Thất Thân Làm Thiếp

Chương 150 : – chân núi thiên sơn

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Trằn trọc tỉnh lại, đại khái là từ khi lên đường đến nay, đây là giấc ngủ ngon nhất của nàng. An tĩnh mà thoải mái, khiến người luôn ngủ không được sâu như nàng cũng sinh ra ý nghĩ muốn ngủ thêm.



Hàng mi cong lay động vài cái, sau đó nàng chậm rãi mở mắt, chớp chớp đôi mắt đẹp như lục thủy.



Phượng Cô cười ngọt ngào một cách hạnh phúc, nhìn nhân nhi (dùng để chỉ người yêu, = baby, honey) trước mặt, cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, đột nhiên hắn nghĩ, mỗi một sớm mai thức giấc, nếu được nhìn thấy nhân nhi xinh đẹp tỉnh lại sau giấc ngủ chính là điều hạnh phúc nhất thế gian này.



Phượng Cô lên tiếng: "Đã tỉnh rồi sao?"



Vãn Thanh có chút giật mình, vừa mở mắt ra, đã thấy một gương mặt tuấn tú khuynh thành chỉ cách nàng có vài thước, khoảng cách rất gần, dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn rất đẹp mắt, ngọt ngào như mứt táo.



Hắn quả thật rất đẹp trai, thiếu đi mấy phần thô bạo và cuồng ngạo, nụ cười ngọt ngào, lại có tà khí và sự quí phái trời sinh, là một mỹ nam tử vô cùng hiếm gặp.



Nhẹ nhàng trả lời: "Tỉnh rồi."



Thanh âm dịu dàng, khẩu khí thản nhiên, có chút ngái ngủ, làm Phượng Cô động lòng không thôi.



"Nàng đã thấy khá hơn chưa?" Hắn cười hỏi.



"Ừm, hình như tốt rồi, không cảm thấy khó chịu như tối qua nữa, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng khoan khoái." Hít sâu một hơi, nàng thật sự có cảm giác thần thanh khí sảng: "Đúng là nhìn không ra, không ngờ người lại là thần y, chỉ một bát thuốc đã đẩy lùi hết bệnh!" (Nhi: vâng quả thật là sến không chịu nổi, nổi hết cả da gà da vịt lên dồi)



Vừa nói vừa xoay người, mới giật mình nhận ra, thứ mà nàng đang gối đầu không mềm mại như gối đầu thông thường, nhưng lại thoải mái hơn rất nhiều, xoay đầu nhìn Phượng Cô từ trên xuống dưới mới phát hiện ra, nàng gối đầu lên chân hắn.



Mặt, bắt đầu đỏ lên.



Tại sao nàng lại ngủ như thế chứ?



Tỉ mỉ nghĩ lại, mới nhớ ra, tối hôm qua, sau khi uống xong bát thuốc nàng cảm thấy nóng, sau đó vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.



Đáng lẽ nàng phải ngủ cạnh cây đại thụ mới đúng chứ?
Chân núi Thiên Sơn, có một thôn nhỏ, tên là Tuyết Thôn, tên cũng đẹp.



Người ở đây, không nhiều lắm, ai nấy đều trắng như tuyết. Hơn nữa còn vô cùng chất phác.



Hơn nữa người ở đây rất hiếu khách, thấy bọn họ tới từ xa, không chỉ chào đón, còn cực kỳ thân thiết, ngày đó, còn chuẩn bị cho hai người một căn phòng nhỏ, mặc dù nhỏ, nhưng rất ấm áp, lớp gỗ và rơm dày chắn mọi cơn gió bên ngoài, nằm ở trong, vô cùng ấm cúng.



Nhưng Vãn Thanh không ngừng phát lạnh, rốt cục, hỏa hàn độc cũng đến.



Cảm giác hết nóng rồi lạnh như bài sơn hải đảo tập kích nàng, khiến nàng giữa nơi tuyết phủ mà lại vã mồ hôi.



Cầm lấy rơm rạ, liều mạng bấu víu, nhưng cũng không cách nào ngừng thống khổ do độc phát, Vãn Thanh bắt đầu kêu la không thành tiếng vì đau.



Lần độc phát sau kinh khủng hơn lần trước, hành hạ nàng càng dã man hơn lần trước.



Cảm giác thiêu đốt như bị thiêu giữa dàn hỏa, vô phương kêu cứu vô phương hô hấp, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau của da thịt, mồ hôi lạnh vã ra thì lại như băng, đông cứng toàn thân, những cơn đau nóng lạnh đan xen chồng chất, khiến nàng hoàn toàn không khống chế được thần trí, bắt đầu có cảm giác sống không bằng chết, chỉ nghĩ, phải làm thế nào mới có thể kết thúc những cơn đau này.



Phượng Cô vừa vào cửa, đã thấy Vãn Thanh co quắp trên đất, sắc mặt trắng bệch, chỉ cần liếc mắt, hắn cũng biết, nàng bị độc phát, trong lòng đau xót, nhanh chóng bế nàng lên.



Nghe thấy nàng thút thít, hắn càng nghe càng đau lòng.



Nhất định là nàng đau đớn lắm-, mới nói ra được một câu không muốn sống nữa.



Trái tim như bị xé nát, cảm giác máu chảy đầm đìa, nỗi đau như thủy triều xô lên người hắn, ai nói nam nhi không biết khóc -, giờ phút này hắn đang khóc đấy thôi.



Mộc Cáp Nhĩ bê canh nóng tới, liền thấy gương mặt tuấn tú khuynh thành đầy vẻ si tình, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nam tử rơi lệ, đáng lẽ phải là chuyện rất khó coi.Đằng này, bộ dạng của hắn không chút khó coi, còn khiến cô ta bị hấp dẫn, khiến trái tim thiếu nữ nảy sinh giục vọng níu giữ nam tử này.



Vì vậy, sau này, hành trình Thiên Sơn, lại nổi lên mầm tai vạ.