Thất Thân Làm Thiếp
Chương 152 : – gắn bó
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Bão tuyết rất lớn.
Trước mắt không còn rõ ràng, chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ, cả hai người lăn theo cơn bão tuyết.
Không có dấu hiệu sẽ ngừng.
Đó là cảm giác sợ hãi vì không thể biết trước, không thể biết, kế tiếp, sẽ gặp phải vật gì, không thể biết, một khắc sau, liệu hai người có vùi thây trong tuyết không, có trở thành một khối băng điêu khắc không, qua ngàn vạn năm, hóa thành mưa móc, tưới tắm vạn vật.
Phượng Cô cũng không ngờ Vãn Thanh đơn giản như vậy, hắn lúc này, chỉ muốn dùng hết khả năng, bảo vệ hai người, quyết không thể để cả hai chết trong bão tuyết trước khi tìm thấy Băng Ngọc Tuyết Liên.
Nhưng bão tuyết thật sự quá lớn, sức lực con người không thể chống cự -, toàn bộ núi tuyết đều trơn nhẵn, không thể tìm ra chỗ nào làm điểm tựa, chỉ có thể bất lực lăn đi theo gió.
Bất quá, mặc dù như thế, hắn vẫn dùng toàn thân bao bọc cho Vãn Thanh, tận lực để hai người không bị lăn sâu vào bão tuyết, tránh bị chôn vùi.
Đột nhiên, lại có thêm một cơn cuồng phong kéo tới, Phượng Cô bất chấp tất cả, ôm chặt Vãn Thanh vào trong lồng ngực, miệng quát: "Ôm chặt!"
Vãn Thanh không kịp nghĩ nhiều, dùng sức ôm chặt, rồi sau đó chỉ cảm thấy bản thân và thân thể của Phượng Cô như một khối cầu, bị gió thổi lên rồi lại rơi bịch xuống đất.
Nhất thời đầu chóang mắt hoa, chỉ cảm thấy quay cuồng, toàn thân cũng mất hết sức lực, lại bị thổi bay lên.
Gió càng lúc càng cuồng bạo.
Phượng Cô tập trung để nhìn, kết luận, đây không đơn thuần là một trận bão tuyết thông thường, mà là bão tuyết kèm vòi rồng, nhìn tuyết quay cuồng trong không trung, như một con ma tuyết khổng lồ, trái tim hắn cũng trầm xuống.
Nhìn trận cuồng phong đang thổi về phía bọn họ, Phượng Cô đột nhiên thống hận sự vô lực của bản thân đến cực độ, hắn muốn vận công thử chặn cơn bão tuyết, nhưng lại không dám buông Vãn Thanh, chỉ sợ một khi buông…ra, Vãn Thanh sẽ gặp bất trắc trong cơn bão tuyết này.
Giao chiến với kẻ thù hắn có thể nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng đấu với bão tuyết thì hắn chưa làm bao giờ, hắn biết, thiên nhiên, là thứ khó vượt qua nhất –.
Dùng hết sức ôm Vãn Thanh vào trong lòng, đột nhiên, hắn đưa tay lôi kéo ở bên hông, thắt lưng bằng tơ tằm đen tuột ra, hắn vươn tay, cuốn hai vòng quay người hắn và Vãn Thanh, dùng sức buộc lại thật chặt, lúc này mới an tâm cười một tiếng.
Hắn nhếch môi cười, như vậy, mặc kệ sinh tử, bọn họ cũng sẽ không rời xa.
Thắt lưng tơ tằm này của hắn vốn phục vụ cho mục đích hành động ban đêm -, có thể dùng để leo tường -, không ngờ, ở chỗ này, lại xuất hiện một tác dụng còn lớn hơn, buộc chặt hắn và Vãn Thanh lại cùng một chỗ.
Cuồng phong, cứ cuốn cả hai người, lăn bay cùng khối tuyết.
Rồi lạnh lùng lên tiếng: "Tìm một lần nữa, thật tỉ mỉ cho ta, chỉ cần là đống tuyết, nhất định phải tra xét tỉ mỉ, không thể để cho bọn họ lẫn trong đống tuyết!"
"Tuân lệnh, tướng quân." Chúng nhân ứng hạ, sau đó lại tỉ mỉ lục soát.
Vài khắc sau, chợt một tướng lĩnh nói: "Tướng quân, đã tìm rất tỉ mỉ, trong cơn gió lốc không có dấu vết của con người, nhưng trong đống tuyết bên kia tìm được một chiếc khuyên tai. Thỉnh tướng quân xem qua!"
Ngân Diện tiếp nhận chiếc khuyên tai, trên mặt chấn động, hắn nhận ra, đó là khuyên tai của Vãn Thanh, hai viên bạch ngọc hình giọt lệ, vô cùng thanh lệ đẹp mắt, rất hợp với nàng, nàng thường xuyên đeo, cũng vô cùng ưa thích.
Nắm chặt khuyên tai trong tay, trong lòng căng thẳng, Ngân Diện hỏi han: " Đã tìm tỉ mỉ hết đống tuyết đấy chưa?"
"Tướng quân, chúng ta đã lật qua vài lần. Xác nhận không có dấu vết của người nào, nói vậy, Vãn Thanh cô nương nhất định là cát nhân thiên tướng, lúc này đang vội vàng đi tìm Tuyết Liên!" Người nọ nói.
Mắt Ngân Diện trở nên ảm đạm, hắn không tin bốn chữ "cát nhân thiên tướng", hắn chỉ tin tưởng sự thật, chỉ có thấy Vãn Thanh, hắn mới có thể tin tưởng, nàng vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu.
"Người của Bạch Vân Yên đâu?" Đi trên đường, hắn và Bạch Vân Yên, kẻ trước người sau, nhưng không đánh nhau, mỗi người chỉ chăm chăm đi đường của mình.
"Hiện tại bọn họ đã đến cực hàn chi địa ở phương Bắc!" tiểu tướng đáp.
Ngân Diện gật đầu, lúc này, cũng chỉ có thể đi về phía Bắc, vừa đi vừa tìm Vãn Thanh, tuyệt đối không thể để Bạch Vân Yên …tìm ra Vãn Thanh trước bọn họ.
"Chúng ta cũng đi." Nói xong, hắn lệnh cho các tướng sĩ cũng đi về hướng Bắc. Hắn làm sao biết, lúc này hắn cùng Vãn Thanh, chỉ cách nhau có gang tấc, chỉ tiếc, đã bỏ lỡ rồi.
Những lời này, Phượng Cô đang ở trong động, nghe rất rõ ràng, hắn nhếch môi cười yếu ớt thản nhiên -, còn mang thêm chút tà khí.
Bạch Vân Yên cũng tới!
Lần này đây, ai thắng ai thua, cứ chờ rồi sẽ biết.
Hắn, sẽ dồn hết thù cũ hận mới tính trong một lần này.
Nói vậy, thuộc hạ của Phượng Cô hắn, hẳn cũng đã tới rồi?
Bạch Vân Yên, Ngân Diện, nhất định không ngờ, bọn họ, đã ra trước mắt hắn, chỉ cần dùng chiêu Hoàng Tước phía sau, có khả năng thành công.