Thất Thân Làm Thiếp

Chương 156 : – rơi vào bẫy rập

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Nhìn thân ảnh Phượng Cô phi thân đi, hiu quạnh, lãnh băng, không biết vì sao, trong lòng Vãn Thanh, đột nhiên trào lên cảm giác vô cùng chua xót.



Những lời nói vừa rồi của nàng, nhất định là đã tổn thương hắn sâu sắc? Nhìn khoảnh khắc hắn xoay người ánh mắt tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, đột nhiên nàng cảm thấy liệu có phải bản thân đã quá tàn nhẫn hay không?



Mấy ngày qua, tất cả cố gắng của hắn, nàng đều thấy rất rõ ràng, kỳ thật, nàng đã tha thứ cho hắn từ lâu, cũng đã vì hắn mà cảm động rất nhiều.



Nàng biết hắn nghĩ gì, nhưng tha thứ và đón nhận là hai chuyện khác hẳn. Trước kia, nàng cũng từng có ước mơ về một tình yêu đẹp, một cuộc sống hôn nhân ấm áp, nàng cũng muốn giống như trong sách đã viết:



Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly. (Nguyện có được trái tim một người, đến khi đầu bạc cũng không lìa xa)



Tưởng yếu cử án tề mi, tưởng yếu tĩnh hưởng khuê trung họa mi chi nhạc. (Muốn nâng án ngang lông mày, muốn được hưởng niềm hạnh phúc khi chồng vẽ lông mi cho vợ.)



Nhưng, sau khi lần lượt trải qua những tổn thương trước kia, tất cả, chỉ còn lại sợ hãi.



Sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, muốn thản nhiên đối mặt tất cả, chẳng lẽ lại dễ dàng như nói xuông?



Thế gian vô thường, người vẫn còn, vật đã mất, bao nhiêu tâm sự, giờ chỉ là bóng mờ nhạt nhòa.



Nếu là lúc trước, gặp một nam nhân có thể vì bản thân mà khuynh tâm như thế, chỉ sợ, nàng sớm đã mềm lòng, trái tim ai chẳng là máu thịt -, há lại có chuyện không biết cảm động.



Nhưng có những lúc, đã quá muộn để cứu vãn, bỏ qua thì đã bỏ qua, nếu muốn tiếp tục, chính nàng cũng không biết có thể … hay không?



Khẽ thở dài, trong lòng, phảng phất như có thứ gì đó cứ tích tụ dần, tích tụ dần, không thể giải tỏa, càng lúc càng nhiều.



Ngân Diện nhìn Vãn Thanh nhìn Phượng Cô với vẻ mặt suy nghĩ, đột nhiên ý thức được, có thứ gì đó, đang dần rời xa hắn, ánh mắt của nàng, không còn trầm mê trong lạnh lùng hận thù, mà là một cảm giác mà bản thân Vãn Thanh cũng không ý thức được -, tràn ngập tâm tình phức tạp đang giãy dụa.



Trầm mặc hồi lâu, rốt cục Ngân Diện nhẹ nhàng lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng: "Để ta xem chân của nàng."



Vãn Thanh nhìn Ngân Diện, rồi sau đó trầm mặc không nói gì, lẳng lặng vươn chân ra, đúng là chân nữ tử không nên để nam nhân nhìn, bất quá, quan hệ giữa nàng và Ngân Diện không phải quan hệ nam nữ thông thường, hai người giống như thân nhân của nhau.



Vãn Thanh đối với Ngân Diện, xác thật là có sự tín nhiệm cùng ỷ lại dành cho thân nhân.



Đôi chân trắng nõn như bạch ngọc, giống như tuyết trên Thiên Sơn, lóng lánh mà trong sáng, chỉ có điều cầm đôi chân ngọc trong tay, tim của hắn, ngược lại lại có cảm giác đau thương.
"Tất cả phải cẩn thận một chút." Thu lại sự trầm thống đau thương trong lòng, Phượng Cô ngưng trọng trầm ổn lên tiếng.



"Vâng" Mọi người lĩnh mệnh, nhất thời tăng sự cảnh giới lên gấp trăm lần.



Nhẹ nhàng đi về phía trước, đúng lúc này, dưới chân vang lên một tiếng "Kẽo kẹt" không tầm thường, như tiếng băng vỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Đúng lúc này, dưới đất đột nhiên xuất hiện một cái hang không đáy rất lớn, mọi người không đề phòng, rất dễ ngã xuống.



Một số thị vệ muốn phi thân lên cây.



Phượng Cô dồn dập lên tiếng quát: "Không được lên cây!"



Mọi người không biết nguyên nhân gì, bất quá từ trước đến giờ đã được huấn luyện nhất định phải nghe lệnh, có phải chết cũng không được do dự, nên thế mấy người đang phi lên một nữa tự động ngừng lại, trượt xuống.



Chỉ nghe tiếng rung ầm ầm vang lên, trượt một hồi lâu, rốt cục rơi xuống một cái lồng sắt lớn thì ngừng lại.



Lồng liền đóng lại.



Bên ngoài lồng, có hơn mười nữ tử, mặt sa y màu trắng như tuyết, thân hình mạn diệu, mặt che sa mỏng, không thấy rõ mặt mũi, bất ngờ nhìn thấy, thậm chí cho người đối diện cảm giác như tiên tử.



Một người mở miệng nói: "Các ngươi cũng thông minh, không lên cây!"



Thanh âm lạnh lùng, như hàn băng của Thiên Sơn –.



Phượng Cô không nói gì, chỉ bình tĩnh đứng vào cùng nội bộ, hắn đã không trả lời, những người khác càng không nói gì, chỉ yên lặng đứng cạnh hắn.



"Ngươi làm thế nào mà biết trên cây có độc?" Cô ta thấy không ai trả lời, vì vậy nhìn Phượng Cô, hỏi.



Phượng Cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không sai, trên cây có độc, kỳ thật lúc ấy hắn chỉ đoán, dù sao, nếu có bẫy rập, mấy người này việc gì phải để lại cây khô? Không phải để địch nhân có cơ hội phi thân lên cây thoát sao.



Lời giải thích duy nhất chỉ có, nhất định trên cây có độc.