Thất Thân Làm Thiếp

Chương 129 : – lại phải lo lắng

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


"Làm sao vậy? Nghĩ chuyện gì vậy?" Ngân Diện nhẹ nhàng đặt một chén trà nhài trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh nàng, giống như lơ đãng hỏi.



Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Không có gì."



Nàng đang nghĩ tới buổi tối hôm trước.



Buổi tối điên cuồng đó, nam nhiên điên cuồng đó, nàng không thể hiểu, tại sao hắn lại yêu, tại sao lại yêu mãnh liệt thế, mãnh liệt khiến không ai có thể quên được.



Không hiểu.



Khi máu của hắn phun lên mặt nàng, nàng vô cùng khiếp sợ, hắn……. thật ngông cuồng.



Nàng không biết rốt cuộc là hắn nghĩ cái gì, hắn là người duy nhất mà nàng vô phương lý giải -, căn bản nàng không thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì?



Đêm đó hắn tự đâm kiếm vào ngực mình, thật sự đã để Tà Phong và nàng rời đi. Thậm chí khi đám Hoàng Kỳ muốn cản nàng, hắn vẫn còn vung tay, hạ lệnh cho người hộ tống nàng trở về,



Hắn càng như thế, càng làm lòng nàng thấy bất an.



Hắn đã rất thành công, trong việc để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.



"Đừng nghĩ nhiều nữa, nàng chưa bao giờ đa sầu đa cảm như vậy, thôi suy nghĩ, tâm tình sẽ bớt nặng nề." Ngân Diện lẳng lặng nói, vẻ mặt thấu hiểu, chuyện đêm hôm đó, hắn cũng có nghe nói, thật lòng, hắn cũng không cách nào tưởng tượng, Phượng Cô lại làm thế, Phượng Cô nghĩ gì chứ?



Hắn không muốn suy nghĩ.



"Đúng vậy, tâm trạng tốt hay không đều do bản thân, suy nghĩ nhiều quá, chỉ liên lụy bản thân." Nàng cười yếu ớt, cầm chén trà uống.



Chỉ có điều cặp mắt trong trẻo như suối, vẫn chưa hề thanh thản.



Nàng, không hy vọng Phượng Cô gặp chuyện bất trắc, tối hôm qua kiếm đã đâm vào quá sâu, mặc dù lần thứ hai không phải do nàng làm.



Khi nàng rời đi cùng Tà Phong, nàng có quay lại nhìn.



Hắn nằm trong vũng máu, dòng máu như tù vượt ngục, liều lĩnh trào ra, mà hắn, không chút cảm động, cặp phượng nhãn, chỉ có thống khổ và không thể buông tay nhìn nàng, như muốn nói gì đó.



Nhưng nàng không dám phỏng đoán, bởi vì sợ phải nhìn sự tuyệt vọng của hắn, rồi phải phát hiện ra, nguyên lai bản thân cũng rất tàn nhẫn.



"Đã nói không nghĩ thì đừng nghĩ nữa!" Ngân Diện nhìn xa xăm, giống như lơ đãng, nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng lại chạm vào tâm sự của nàng.




Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi nha! Quên là đang bị thương ah!"



"Vừa nhìn thấy ngươi, ta liền quên mất mình bị thương!" Mặt Tà Phong dù vẫn nhăn nhó, nhưng hắn lại cong môi cười, dường như không lúc nào hắn không cười, tuy rạng rỡ như mặt trời chính ngọ nhưng vẫn có chút xấu xa



Vãn Thanh nhìn hắn, dở khóc dở cười, hắn a, không có lúc nào quên ba hoa.



"Ngươi đó, ba hoa ít đi! Cẩn thận không ta rắc muối lên vết thương của ngươi giờ!"



"Ta không tin ngươi nhẫn tâm làm vậy! Người ta vì ngươi mà bị thương -, anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi không cảm ơn ta thật nồng nhiệt mới là lạ." Tà Phong nói luôn mồm, dường như vết thương không đau chút nào, nhưng Vãn Thanh biết, hắn bị thương rất sâu.



May mà Phượng Cô xuống tay lưu tình, vết thương mặc dù sâu, nhưng chưa thương đến chỗ hiểm, cho nên chỉ cần an tâm dưỡng thương, thì không đáng lo ngại, xem ra lúc ấy nàng đã hiểu lầm hắn, kỳ thật hắn cũng không cố ý muốn giết Tà Phong.



Không biết giờ thương thế của hắn thế nào rồi,– vết thương của hắn, không hề nông hơn vết thương của Tà Phong, tự tay hắn đâm hoàn toàn không phải chuyện đùa, lúc đó hắn kiên quyết làm tay nàng cũng run lên.



"Ai, thật đáng tiếc!" Vãn Thanh làm bộ nhẹ nhàng thở dài.



Tà Phong vội vàng tò mò hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"



Vãn Thanh quay đầu nghiêm túc nói: "Đáng tiếc một kiếm này không đâm vào miệng ngươi! Nếu vậy thì lỗ tai người khác cũng được nhàn hạ vài ngày!"



Vừa nói xong thì không nhịn được phì cười.



Tà Phong sầm mặt, hét lớn: "Tốt! Ngươi cũng biết trêu người khác! Rủa ta chết đi! Thật giận!"



"Ta – " Tà Phong đại hiệp " chẳng lẽ lại là con người nhỏ nhen như vậy?" Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, rót một chén nước đưa cho hắn: "Uống nước đi, ta đã nấu cháo rồi, uống xong thì ăn bát cháo, ngươi đã ngủ một ngày một đêm."



"Ta ngủ lâu như vậy sao?" Tà Phong hoài nghi hỏi: "Mặc dù ta bị thương không nhẹ, nhưng làm gì đến mức ngủ lâu như vậy chứ?"



"Ngươi mất máu quá nhiều, thân thể quá hư nhược rồi." Nàng nhẹ nhàng nói, trong lời nói có vài phần áy náy, Tà Phong bị thương thành như vậy, tất cả đều là bởi vì nàng. (zậy còn Phượng huynh của tui >_<)



Tà Phong liếc mắt liền nhìn ra nàng áy náy, thô lỗ giật lấy cái chén, uống ừng ực rồi nói: "Ta không yếu ớt như vậy! Ngươi nhanh lấy cháo lại đây! Ta đói muốn chết rồi!"



"Ngươi nha!" Vãn Thanh cười một tiếng, lúc này mới xoay người đi lấy bát cháo cho hắn.



Hắn nhìn bóng lưng nàng xa xa, trong lòng có một ít cảm thán, rồi lại vô cùng thỏa mãn, đời này, có lẽ vô phương cùng nàng ở chung một chỗ, nhưng có thể bảo vệ nàng, khiến nàng vui vẻ, hắn liền cảm thấy thỏa mãn.