Thất Thân Làm Thiếp
Chương 169 : – ghen tức nổi lên
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Khi Vãn Thanh và Ngân Diện trở lại Tuyết Thôn, cả thôn đã bắt đầu náo nhiệt, khói bếp bắt đầu bốc lên từ các mái nhà.
Mùi cơm chín xông vào mũi.
Vãn Thanh quay đầu, cười khẽ: "Ăn không?"
"Tại sao không!" Ngân Diện nói nhỏ, gương mặt đằng sau mặt nạ màu bạc, nở một nụ cười ấm áp. Đột nhiên hắn cảm thấy, hai người lặng lẳng ở chung một chỗ thế này, cũng là một loại hạnh phúc.
"Ta đi làm điểm tâm! Còn nhớ lúc ở trong cốc không? Là ngươi dạy ta làm cơm! Vẫn chưa báo đáp được sư phụ là ngươi!" Vãn Thanh mềm mại cười một tiếng.
Thời gian ngắn ngủi ở trong cốc, là thời gian nàng bị trầm cảm nặng, nỗi đau hôn nhân, nỗi đau mất con khiến nàng mất hết ý chí chiến đấu để sinh tồn, chỉ vì báo thù mà tồn tại.
Là Ngân Diện một mực ở bên cạnh nàng, mặc dù hắn không nói nhiều, nhưng hắn tỉ mỉ che chở cho nàng, mới khiến nàng không hoàn toàn thất vọng với thế nhân.
Những điều hắn dạy nàng, nhiều lắm.
Võ thuật, độc thuật, dịch dung thuật, còn dạy nàng cách sinh tồn nếu chỉ có một mình, dạy nàng phải dũng cảm đối mặt với cuộc sống như thế nào.
Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên hắn dạy nàng nấu cháo, bát cháo dính thành một khối, dùng thìa múc thì đen trắng hòa vào nhau, nhìn thì buồn cười nhưng thật sự thì nàng có một cảm giác vui sướng khó tả.
Chén cháo đó là chén cháo khó ăn nhất nàng từng ăn, nhưng cũng là chén cháo mà ăn xong cho nàng cảm giác hạnh phúc nhất, bởi vì, đó là bát cháo đầu tiên nàng tự tay làm, là bước đầu tiên trong hành trình độc lập của nàng, nàng, nếu không còn là kim chi ngọc diệp nữa.
"Đúng vậy, từ khi ra cốc, không được ăn cơm ngươi nấu nữa! Mùi vị cũng quên rồi!" Ngân Diện thở dài, nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng đã lấp đầy lòng hắn.
"Đi thôi, ta làm cho ngươi một bữa điểm tâm thật thịnh soạn!" Vãn Thanh vừa nói vừa đi trước.
May là trong phòng bếp cái gì cũng có, nàng làm rất nhẹ nhàng, khi còn ở trong cốc, nàng đã luyện được sự nhanh nhẹn gọn gàng, nấu một bữa điểm tâm chỉ là chuyện vặt.
Không lâu sau, một nồi cháo thịt rất thơm đã được hoàn thành.
Mặc dù trái tim hắn một mực khẳng định điều đó, nhưng lý trí hắn lại nói cho hắn, điều đó là giả.
Bởi vì, khi cô ta kéo tay hắn, hắn không cảm nhận được cảm giác không muốn rời xa, nhưng vừa rồi khi hắn tóm tay Vãn Thanh, mặc dù là là vì nhất thời phẫn nộ mà tóm-, nhưng hắn lại có cảm giác không thể rời xa.
Cảm giác này, quá đặc, đến mức hắn không thể xem thường.
Mộc Cáp Nhĩ thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Cô, trái tim rớt xuống đất "lộp độp", cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn bị tình yêu phá tan, bèn cười một tiếng: "Phượng đại ca, tại sao người lại nhìn ta như vậy!"
"Không có gì." Phượng Cô lắc đầu, rồi sau đó thần sắc dĩ nhiên về lại trạng thái bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng bạo long gầm rú một khắc trước.
"Phượng đại ca, mau tới ăn đi! Ta làm điểm tâm cho ngươi, có sủi cảo nhân thịt, bánh bao nhân rau, còn có một chén cháo hạt sen, sáng sớm ăn là tốt nhất!" Vừa nói vừa quay sang Vãn Thanh và Ngân Diện: "Các ngươi cũng ăn đi! Ta mang nhiều lắm."
Vừa nói vừa tha thiết bày bánh bao và cháo lên bàn.
Đối với người đột nhiên xuất hiện là Ngân Diện, cô ta không lộ chút kinh ngạc nào, giả vờ như thể đã biết trước.
Thọat nhìn, thật đúng là bộ dạng đơn thuần khả ái vô tri.
Vãn Thanh chỉ nhìn cô ta thật lâu, một mực nhìn cô ta, nàng đang suy nghĩ, bản thân nhìn cô ta như thế, xem cô ta có thể kiên trì cười đến lúc nào.
Rốt cuộc cô ta nghiêng đầu nhìn Vãn Thanh: "Thượng Quan cô nương, ngươi cũng nhanh ăn đi! Thân thể ngươi… đơn bạc, nên ăn nhiều một chút, cháo hạt sen này, có tác dụng bảo dưỡng dung nhan rất tốt."
Nhìn thần sắc của cô ta, cũng không tươi tỉnh nữa, mà đã có chút nói không ra lời dù chỉ là rất nhỏ.
Chỉ chốc lát lại chuyển về vẻ tươi tỉnh, cô ta thật giỏi diễn kịch.
Vãn Thanh cũng không nói gì, có một số việc, không thể nóng lòng, từ từ thì Phượng Cô đã bắt đầu hoài nghi, cứ như vậy, với sự thông minh tài trí của hắn, muốn tra ra chân tướng, cùng không phải việc khó.