ra chuyện trước kia." Vãn Thanh bình tĩnh nói, nàng nghe ra Chu Nguyệt nhi có biện pháp giúp nàng khôi phục trí nhớ.



"Ta biết." Chu Nguyệt nhi quyến rũ cười một tiếng, rồi sau đó chậm rãi nói: "Kỳ thật ngươi muốn khôi phục trí nhớ cùng không phải việc khó."



"Phải làm thế nào mới có thể khôi phục trí nhớ?" Nàng hỏi, bắt đầu không hiểu gì. Chu Nguyệt nhi nói muốn khôi phục trí nhớ không khó, nếu nàng mất trí nhớ là chuyện ngoài ý muốn, làm sao lại dễ khôi phục lại được, nếu có thể nhớ ra trong một sớm một chiều, chỉ có một khả năng, đó chính là nàng đã bị người khác cho uống thuốc mất trí nhớ.



Nhưng rốt cuộc là ai đã làm vậy?



Là Phượng Cô sao?



Tại sao hắn lại phải làm thế?



Trong lòng nàng bắt đầu rối như tơ vò.



Nhưng vẻ mặt vẫn duy trì được sự trấn tĩnh tự nhiên. Nàng biết, trước mặt kẻ xấu không được buông lỏng bản thân.



"Không phải ngày nào ngươi cũng uống thuốc sao? Nếu ngừng uống thuốc, ngươi thử nói xem tình hình sẽ thế nào? Thuốc nào cũng có ba phần độc, chân lý này chưa bao giờ sai." Chu Nguyệt nhi nói xong, không đợi Vãn Thanh nói gì, đã nhẹ nhàng rời đi.



Mục đích của cô ta đã hoàn thành, bằng sự thông minh của Vãn Thanh, chắc chắn không khó trong việc đoán ra ý tứ của cô ta