Thất Thân Làm Thiếp
Chương 151 : – bão tuyết
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Thiên Sơn – sáng sớm, trắng xoá một mảnh.
Mê hoặc cả thế gian.
Phượng Cô chậm rãi đi ra khỏi phòng nhỏ, tang thương như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt thật dài, mặt mày mỏi mệt. Những cơn độc phát của Vãn Thanh, càng ngày càng lợi hại, tối ngày hôm qua, nhìn nàng xé chăn vì bị cơn đau hành hạ, trái tim hắn đau không lời nào diễn tả được.
Phượng Cô kiên quyến lập ra lời thề, nhất định phải tìm được Băng Ngọc Tuyết Liên, chữa bệnh của Vãn Thanh.
Hắn không thể chịu đựng cảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đau đến chết đi sống lại như thế thêm lần nữa, nếu còn phải chứng kiến thêm lần nữa, hắn sợ, nàng chưa chết thì hắn đã tự tử trước rồi.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy, bản thân thật quá yếu ớt, yếu ớt đến mức không thể chịu đựng cảnh Vãn Thanh bị những cơn đau hành hạ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
"Phượng đại ca, đang suy nghĩ gì vậy?" Mộc Cáp Nhĩ đi tới bên cạnh Phượng Cô, cười híp mắt hỏi han, hai má đỏ bừng, rất là khả ái, như một quả táo chín đỏ.
"Không có gì, chỉ đang nghĩ, Thiên Sơn – Băng Ngọc Tuyết Liên, rốt cuộc là giấu ở nơi nào." Phượng Cô biết muốn tìm được Băng Ngọc Tuyết Liên, nhất định người của Tuyết Thôn có đầu mối.
Chỉ có điều, không biết bọn họ có nguyện ý nói ra không.
Mặc dù cả nhà Mộc Cáp Nhĩ thoạt nhìn vô cùng nhiệt tình, đối với bọn hắn, chiếu cố cực kỳ chu đáo, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy, cả nhà bọn họ vô cùng quái dị, trừ… Mộc Cáp Nhĩ, những người khác đối với bọn họ đều có một khoảng cách không ít.
Phượng Cô xoay người, môi nở nụ cười, hắc y nổi bật giữa ngàn dặm tuyết trắng, mê hoặc chúng sinh, khẽ hỏi: "Mộc Cáp Nhĩ, cô biết Băng Ngọc Tuyết Liên đến tột cùng ở nơi nào không?"
"Băng... Băng Ngọc Tuyết Liên, là thứ gì? Ta không biết a." Mộc Cáp Nhĩ cười hỏi.
Mặc dù cô ta trả lời rất nhanh, nhưng Phượng Cô vẫn nhìn thấy một cách rất rõ ràng, mắt cô ta đã lóe lên một tia dị sắc. Chứng minh, tuy có thể cô ta không biết vị trí chính xác, nhưng chắc chắn cô ta biết Băng Ngọc Tuyết Liên là thứ gì, hơn nữa tất là có điều kiêng kỵ.
Thế nên cô ta mới nói láo.
Nhưng hắn không vạch trần cô ta: "Băng Ngọc Tuyết Liên, là một thứ rất kỳ dị, sinh trưởng ở nơi lạnh nhất của Thiên Sơn, hiếm hoi lắm mới có lúc nở hoa, nhưng kỳ hoa đó có công hiệu hết sức nổi bật, hơn hẳn linh đan, có thể giải vạn độc trong thiên hạ, hơn nữa có thể vĩnh bảo dung nhan, còn có thể tăng cường công lực.
"Không có việc gì." Trong giọng nói của nàng có chút bực tức, mang theo một tia buồn bực, mà chính bản thân nàng cũng không biết, không biết rốt cuộc mình đang bị sao.
Con người Phượng Cô, nàng biết rất rõ, chuyện lợi dụng người khác, hắn ngại ngần gì mà không làm?
Việc gì nàng phải bực tức hắn cơ chút?
Chính là bởi vì…sự dịu dàng trong thời gian gần đây, khiến nàng buông lỏng tâm lý với hắn sao?
"Còn nói không có việc gì. Theo ta thấy, bộ dạng của nàng, rất giống một tiểu tức phụ (con dâu) đang ghen!" Phượng Cô cố ý bóp méo, kỳ thật hắn cũng nhìn ra, nàng giận vì hắn lợi dụng Mộc Cáp Nhĩ, nhưng hắn làm thế là vì nàng thôi mà!
Nghe xong lời của hắn, Vãn Thanh càng không mở miệng nữa, buồn bực bước đi, vì hậm hực nên rất mất sức.
"Lần sau ta sẽ không tự tiện lợi dụng người khác nữa, được không?" Rốt cục, Phượng Cô đành mở miệng.
Vãn Thanh thở dài, nàng cũng không rõ vì sao bản thân lại bực tức, nhưng hắn đã đáp ứng nàng -, cố gắng không thương tổn người vô tội!
"Trái tim phái nữ là yếu đuối nhất -, người không nên lợi dụng tình cảm cô ta dành cho người -, như vậy thật tồi tệ." Nàng nhẹ nhàng nói.
Phượng Cô gật đầu: "Ta biết, lần sau sẽ không." Hắn không giải thích lời nào, nhưng trong lòng hắn hiểu, vì Vãn Thanh, dù có lựa chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ làm thế.
Đi thẳng về hướng Bắc, cứ đi hết đỉnh núi này lại thấy đỉnh núi khác, nhìn về phía trước, trùng trùng điệp điệp, cực hàn chi địa, chỉ sợ còn rất xa.
Đột nhiên phía trước cuồng phong ào ào, từng cơn từng cơn, trên núi tuyết một khắc trước còn sóng yên gió lặng, lúc này lại dữ dội như thủy triều.
Cả kinh, nhớ ra hai chữ "Bão tuyết".
Hoảng sợ vạn phần, còn chưa kịp suy nghĩ gì, bão tuyết đã cuốn tới, nhanh mạnh dữ dội, làm cho không người nào có thể né tránh, Phượng Cô ôm lấy Vãn Thanh, hai người cùng lăn theo bão tuyết.