Thất Thân Làm Thiếp
Chương 130 : – thông suốt về ái tình
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Vãn Thanh lẳng lặng ngồi trong ngoại sảnh của Phượng Vũ Cửu Thiên, chờ hạ nhân đi bẩm với Phượng Cô.
Nàng không biết hắn có chịu gặp lại nàng không?
Vãn Thanh một mực ngồi chờ, chờ đến khi chén trà cũng nguội lạnh, vẫn không thấy Phượng Cô đi ra, cũng không có kẻ nào ra tiếp nàng.
Nàng và Hạ Thanh cùng liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thanh dò hỏi: "Xem ra hắn không chịu gặp chúng ta, đi về trước thôi?"
"Đợi thêm chút nữa đã!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, lúc này là nàng nhờ cậy hắn, cần phải kiên nhẫn.
Đúng lúc này, Hồng Thư đi đến, sắc mặt cũng bình bình thản nhiên -, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, không còn chút thân thiết nào nữa.
Vãn Thanh hiểu được lí do là vì chuyện của Phượng Cô, dù sao Hồng Thư là do Phượng Cô cứu -, hơn nữa Hồng Thư vẫn luôn theo hầu hắn, hắn là ông trời của Hồng Thư.
Chuyện đêm hôm đó, Hồng Thư tất là vô phương tha thứ cho nàng.
"Gia bảo nô tỳ mang phu nhân... Cô nương đi vào." Hồng Thư nặng nề nói, khi nói hai tiếng phu nhân, như cắn phải lưỡi, ngẩn người, chuyển thành cô nương, đôi mắt hiện lên sự khó xử, sau đó không nhìn Vãn Thanh nữa.
Đúng vậy, đêm hôm đó, thật sự đã chặt đứt quan hệ giữa nàng và Phượng Cô –.
"Tốt!" Vãn Thanh vừa nói vừa đứng lên, vẫn vui vẻ.
Lúc này Hạ Thanh và Lan Anh dẫn người đi theo.
Hồng Thư đưa tay cản lại: "Gia đang tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy, chỉ thỉnh Vãn Thanh cô nương đi vào."
"Nhưng."
Hạ Thanh muốn nói cái gì đó, Hồng Thư lạnh mặt: "Không có nhưng nhị gì hết, nếu các ngươi vẫn muốn đi theo, thì không có kẻ nào cần đi vào." Thanh âm của Hồng Thư trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn đối nghịch với vẻ ngoài của Hồng Thư.
Vãn Thanh khó xử, chỉ giơ tay ra cản, khẽ cười nói: "Hạ Thanh, các ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi, không có việc gì."
Nếu Phượng Cô thật sự làm khó nàng, cho dù Hạ Thanh và Lan Anh đi vào cũng không ngăn được.
… …
Bước trên những khối đá cẩm thạch tinh tế, những đường vân như thấp thoáng những khuôn mặt câm lặng.
Không lâu sau đã tới Đông Phượng Viên, Hồng Thư đẩy cửa phòng ngủ Phượng Cô, ý bảo nàng đi vào, còn Hồng Thư thì đứng lại ngòai cửa.
Vãn Thanh nhìn Hồng Thư, không nói gì nữa.
Hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào.
Ngoài cửa nắng vàng rực rỡ, bên trong phòng thì đen đặc như đêm, toàn bộ cửa sổ đều đóng lại, hơn nữa dường như còn có một tấm lưới âm thầm giăng lên trong phòng.
Khi mới đi vào, mắt không kịp thích ứng, sáng tối trong ngoài chênh lệch quá nhiều
"Yêu là gì?" Vãn Thanh nghe thấy hắn nói mà vô cùng nghi hoặc -, tình yêu, đến tột cùng là gì chứ? Có lẽ, ai cũng nói được, nhưng không ai hiểu rõ.
Nhân sinh bách thái, nhân sinh bách ái. Ai có thể chân chính rõ ràng?
Ít nhất, nàng chưa từng hiểu.
"Khiến ta hiểu, yêu một người, không thể bắt buộc người đó -, bởi vì bắt buộc, chỉ đẩy người đó ra xa hơn, chỉ có nỗ lực một cách chân tâm thật ý, mới có thể khiến người kia tới gần. Đương nhiên, điều kiện kiên quyết vẫn là…, vẫn là phải có duyên phận -, có những người, hữu duyên vô phân, có những người, lại hữu phận vô duyên, còn có những người, có duyên phận, nhưng không biết quý trọng." Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn Vãn Thanh chăm chú, chậm rãi nói tiếp: "Mà người này chính là ta, cho nên, ta chỉ có thể dùng hết thời gian sau này, cố gắng bằng tất cả tấm chân tình và thành ý!"
"Thật sao?" Nghe hắn nói, trong lòng nàng không tránh khỏi rung động, Phượng Cô, lại nói ra những lời như thế, cho tới bây giờ, hắn vẫn khinh thường việc giải thích với người khác -, vĩnh viễn lấy bản thân làm trung tâm, hôm nay, lại nói ra những lời tình cảm như thế!
Có điều, lòng của nàng, đã quá lạnh lẽo quá phai nhạt, nếu từng bị thương, nói tha thứ là chuyện không dễ dàng chút nào.
"Nàng cứ chờ mà xem." Hắn tự tin nói, dáng vẻ rất hào hứng
Đối mặt với nhiệt tình tăng vọt của hắn, nàng có chút nặng nề, cũng không biết phải đối mặt như thế nào cho phải. Phượng Cô, đối với tình cảm, dường như chưa bao giờ giấu diếm -, luôn thẳng thắn, như thế càng khiến người ta rung động.
… …
Khi đi trên đường, nàng một mực nghĩ tới lời của hắn, suy nghĩ có chút hỗn loạn, đối với Phượng Cô, nàng vĩnh viễn không hiểu.
Hơn nữa, càng suy nghĩ, chỉ cảm thấy càng hỗn loạn.
Lắc đầu, trong lòng cười thầm, tại sao hắn mới nói vài ba câu đã làm nàng rối như tơ vò?
Kỳ thật nàng không muốn nghĩ nữa, duy tâm mà đi mới là chánh đạo. Lo lắng chưa bao giờ là chuyện hay.
"Nghĩ chuyện gì vậy?" Hạ Thanh hỏi.
Vãn Thanh lắc đầu: "Không có."
"Ta thấy từ khi ngươi đi ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên vẫn một mực suy nghĩ nặng nề, lúc thì thở dài lúc thì lắc đầu! Có khi nào…" Hạ Thanh chỉ nói một nửa, đột nhiên khẩn trương nhìn bốn phía.
Vãn Thanh cũng đã nhận ra có chỗ không đúng, vì vậy nhỏ giọng hỏi han: "Làm sao vậy?"
Hạ Thanh nhìn bốn phía, nặng nề nói: "Nơi này có người mai phục, hơn nữa lực lượng rất đông."
Đáng tiếc vừa dứt lời đã thấy một đám hắc y thích khách nhẩy ra, vây mười mấy người các nàng vào một góc.
Hạ Thanh thầm kêu " hỏng bét ", không ngờ ẩn mật thế cũng bị phát hiện, Hạ Thanh bị bắt cũng không sao cả, nhưng Hạ Thanh đã đáp ứng Ngân Diện sẽ bảo vệ Vãn Thanh. Nhưng theo suy đoán của Hạ Thanh thì tạm thời vẫn chưa đến mức khó đối phó.
Vãn Thanh cũng đoán được tình huống, hơn nữa nàng mẫn cảm phát hiện, trên người những thích khách này, có một mùi vị kỳ lạ, trong lòng chỉ cảm thấy không đúng.
"Không tốt!" Nàng hô to một tiếng, rốt cục cũng nhận ra mùi vị đó là của mê hỗn dược.
Đáng tiếc khi nàng nhận ra thì đã quá muộn, chỉ cảm thấy đầu trở nên nặng nề, mí mắt cũng không mở ra được, ngay lập tức nàng lâm vào bóng tối đen đặc.