Thất Thân Làm Thiếp
Chương 167 : – tuyết dạ
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Vãn Thanh cảm thấy có chút bực bội, nàng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Đối với tình cổ, nàng cũng chưa hiểu một cách rõ ràng, nếu không phải trước kia đọc sách của Ngân Diện, có lẽ nàng còn không biết trên đời này có chuyện như vậy.
Tình huống này, so với việc giải độc thì nan giải hơn rất nhiều!
Xem ra, chỉ có cách tìm cơ hội nói chuyện riêng với Phượng Cô, xem tình cổ khiến hắn bị mất bao nhiêu trí nhớ.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trời tối rất nhanh, lúc này, đã là cuối thu, chỉ có điều trên núi tuyết không có bốn mùa, nếu còn ở trong thành, nhất định có thể thấy một trời lá rụng, vàng úa thê lương, tiêu điều mà tuyệt mỹ
Nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy Mộc Cáp Nhĩ đi ra ngoài, không chút suy nghĩ, Vãn Thanh nhẹ nhàng nhảy một cái, đi sau Mộc Cáp Nhĩ.
Chỗ cô ta đi, Vãn Thanh biết, là nhà của thôn trưởng Tuyết Thôn, cũng là nhà của phụ thân Mộc Cáp Nhĩ, khi mới tới Tuyết Thôn, nàng đã từng đến đây một lần.
Chỉ thấy Mộc Cáp Nhĩ đứng ở cửa rất lâu, dường như đang nghĩ điều gì đó, cuối cùng như đã hạ được quyết tâm, trực tiếp đẩy cửa.
Vãn Thanh không dám đi vào theo, vì vậy nhảy lên nóc nhà, may đang là đêm khuya, có thể che dấu bóng dáng của nàng, nếu không, với khinh công của nàng, rất dễ bị địch nhân phát hiện.
Vãn Thanh nhẹ nhàng gục xuống nóc nhà, nghe cuộc đối thoại bên trong:
"A cha….. "
"Đã trở về."
"Vâng."
"Ăn cơm đi."
"Vâng …. A cha... Con có việc muốn hỏi."
"Chuyện gì?"
"A cha từng nói qua, con gái có thể tự chọn nam tử mà con thích."
Rồi sau đó, chậm rãi dời đi, khẽ cười lạnh: "Mùi vị không tệ, đáng tiếc, ta không thích ngươi!"
Lạnh lùng phun ra câu đó xong, Phượng Cô hất tay nàng, xoay người muốn đi.
Vãn Thanh đứng ở trong gió đêm, cơn giận bùng nổ, …….Phượng Cô này!
Thầm vận nội công, phi thân đuổi theo, nếu mềm không được thì đành phải cứng –, dù có phải trói thì cũng phải trói hắn đi khỏi nơi thị phi này.
Vãn Thanh đưa tay, đánh thẳng vào lưng Phượng Cô, mặc dù Phượng Cô chỉ còn lại hai thành công lực, nhưng chiêu số rất giỏi, hơn nữa hắn trời sinh nhanh nhạy, tai vừa nghe thấy tiếng gió, tay đã đưa ra chặn chiêu của nàng.
Trong trận tuyết rơi buổi đêm, hai người giao chiến, đáng tiếc, mặc dù nội công Vãn Thanh đột phá, nhưng chiêu số không nhiều, lại không dám dùng toàn bộ nội lực, sợ làm bị thương hắn.
Trong hoàn cảnh trói chân trói tay…, Vãn Thanh trở nên vụng về vô cùng, rơi xuống thế hạ phong.
Sắc mặt Vãn Thanh trở nên khẩn cấp, một tay đánh xuống, một tay quét qua, Phượng Cô khom người ôm cả người nàng vào lòng.
Vãn Thanh giãy dụa muốn thoát, mới phát hiện, tay chân đều bị hắn kìm hãm, tức giận cắn chặt răng, lòng càng khẩn cấp.
"Không cần náo loạn nữa, nếu có gì, người khó coi là ngươi!" Phượng Cô lạnh lùng phun ra một câu, mắt không ngừng lóe hàn quang
"Tất cả những gì ta làm đều là vì muốn tốt cho người! Người tin cũng được, không tin cũng được! Điều ta có thể làm cũng chỉ có như thế, nếu tương lai người có tỉnh lại biết tất cả, ít nhất ta cũng đã cố gắng hết sức." Tay Vãn Thanh bị hắn nắm đến phát đau, mặt cũng trắng bệch hơn phân nửa, cắn răng nói từng chữ từng chữ một.
Nhìn dáng vẻ chịu đau của nàng, trong lòng hắn, dĩ nhiên nảy sinh cảm giác không nỡ buông tay, hắn có chút hoài nghi bản thân lúc này đang xảy ra chuyện gì, tại sao lại dễ dàng lặp đi lặp lại chuyện tha thứ cho nữ tử này, nếu là ngày thường, chỉ sợ nàng đã sớm không chết cũng mất nửa mạng.
"Có lẽ lời ngươi nói có lý, bất quá, mặc kệ như thế nào, ta phải biết rõ tình huống đã." Hắn nhẹ nhàng nói, rồi sau đó thả nàng.
"Thật sao?" Vãn Thanh hỏi, chỉ cần hắn có thể duy trì sự nghi ngờ, nàng tin tưởng, bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng thoát được ánh mắt của hắn.
Dù sao, Phượng Cô cũng là người tài trí. Chỉ cần hắn có thể tin lời nàng dù chỉ một nửa, như vậy nhất định hắn sẽ đi thăm dò cho rõ ràng -, nhất định hắn sẽ không để bản thân rơi vào cảnh không hay biết gì.
Phượng Cô nghe được câu hỏi của nàng, đôi phượng nhãn hẹp dài nhíu lại, dường như có chút phẫn nộ, lời của hắn, từ khi nào lại có người dám chất vấn?
Vãn Thanh biết tính hắn, không nói gì nữa, chỉ nói: "Ta biết, từ trước đến giờ người luôn biết giữ chữ tín!" Trong lòng chỉ trầm tư, nếu hắn vẫn không thể nhớ lại, như vậy, chỉ có thể dùng độc, may là, đối với dược thảo gây hôn mê nàng biết khá nhiều. ( đêm mai, Ngân Diện lại lên sân khấu một cách long trọng ~~~~~lời tác giả)