Thất Thân Làm Thiếp

Chương 157 : – gặp nhau lần nữa

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


"Vấn đề đó, nghĩ tỉ mỉ một chút … là sẽ ra." Phượng Cô nhẹ nhàng nói.



Cô gái kia tán thưởng gật đầu: "Mặc dù các ngươi xông vào Tuyết Liên Phái, bất quá, Tuyết Liên Phái chúng ta sẽ không đả thương các người, chỉ cần các ngươi vượt qua kiểm tra, nếu đã vượt qua thì có thể trở về an toàn, bất quá, bài kiểm tra này chưa bao giờ có thể vượt qua một cách dễ dàng. Các ngươi nhiều người như vậy, là đoàn người duy nhất ta từng gặp không một ai bị thương bởi cây khô, không chỉ thông minh, chủ yếu là ở chỗ, thủ hạ của ngươi, cực kỳ nghe lời ngươi, phải như thế nào, mới có thể ngay trước vực thẳm, còn có thể vô oán vô hối buông xuôi cơ hội cầu sinh. Tình thần như thế, Tuyết Liên Phái chúng ta vô cùng sùng bái."



Đáng tiếc, sùng bái là một chuyện, buông tha, lại là một chuyện khác hẳn.



"Mục đích của ta, chỉ vì Băng Ngọc Tuyết Liên." Phượng Cô đi thẳng vào vấn đề, có một số việc, không thể bỏ qua, mặc dù lúc này hắn đang ở trong lồng của bọn họ, nhưng cũng không thể giảm đi chút nhiệt huyết tìm Tuyết Liên nào của hắn.



Hơn nữa, hắn cũng biết Băng Ngọc Tuyết Liên, có ở trong Tuyết Liên Phái hay không, mà chuyện này, nhất định phải do người của Tuyết Liên Phái nói ra mới rõ ràng. Dù sao, Băng Ngọc Tuyết Liên, đương thời chưa từng có ai gặp qua, vật đó có tồn tại thật hay không, hay hoàn tòan chỉ là truyền thuyết như Mộc Cáp Nhĩ nói, chỉ có Tuyết Liên Phái mới rõ ràng minh bạch. Cho nên, hắn phải bức ra cho bằng được tung tích của Tuyết Liên.



"Lớn mật, có thể để các ngươi trở về đã là sự khoan dung tha thứ lớn nhất dành cho các ngươi, Băng Ngọc Tuyết Liên là bảo liên trấn phái của Tuyết Liên Phái chúng ta, há lại để cho tục nhân các ngươi dòm ngó." Cô gái kia nghe thấy Phượng Cô nói, không ngờ hắn đang bị giam cầm, dĩ nhiên còn dám nói lời ẩu tả, thật là lớn mật cuồng vọng.



Sau khi Phượng Cô nghe xong cô ta nói, đã phi thường khẳng định, Băng Ngọc Tuyết Liên đang ở trong tay những người này, như vậy, hắn cũng yên tâm. Vì vậy chỉ mím môi cười khẽ, nói: "Tìm kiếm Băng Ngọc Tuyết Liên, không quan hệ với chuyện lớn mật hay không lớn mật, chỉ vì có nhu cầu dùng đến nên phải tìm, muốn có thì phải kiếm."



Nói đến này, đột nhiên nhớ đến nữ tử như thanh ngọc, không biết, hôm nay, nàng như thế nào rồi?



Đã qua hai ba ngày, cũng nên tới nơi rồi mới phải chứ?



Đột nhiên trong lòng hắn trào lên ít chua xót, nghĩ đến chuyện nàng cùng Ngân Diện ở chung một chỗ, trong tim của hắn như có ngàn vạn nỗi thống khổ muốn trào ra.



"Kẻ nào cũng có lí do, vậy ngươi tìm Băng Ngọc Tuyết Liên để làm gì?" Cô gái kia thấy mặt Phượng Cô hiện vẻ nhu tình, liền hỏi.



"Vi cứu vợ của ta." Phượng Cô kiên định nói, sự kiên định trong thanh âm khiến ai nghe thấy đều phải giật mình.



"Băng Ngọc Tuyết Liên không phải là vật tầm thường, vì cứu vợ của ngươi, chết cũng không sợ?" Mắt cô gái kia lóe lên một tia sáng trong khoảnh khắc, rồi sau đó hỏi.


"Đã nói bao lần rồi ···" Ngân Diện lạnh mặt, khẽ nói, Vãn Thanh cười một tiếng cắt lời của hắn: "Ta biết, không cần nói cảm ơn, ngươi đối tốt với ngươi khác không phải vì muốn được cảm ơn."



"Biết là tốt rồi." Ngân Diện nở nụ cười hiếm hoi, lại biến mất không tung tích.



Phượng Cô đằng kia, nhìn bọn họ vừa cười vừa nói, liếc mắt đưa tình, không thể nào dời mắt đi chỗ khác, tâm tình nặng nề mà không có cách nào buông lỏng.



Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng bọn họ đang ở trước mắt, bảo hắn không phiền sao được?



Vãn Thanh nhạy cảm nhận ra sau gáy nóng như có lửa đốt, rốt cục, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy ở lao phòng đằng kia, là nam tử đó.



Hắn dĩ nhiên đã ở nơi này?



Trong lòng nàng vô cùng giật mình -, nàng vốn cho rằng, sau khi nàng nói thế, hắn sẽ rời khỏi Thiên Sơn -, không muốn nhìn mặt nàng nữa, cũng sẽ không tìm Băng Ngọc Tuyết Liên vì nàng nữa. Không ngờ hắn đã tới Thiên Sơn trước cả nàng.



Trong lòng, thiên tư bách chuyển, không thể nhận ra là mùi vị gì.



Thở dài một hơi, không biết lúc này, phải đối mặt với hắn thế nào.



Nhưng hắn vì nàng mà rơi vào tình cảnh này, nếu nàng không nhìn hắn, dường như bạc tình bạc nghĩa quá mức, đang muốn nói gì, có tiếng mở cửa nhà lao vang lên.



Tiếng bước chân nhẹ nhàng càng lúc càng gần, mang theo mùi hoa mai lãnh liệt, một nhóm nữ tử mặc bạch y dừng trước cửa lao, một người giơ ra một ngọc bội, hỏi Vãn Thanh: "Khối ngọc bội này, ngươi lấy được như thế nào?"



Vãn Thanh không ngờ cô ta đột nhiên hỏi chuyện này, vì vậy có chút kinh ngạc, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, ngọc bội kia khắc hoa tuyết liên, liệu có phải, có quan hệ mật thiết với Tuyết Liên Phái?



Mối quan hệ này, đối với nàng, đến tột cùng là phúc hay là họa?