Thất Thân Làm Thiếp
Chương 153 : – dục hỏa nan nhẫn
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Đợi cho yên lặng hẳn, tay Phượng Cô mới lưu luyến vỗ vỗ lên gương mặt Vãn Thanh, ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng chạm lên người nàng, giải huyệt ngủ.
Vãn Thanh chậm rãi tỉnh lại, hàng mi dài khẽ rung động, chớp chớp đôi mắt đẹp như hồ thu.
Phượng Cô chỉ khẽ cười, lẳng lặng nhìn nàng.
"Tỉnh rồi sao?"
Nàng sửng sốt hồi lâu, rồi sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta còn sống sao?"
Nhưng hỏi xong Vãn Thanh lại là người cười trước, nhìn hai người lúc này, chẳng lẽ không sống, thật là kỳ tích, gặp bão tuyết và vòi rồng, bị cuốn lên không trung, trong lòng của nàng, sớm đã cảm thấy cửu tử nhất sinh.
Không ngờ, ông trời lại ưu ái hai người -, cho hai người cùng sống sót.
"Chúng ta còn sống!" Hắn nhẹ nhàng trả lời.
"Như được tái sinh, loại cảm giác này, quả nhiên là đặc biệt!" Vãn Thanh thở dài, sau đó định ngồi dậy, vừa nhấc người mới biết, nàng và hắn bị thắt lưng tơ tằm buộc chặt, lúc nhấc người lên vướng phải dây thắt lưng, làm cả người nàng gục thẳng xuống ngực hắn.
Phượng Cô rên lên một tiếng buồn bực. Gương mặt đổi sắc, một tia hắc ám hiện lên trong đôi phượng nhãn, mắt hắn bắt đầu chuyển màu đỏ, hơi thở dồn dập.
Tiếng rên này không nhỏ, Vãn Thanh gục trên ngực hắn, đương nhiên là nghe rất rõ ràng.
Vì vậy xoay đầu, áy náy nói: "Xin lỗi, ta thật không cẩn thận."
"Không có việc gì!" Thanh âm của hắn, đã đổi sang khàn khàn, dường như đang cố kiềm nén gì đấy
Vãn Thanh vội vàng đưa tay bắt đầu cỡi thắt lưng, chỉ tiếc trong tình thế cấp bách ngày hôm qua, Phượng Cô vì đang vội, chỉ có thể liều mình thắt nút cho nhanh, trải qua một hồi bị gió cuốn, đã thắt chặt vô cùng -, không hở ra một khe nào.
Vãn Thanh tỉ mỉ kéo nút thắt, mới phát hiện, kéo một hồi lâu, cũng không ăn thua gì, nút thắt kia…. bị buộc chặt quá.
Nhẹ nhàng rút trâm cài tóc, xoay người, dùng đầu nhọn của trâm để gỡ.
Phượng Cô ở sau lưng nàng, lại rên thêm một tiếng, rốt cục, trong lòng bắt đầu rên rỉ thống khổ, Vãn Thanh vì tập trung nên không nhận ra chút gì.
Tư thế của bọn họ lúc này, quá sức mập mờ.
Hắn không hy vọng nàng biết, Ngân Diện đã từng tới nơi này tìm nàng. Đây là tư tâm của hắn, hắn cũng không định sửa.
Phượng Cô nhếch môi cười, bất cứ nam nhân nào, cũng đừng hòng tranh giành Vãn Thanh với hắn.
Thanh nhi, chỉ có thể là của hắn.
Đột nhiên Phượng Cô lảo đảo, thân thể, ngã về phía Vãn Thanh.
Khiến cho Vãn Thanh vốn dĩ định hỏi thêm cũng phải ngừng lại, chỉ có thể khẩn trương hỏi han: "Thế nào?"
Phượng Cô bầy ra dáng vẻ suy yếu rất khả nghi, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Vết thương trên ngực còn chưa khỏi hẳn, gặp khí lạnh thành di chứng."
Hắn nhẹ nhàng nói xong, rồi sau đó lại cố tình kiên cường nói: "Bất quá không có việc gì, chút đau nho nhỏ ấy, ta có thể chịu được. Lúc này, tìm được Băng Ngọc Tuyết Liên, giải độc cho nàng, mới là chuyện quan trọng." Nói xong nhìn Vãn Thanh, chỉ một thủ thuật nho nhỏ, đã giành được sự quan tâm của người đẹp.
Hắn giả vờ suy yếu là giả, nhưng trái tim hắn là thật.
Vãn Thanh vô cùng cảm động, cũng cực kỳ cảm thán, mấy ngày nay tới giờ, mọi thành ý của Phượng Cô, nàng đều nhìn thấy hết, trái tim ai chả là máu là thịt -, nói không cảm động, là không có khả năng.
Nói đến tha thứ, nàng cũng tha thứ cho hắn rồi.
Theo như nàng thấy, hắn đang chờ nàng đón nhận hắn.
Nhưng không lẽ dễ vậy sao, có đôi khi, trái tim nếu đã giá băng, so với bất cứ thứ gì cũng cứng rắn hơn.
"Chúng ta …ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã!" Vãn Thanh nói nhỏ.
"Không cần, đi chậm một chút là được." Phượng Cô chỉ lắc đầu, nhìn ánh mắt Vãn Thanh biến đổi, trong tim của hắn, cảm thấy bất lực một cách không có lý do, sự chua xót nhấn chìm trái tim.
Hắn là loại người nào chứ, ánh mắt Vãn Thanh đã nói hết với hắn những điều nàng vừa nghĩ.
Có khi, hắn thật sự hận sự thông minh của bản thân, nếu hồ đồ một chút, có lẽ, sẽ không thấy những chuyện nhỏ đó, chỉ cần kiên trì với suy nghĩ của mình. Không cần nhận những chua xót thống khổ này.
Nhưng vĩnh viễn cũng không thể, nhìn mái tóc dài mượt của nàng, tay hắn, vô thức mơn trớn, nhưng chỉ cảm thấy lòng càng chua xót, sự phiền muộn như muôn vàn sợi tơ mảnh, lôi lôi kéo kéo, càng kéo càng dài, mảnh đến không thể nhận ra, nhưng lại quấn chặt lấy trái tim con người …