Thất Thân Làm Thiếp
Chương 120 : Tìm lại trí nhớ
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
"Phu nhân, ngài uống thuốc đi." Tỳ nữ bê bát thuốc đen ngòm, đưa cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhìn bát thuốc, ngưng thần, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua cái bát.
Thuốc này, không phải vì thân thể nàng không tốt, mà là vì xóa đi trí nhớ của nàng –?
Quả thật nàng không thể đón nhận sự thật đó.
Nàng rất muốn dối gạt bản thân Chu Nguyệt nhi đang nói láo, nhưng lòng nàng hiểu rất rõ, Chu Nguyệt nhi không giống đang nói láo.
Phượng Cô, nếu thật sự là thế, ta và người biết nhìn mặt nhau thế nào?
"Phu nhân, ngài uống thuốc đi! Để nguội sẽ mất công dụng!" tỳ nữ thấy Vãn Thanh có vẻ mặt cổ quái, chỉ nhìn bát thuốc chăm chú không biết đang suy nghĩ cái gì, thật là kỳ quái, vì vậy đành lên tiếng thúc giục.
"…Cứ để đó đi! Một chút nữa ta sẽ uống, ngươi lui xuống trước đi!" Vãn Thanh nói, trong thanh âm có vài phần ủ rũ.
Quá nhiều buồn bực mà lại chẳng thể tán bớt.
"Nhưng..." tỳ nữ khó xử nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh lườm tỳ nữ một cái sắc như dao, nói: "Nhưng cái gì?"
Nàng đột nhiên hiểu ra, cũng thấy có chút giận dữ, lúc này mới nhớ ra, vì sao mỗi lần nàng uống thuốc, tỳ nữ này đều nhìn nàng chăm chú -, lúc ấy nàng không cảm thấy gì, lúc này nhớ ra mới cảm thấy có điểm không hợp lý.
Chỉ có thể trách bản thân mất cảnh giác, dĩ nhiên không phát hiện ra điểm kỳ quái này.
Vãn Thanh cầm bát thuốc, đi tới bên bồn hoa, đổ xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Được tưới bằng thuốc nước cũng coi như phì nhiêu, mỗi ngày một chén, nhất định có thể khiến cây hoa này khỏe mạnh.
Nhẹ nhàng nhìn phương xa, trong lòng im lặng, chỉ hy vọng, lời của Chu Nguyệt Nhi không phải sự thật.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, tâm trạng cũng không vui, từ sớm nàng đã đuổi Phượng Cô trở về ngủ, bản thân mình thì trằn trọc mãi cũng không ngủ được.
Đúng vào… lúc này, một thân ảnh bay vào, Vãn Thanh cả kinh đang muốn kêu cứu.
Đã bị người kia bịt miệng.
Đập vào mắt nàng, là một gương mặt tuấn tú quen thuộc, một gương mặt cười rất vui vẻ.
Hắn tươi cười nhìn nàng nói: "Là ta."
Rồi sau đó liền thả tay ra, Vãn Thanh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào hắn, như thể đang tìm kiếm cái gì đó trên người hắn.
Theo nàng suy đoán, người này, trước kia đối với nàng vô cùng quen thuộc, nếu không, hắn không có khả năng nói một câu "Là ta" đã thả tay.
Bất quá nhìn hắn không có tâm kế, có lẽ không có ý đồ gì với nàng, chỉ vui vẻ ngồi ở đầu giường, nói liên hồi:
"Xem ra lần này họ Phượng – đối xử với ngươi không tồi, cư nhiên cho ngươi hoa viên lớn nhất sơn trang, hại ta tìm gần chết, lần này hắn thông minh hơn nhiều, cả Phượng Vũ Cửu Thiên không mấy người biết hành tung của ngươi, còn bố trí rất nhiều ám vệ, hại ta thiếu chút nữa là tìm không ra!"
"Ta xem ngươi rồi cũng trở về Tuyết Linh Các thôi, như vậy ta muốn tìm ngươi cũng dễ dàng -, hơn nữa ta cũng không thích đến Phượng Vũ Cửu Thiên, vừa nhìn thấy bản mặt tên Phượng Cô ta đã thấy ngứa mắt. Tên Vương bát đản – máu lạnh.
" Không đề cập tới hắn không đề cập tới hắn! Nhắc tới ta liền thấy tức."Hắn cứ nói luôn mồm, từ đầu tới đuôi, chẳng qua là đang nói về Phượng Cô.
Nhưng mặc dù hắn như thế, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng cảm thấy có một thứ tình cảm thân thiết đang trào dâng.
Không biết vì sao, chỉ nhìn hắn cười như vậy, nàng cũng thấy vui vẻ theo, như bị lây sự vui vẻ từ hắn, nàng không tự giác cười.