Thất Thân Làm Thiếp

Chương 190 : – người đứng trong gió đêm

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Bởi vì Kim Bất Hoán này phải quyết định và sửa sang cửa hàng của mình một phen, tuy mất ít thời gian, nhưng hắn là người nơi khác, trong Chiến Thành căn bản là không có phủ đệ, dù sao cũng có vẻ là một khách hàng lớn, cũng không thể bỏ bê, vì vậy Vãn Thanh liền giữ hắn ở lại Phượng Vũ Cửu Thiên.



Mà hắn cũng không từ chối, còn nói là vô cùng tốt!



Nói thật, khi Vãn Thanh mời hắn ở lại, dù ngoài miệng hắn vẫn nói nửa câu từ chối, nhưng không hiểu vì sao, Vãn Thanh lại có cảm giác mắt hắn lóe lên ý muốn ở lại vô cùng rõ rệt.



Không biết có phải là nàng đã suy nghĩ nhiều quá hay không.



Bất quá đôi mắt của hắn, khiến nàng có cảm giác ẩn giấu rất nhiều điều, khiến người ta không thể hiểu hết, nhất là lúc hắn nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, thứ cảm giác, nó nhiều đến mức khiến nàng không thể xem nhẹ.



Giống như ánh mắt của Phượng Cô khi hắn nhìn thấy nàng lần đầu tiên. (chắc là cái lần mà Vãn Thanh nhận ra Phượng Cô cưỡng gian mình)



"Nhị phu nhân, ngài nghĩ chuyện gì vậy?" Hồng Thư thấy Vãn Thanh một mực ngồi trước cửa sổ cau mày suy nghĩ, như thể đang lo nghĩ chuyện gì đó.



"Ta nghĩ đến … Kim Bất Hoán kia." Vãn Thanh nói.



"Di!" Hồng Thư vừa nghe, liền hiện vẻ mặt không giải thích được.



"Hồng Thư, ngươi cho người điều tra giúp ta về… gia thế của Kim Bất Hoán, xem có đúng là công tử nhà giàu như lời hắn nói không, xuất thân nhà ai." Vãn Thanh nói.



Nàng có cảm giác, … Kim Bất Hoán này, không đơn giản, không giống với vẻ vô tri mà hắn bầy ra cho mọi người xem.



"Vâng" Hồng Thư gật đầu.



Suy nghĩ một chút, lại có cảm giác không yên lòng, vì vậy lại nói: "Còn nữa, cho thị vệ âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của hắn khi ở trong sơn trang, nếu có gì khác thường, lập tức hồi báo cho ta!"



"Nhị phu nhân, vì sao người lại khẩn trương về tên… Kim Bất Hoán này như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một khách hàng lần đầu làm ăn buôn bán với chúng ta thôi, hơn nữa trong mắt của ta, hắn cũng không phải nhân vật lợi hại gì, dù có là kẻ địch thì cũng không cần sợ hắn!" Hồng Thư không giải thích được nên hỏi, chung quy là Hồng Thư không rõ vì sao Nhị phu nhân lại khẩn trương về con người này như vậy.



"Ta cũng không biết, ta có cảm giác người này không đơn giản!" Vãn Thanh nói: "Dù sao vụ làm ăn này cũng không ít, cẩn thận vẫn hơn."



Vì chuyện làm ăn chỉ là cái cớ, trong lòng của nàng, vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng mà bản thân nàng cũng biết là không có khả năng, hy vọng người này là Phượng Cô sống lại, mặc dù không có khả năng, nhưng cuối cùng, chỉ có một tia hy vọng đó, nàng cũng không thể làm ngơ.



… …



Đêm khuya.
Kim Bất Hoán ở trong sương phòng phía Tây, lúc này trong đó tối đen, hiển nhiên là đã tắt đèn đi ngủ



Vãn Thanh nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ thấy Kim Bất Hoán dáng vẻ ngái ngủ, trên người cũng chỉ mặc một áo mỏng màu đen, bộ dạng áo quần không chỉnh, thoạt nhìn dường như vô cùng ủ rũ, đúng là người bị dựng dậy.



Mở cửa, vừa thấy là Vãn Thanh, hắn lấy làm kinh hãi, rồi sau đó hỏi: "Tại sao lại là Nhị phu nhân? Đã trễ thế này tìm Kim mỗ có việc gì sao?"



Vãn Thanh tỉ mỉ đánh giá hành vi cử chỉ của hắn, nhưng chẳng tìm thấy nổi nửa điểm khả nghi, vì vậy cười nhạt, không làm quá nữa: "Không có gì, chỉ là vừa nãy có tên trộm đột nhập vào sơn trang làm loạn, lo lắng cho an nguy của Kim lão bản, vì vậy cố ý đến đây nhìn, xem ra đã quấy rầy giấc ngủ của Kim lão bản!"



" Không, Kim mỗ còn muốn đa tạ Nhị phu nhân có lòng quan tâm! Đã bắt được tặc nhân chưa?" Kim Bất Hoán hỏi.



Vãn Thanh lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa bắt được, bất quá đã tăng người bảo vệ lên, tin tưởng sẽ bắt được."



"Vậy là tốt rồi." Kim Bất Hoán nói, rồi sau đó duỗi tay ra, lại che miệng ngáp một cái.



Vì vậy Vãn Thanh nói: "Không quấy rầy Kim lão bản nghỉ ngơi nữa, Kim lão bản an tâm ngủ đi, ta sẽ tăng số người bảo vệ tốt Tây viện."



"Vậy đa tạ Nhị phu nhân!"



"Chuyện ta phải làm thôi."



… …



"Ám vệ ở Tây viện nói thế nào?" Trên đường trở về phòng, Vãn Thanh hỏi.



"Ám vệ nói Kim Bất Hoán ăn xong cơm tối thì ở lì trong phòng, trước khi chúng ta đến một canh giờ đã tắt đèn, sau đó chưa từng thắp đèn, cũng không có bất kỳ hành động gì khác thường." Hồng Thư đáp.



Không có bất kỳ… hành động gì khác thường?



Sao có thể như vậy?



Trong lòng vô cùng kỳ quái, nhưng lại không thể lý giải, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Rõ ràng, trong lòng của nàng cảm giác được người nọ nhất định là Kim Bất Hoán, nhưng một người đi đi lại lại, làm sao có thể không lộ chút tung tích nào?