Thất Thân Làm Thiếp

Chương 168 : – ngân diện đoạn tâm

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu, suốt một đêm Vãn Thanh ngủ không ngon, nàng vốn là người ngủ không sâu, lại thêm tâm sự trong lòng, trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, hơn nữa hoàn cảnh lúc này, khiến nàng không dám sơ ý chút nào.



Ngoài cửa sổ hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí, đến cả tuyết cũng như rơi chậm hơn.



Gió rất nhẹ rất nhẹ, nhưng nhưng vẫn đủ để thổi tuyết bay bay.



Cảnh trí tĩnh lặng thế này, không dính chút bụi trần, lại khiến nàng yêu thích vô cùng, phủ thêm áo ngoài, đẩy cửa đi ra ngoài trời tuyết.



Vãn Thanh vươn tay, đón được một bông tuyết,– cảm giác lành lạnh, làm cho nàng cảm thấy thanh tĩnh, thần thanh khí sảng, dường như trong lúc nhất thời có thể quên hết phiền não.



Trong lòng thầm cảm thán:



"Thùy thuyết đông nhật bất phi hoa



Sắc tuyệt giai, ngọc vô hà



Mạn thiên phi vũ, thiên nữ tát kỳ ba



Vô hạn tinh oánh thùy khả bỉ



Lâm song vọng, lạc khinh sa (đại ý là tả cảnh đẹp ngày đông)"



Sở vị cảnh mỹ, dã yếu phối thượng mỹ nhân mỹ (cảnh chỉ đẹp khi phối cùng người đẹp)



Thiên nhân hợp nhất, thị vi cực trí. (người và cảnh hợp nhất, mới là cực hạn của cái đẹp)



Lần đầu tiên trong đời, Ngân Diện cảm nhận được thâm ý của câu đó.



Nữ tử đứng đằng xa, mặc áo màu xanh đậm, đứng một mình giữa trời tuyết, phảng phất như thiên địa vạn vật chỉ còn lại một mình nàng.



Bàn tay trắng nõn như ngọc đón một bông tuyết lóng lánh, thanh âm thanh thúy, trong suốt tinh khiết, nhẹ nhàng ngâm thơ



Hắn đứng đằng xa, không dám đến gần, dường như sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ đánh vỡ cảnh đẹp này
"Phương pháp gì?" Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi, không biết vì sao, trong lòng nàng mơ hồ nhìn ra, có lẽ, phương pháp này của Ngân Diện, có lẽ đúng là ý nghĩ trong lòng nàng, bởi vì trong hoàn cảnh này, có thể kích khởi trí nhớ của Phượng Cô chỉ có phương pháp đó.



"Phương pháp này, không chỉ có thể cứu hắn, còn có thể nhìn ra, tình cảm hắn dành cho nàng sâu đậm tới đâu. Có vẻ hắn vô cùng yêu nàng, một người nếu thật sự yêu một người khác, là cảm giác của nội tâm, không dược vật gì xóa nhòa được-, ta và nàng diễn một vở kịch, xem xem tình cổ lợi hại, hay tình yêu của Phượng Cô sâu sắc hơn." Ngân Diện chậm rãi nói. Có lẽ, lúc Vãn Thanh thấy được tình cảm sâu sắc của Phượng Cô, cũng là lúc hắn chân chính mất đi Vãn Thanh, nhưng có thể nhìn nàng hạnh phúc, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.



Nếu Phượng Cô thực sự yêu, vậy thì Phượng Cô càng có thể cho Vãn Thanh nhiều hạnh phúc hơn là hắn có thể cho nàng, dù sao, Phượng Cô, so với hắn, ít bị ràng buộc hơn nhiều.



Không ngờ phương pháp Ngân Diện đưa ra, thật sự giống hệt phương pháp nàng nghĩ trong lòng.



Nhưng nghĩ đến chuyện diễn kịch cùng hắn, đối với hắn có phải là không thể chịu đựng nổi không?



"Ta còn muốn suy nghĩ!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nàng không thể, lợi dụng Ngân Diện như vậy.



"Chẳng lẽ nàng không chịu diễn kịch cùng ta sao? Hay nàng cảm thấy phương pháp này không hay?" Ngân Diện cố ý kích nàng, hắn biết điều Vãn Thanh đang nghĩ, nhưng chỉ có phương pháp này là khả thi.



"Không phải, Ngân Diện, ngươi hiểu lầm rồi!" Vãn Thanh vội la lên: "Phương pháp này vô cùng tốt, ta cũng không phải là không muốn diễn kịch với ngươi, chỉ có điều … chỉ có điều…"



"Chỉ có điều gì?" Ngân Diện nhẹ nhàng nói: "Cứ quyết định như vậy đi! Đi thôi, cùng về thôi! Lúc này, chắc bọn họ đã rời giường."



Nàng cũng biết, khi nói ra phương pháp này, trái tim hắn đau đến chừng nào.



Nhưng là vì nàng, hắn nguyện ý.



Sống trên đời, chỉ cần thế là đủ!



"Ngân Diện…" Vãn Thanh đi sau, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mang theo sự sầu não: "Cám ơn ngươi…"



Cho tới nay, dường như câu nàng hay nói với hắn nhất, chính là câu này …



Hắn đối với nàng, luôn nỗ lực toàn tâm toàn ý như thế.



Nàng biết, hắn thích nàng, nhưng lòng của nàng, hết lần này đến lần khác không thể tiếp nhận hắn, luôn khiến nàng ăn năn!