Thất Thân Làm Thiếp

Chương 128 : – một kiếm xuyên tim

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Đêm khuya, bầu trời rộng lớn đen đặc như mực, vài vì sao trơ trọi tỏa ánh sáng le lói, mặt trăng thẹn thùng giấu mình sau một đám mây hờ hững. Trên bầu trời Nam Phượng Viên đột nhiên bắn lên một chùm sáng, sáng lạn như hoa, bắn tung ra rồi chậm rãi tan biến.



Rồi sau đó, liên tiếp pháo hoa được bắn lên, trong phút chốc đốt cả bầu trời đêm sáng lên, lóng lánh mà mỹ lệ.



Nàng bảo hạ nhân chuẩn bị pháo hoa, là để che dấu pháo hiệu của nàng, đột nhiên bắn một bông pháo hoa nhất định sẽ làm người khác chú ý -, còn đánh rắn động cỏ, bất lợi cho việc đào tẩu của nàng



Phượng Cô, hắn quyết tâm không thả nàng ra đi.



Nhưng nàng lại không muốn ở lại đây dù chỉ là thêm một khắc.



Dù cho hắn có yêu, cũng không thể đưa những thứ đã mất đi quay về.



Bất quá vẫn còn chỗ may mắn, hắn hạ lệnh cho người hầu thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.



Cho nên khi nàng nói muốn xem pháo hoa, trời chưa tối bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi.



Nhưng cũng không tệ, nàng ít được xem pháo hoa, giờ xem cũng thấy có hứng thú.



Ngồi trong sân, nhìn từng bông pháo hoa lần lượt nở rộ, biến ảo ra những đóa hoa các loại, còn ra các loài động vật khác nhau, đúng là rất tuyệt đẹp.



Xem một hồi, tính toán thời gian chắc cũng không sai biệt nhiều lắm.



Nàng giơ ti quyên lên che miệng ngáp một cái, ánh mắt cũng mệt mỏi rất nhiều, Hồng Thư đứng cạnh nhìn thấy, liền hỏi: "Phu nhân mệt nhọc sao?"



Cả Phượng phủ, chỉ có khi gặp Hồng Thư là nàng thấy vui vẻ một chút.



Nhớ lúc Hồng Thư nhìn thấy nàng, gương mặt kinh ngạc sững sờ.



Nha đầu thẳng thắn mà ghét kẻ ác như thù này, dĩ nhiên ôm lấy nàng khóc rống, như thể nước mắt một đời dồn vào lần khóc đấy.



Cổ có Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành, nàng thật lòng sợ là nếu để Hồng Thư khóc nữa thì cả Phượng Vũ Cửu Thiên cũng bị cuốn trôi.



Nhưng thực sự trong lòng nàng rất cảm động, khi ôm lấy Hồng Thư, mắt nàng cũng ầng ậc nước, Hồng Thư là tri kỷ duy nhất của nàng tại Phượng gia.



Chỉ tiếc, mới quen không lâu đã phải xa nhau.



"Đúng vậy, có chút mệt nhọc, ta muốn nghỉ ngơi." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, khẽ thở dài.



"Dừng lại, phu nhân mệt rồi, các ngươi dọn dẹp xong nhớ lui ra hết!" Hồng Thư bắt đầu chỉ huy người hầu dọn dẹp.







Đuổi Hồng Thư rời đi, Vãn Thanh nằm ở trên giường, lẳng lặng chờ Tà Phong đến.



Đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên một bóng người, cửa sổ bị kéo ra, vừa chớp mắt một cái bóng người đó đã vững vàng nhảy vào phòng.



Vãn Thanh cười vui vẻ, ngồi dậy, thấy người kia cười đến mức mắt chỉ còn bằng sợi chỉ



"Thanh nhi… " hắn nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng không hề che dấu sự hoan hỉ




Nàng luống cuống thất thần. Nàng làm bị thương người khác từ lúc nào vậy?



Nàng trợn mắt. Không biết làm sao nhìn Phượng Cô.



Đôi mắt hắn đen láy như mực. Sâu như vực thẳm, không thấy được là vui hay là giận, chỉ nhìn nàng chăm chú, dường như muốn thu lấy cả linh hồn nàng.



Tai nàng ong ong. Hình như Hoàng Kỳ và Lục Cầm muốn đánh về phía nàng, bị hắn chặn lại.



Nhưng nàng không hiểu. Chỉ khiếp sợ.



Phượng Cô nhếch môi cười nhạt, làm ai nhìn cũng chua xót, rồi sau đó tàn nhẫn nói: "Nàng dĩ nhiên muốn giết ta?" Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn



"Ta… ta… " Vãn Thanh nói liền hai chữ TA, nhưng không biết phải giải thích như thế nào mới phải, nàng xác thật đã làm hắn bị thương, nhưng tại vì hắn muốn giết Tà Phong!



Vết thương của hắn trào máu, thấm ướt hắc y, từng giọt máu như con rắn màu đỏ, lăn dọc theo lưỡi kiếm, lần lượt chảy xuống tay nàng.



Nàng – sợ hãi, tay cũng chậm rãi run lên.



Phượng Cô vẫn chỉ cười, nhìn nàng chăm chú, nụ cười mang theo sự khủng bố, làm nàng luống cuống thất thần, chỉ biết nhìn hắn.



"Nàng đâm đi! Nàng đâm đi, có thể chết dưới tay nàng, ta không hối hận -, ha ha." Hắn cười tàn nhẫn, ngón tay thon dài nắm lấy lưỡi kiếm, dùng toàn lực, trong phút chốc, một dòng máu lại trào ra, dọc theo thân kiếm, chảy tới tay Vãn Thanh, nhưng nàng không thể buông tay ra



Tứ tỳ vọt tới: "Gia, không cần… "



Nhưng Phượng Cô không thèm liếc mắt nhìn bốn người, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện của ta, còn cần các ngươi tham gia sao?"



"Nhưng gia……… " tứ tỳ bắt đầu khóc nức nở, các nàng chưa bao giờ thấy gia như vậy? Gia chưa bao giờ như thế -, nhưng hôm nay lại...



"Lời ta nói không còn ai nghe phải không?" Hắn quát lên, cả bốn cùng lui lại một bước



Phượng Cô, vẫn nhìn Vãn Thanh, chưa từng nháy mắt, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng: "Không phải nàng muốn đi sao? Tốt thôi, chỉ cần nàng đâm tiếp, đâm thật mạnh, ta chết rồi, nàng có thể rời đi!"



Hắn trầm tĩnh nói, ngón tay chỉ vào miệng vết thương.



Vãn Thanh lắc đầu, hoảng hốt luống cuống: "Phượng Cô, ngươi đừng ép ta, ta cũng không muốn giết ngươi… " thanh âm của nàng bắt đầu nức nở, nàng không hiểu, vì sao hắn phải đeo bám đến mức độ này!



Không hiểu!



Rốt cuộc là tại sao chứ?



"Ta không ép nàng." Phượng Cô khẽ cười, trăng cũng không đẹp bằng nụ cười đấy, sắc mặt hắn tái nhợt, nụ cười tuyệt sắc khuynh thành càng khiến người ta tâm kinh nhục chiến: "Lời ta nói là sự thật, chỉ khi nàng đâm ta thật sâu, mới khiến ta hoàn toàn hết hy vọng."



Người chết rồi, tâm cũng phải chết thôi?



Hắn cười yếu ớt, tay nắm lưỡi kiếm đột nhiên dùng sức, khiến kiếm xuyên sâu vào, toàn bộ lưỡi kiếm xuyên qua người hắn không chừa một phân nào, máu phun ra, phun lên người nàng, phun lên mặt nàng, cảm giác ấm mà dính làm cho người ta muốn nôn.



Vãn Thanh rút kiếm ra ném đi, trào nước mắt, nàng không hiểu, vì sao hắn phải làm như vậy?