Thất Thân Làm Thiếp

Chương 191 : – thật giả khó phân biệt

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Hiệu suất làm việc của Phượng Vũ Cửu Thiên đúng là không thể nghi ngờ, trong vòng hai năm trở lại đây, các cơ sở tình báo đã trưởng thành hơn rất nhiều, hiện tại, rất nhiều tư liệu do Phượng Vũ Cửu Thiên thu thập không cần đi xác minh lại, hơn nữa thông tin cũng vô cùng đầy đủ.



Mới đến ngày thứ ba, đã có bồ câu đưa thư mang tài liệu về Kim Bất Hoán trở về.



Hắn nói hắn là người Phong Quốc, nhưng mật thám trong Phong Quốc điều tra tư liệu của tất cả công tử nhà giàu ở Phong Quốc, không có ai tên là Kim Bất Hoán.



Người này, như không có quá khứ, căn bản là không tìm được bối cảnh xuất thân của hắn.



Nhìn tư liệu trên tay, mối nghi ngờ trong lòng Vãn Thanh càng lúc càng lớn, như một tia gợn sóng, càng lúc càng lan rộng. Nàng không thích thứ cảm xúc không minh bạch như thế.



Ngay cả trong trường hợp hắn không phải Phượng Cô, chỉ cần hắn có lai lịch không rõ, thì quyết là không phải chuyện tốt, vì biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, mà hắn đối với nàng mà nói, cũng là một điều bí ẩn. Mặc dù đúng là hắn có mua một cửa hàng lớn ở kinh thành, mặc dù hắn đã đồng ý điều kiệu trả trước ba phần mười tiền hàng làm tiền đặt cọc, chỗ còn lại trả khi nhận hàng, nhưng, vẫn tạo thành một nghi ngờ lớn.



Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi Hồng Thư: "Lúc nào Lãnh tổng quản mới trở về?"



"Nhanh nhất cũng phải 5 ngày nữa, chuyến đi lần này cực kỳ kín đáo, thế nên tốn không ít thời gian." Hồng Thư đáp.



Vãn Thanh gật đầu, không nói thêm nữa. Nếu Lãnh Sâm ở đây thì tốt, con người hắn tỉnh táo, hơn nữa đối với chuyện bầy mưu tính kế cũng có thủ đoạn. Hơn nữa hắn đi theo Phượng Cô đã lâu, là người hiểu rõ Phượng Cô nhất, … rốt cục Kim Bất Hoán này có phải là Phượng Cô hay không, có lẽ Lãnh Sâm cũng có thể nhìn ra một phần.



Lúc này, nàng tập trung suy nghĩ, liền nghĩ tới một người khác.



Hoàng Kỳ!



Đúng vậy, tại sao nàng lại quên Hoàng Kỳ cơ chứ, Hoàng Kỳ là thiếp thân nữ tỳ duy nhất của Phượng Cô, hầu hạ hắn hàng ngày, hơn nữa Hoàng Kỳ đối với Phượng Cô còn có tình yêu, nói vậy đối với từng chi tiết của Phượng Cô Hoàng Kỳ càng là người rõ ràng nhất.



Vãn Thanh cười vui vẻ: "Hồng Thư, ngươi giúp ta gọi Hoàng Kỳ đến đây một chút."



"Vâng" Hồng Thư đáp, rồi sau đó xoay người đi.



Không lâu sau, liền cùng Hoàng Kỳ đi vào.



"Hoàng Kỳ gặp qua Nhị phu nhân!"



"Không cần giữ lễ." Vãn Thanh nói, rồi sau đó đỡ Hoàng Kỳ đứng lên.



"Nhị phu nhân gọi nô tỳ đến không biết có chuyện gì sai bảo?" Hoàng Kỳ hỏi.



Vãn Thanh chậm rãi đứng lên, vì đang mang bầu, thân thể càng ngày càng nặng nhọc, vì ngồi được một lúc, giờ hông nàng hơi tê, nàng đi đến lan can lương đình, hái một đóa hoa mai, đặt lên mũi, khẽ ngửi, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Hoàng Kỳ, trong tứ đại tỳ nữ, hẳn người phải là người quen thuộc những thói quen hành vi của Phượng Cô nhất."



Không rõ Nhị phu nhân vì sao đột nhiên lại nói ra câu đó, Hoàng Kỳ có chút buồn bực, nói đúng không được, nói không thì không xong, vì vậy chỉ gật đầu: "Nô tỳ hầu hạ trước mặt Gia, tất nhiên hiểu rõ hơn người khác."



"Như vậy, nếu, là ta nói NẾU, có một người, hắn rất giống Phượng Gia, nhưng diện mạo thì khác, có điều cử chỉ lại có chút tương tự, ngươi có thể phân biệt xem hắn có phải Phượng Gia thật sự hay không?" Vãn Thanh nói ra ý nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Kỳ.
Nhất định sẽ để đứa bé bình an trưởng thành.



… …



Đối với hoài nghi về Kim Bất Hoán, vì những hành vi của hắn khi nàng đột nhiên hoa mắt, càng khiến nàng thêm hoài nghi. Bất quá Hoàng Kỳ đã đi theo bên cạnh hắn, tin tưởng, mặc kệ hắn có phải Phượng Cô hay không, rất nhanh sẽ có đáp án.



Trái tim vốn dĩ đã chết, nhưng lúc này lại tràn trề hy vọng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Vì vậy lòng nàng trở nên thấp thỏm bất an, như sợ phải đề cập đến đáp án đó, nàng hy vọng hắn là Phượng Cô, lại lo lắng nếu bị thất vọng sẽ cảm thấy trống rỗng đến thế nào.



Hài tử trong bụng đã bắt đầu biết nắm tay vươn vai, nàng mừng rỡ, cũng có chút khổ sở, nếu Phượng Cô ở đây, nhất định là vô cùng cao hưng.



"Phu nhân, có người đưa bái thiếp." Một nô tỳ đi vào nói.



"Đưa đây cho ta xem." Vãn Thanh nói, cũng không thèm để ý, chỉ nghĩ là bái thiếp của một thương nhân hay một nhân sĩ giang hồ linh tinh nào đó, sau khi nàng trở thành đương gia của Phượng Vũ Cửu Thiên, không có ngày nào là không nhận được bái thiếp.



Sau khi mở thiếp ra, Vãn Thanh liền kinh ngạc.



Đây không phải một tấm thiếp thông thường, không phải loại thiệp mạ vàng chữ đỏ đầy tục khí thông thường, trên tấm thiếp màu phấn vàng là một bông hoa huệ, lại có vẻ nhã trí mà mỹ lệ, tỏa ra một mùi Dạ Lai hương nhàn nhạt, quen thuộc, mà thân thiết.



Là hắn tới!



Không ngờ nhanh như vậy hắn đã tới, trước đó vài ngày thám tử có báo lại tình hình trong cung, toàn bộ thế lực của hoàng hậu đã tan rã, hoàng hậu vì không chịu nổi đả kích, đã treo cổ tự tử, đương nhiên, thật sự có như thế hay không thì không thể biết, Vãn Thanh cũng không muốn biết nhiều.



Nàng chỉ muốn biết, Ngân Diện có thể bình an, có thể thực hiện mong muốn, thế là đủ.



Mở bái thiếp ra, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, đúng như thói quen không dài dòng của hắn: mong muốn đã được đền bù, nay báo tin vui, buổi tối ra cửa gặp nhau.



Trong bụng hoan hỉ, cuối cùng, cũng có chuyện khiến nàng thoải mái đôi chút, vì vậy liền hạ lệnh cho phòng bếp chuẩn bị tiệc rượu, chuẩn bị tiếp đãi Ngân Diện.



Đột nhiên, trong lòng nàng nảy ra ý nghĩ, vì vậy quay sang gọi Hồng Thư, nói sơ qua tình huống, rồi sau đó lại nói: "Hồng Thư, ngươi đi thỉnh Kim Bất Hoán, mời hắn chiều này cùng đến dự tiệc."



"Nhị phu nhân, tại sao người lại muốn mời hắn cùng đến dự tiệc, nếu hắn thật sự là Gia, chẳng lẽ còn không tức muốn chết!" Hồng Thư đối với Ngân Diện, thật sự không có thiện cảm, dù sao, Ngân Diện cũng từng là tình địch của Gia!



"Nhưng phải thử một lần! Nếu không, làm sao biết sự thật là gì?" Vãn Thanh cười khẽ, chợt thấy chủ ý này thật không tệ, nếu hắn đúng là Phượng Cô, lấy tính ghen tuông của hắn mà nói, muốn giấu diếm là chuyện rất khó.



Nếu không phải, cũng khiến nàng chặt đứt hy vọng hão huyền kia một cách dứt khoát.



"Đúng thế! Cũng nhờ phu nhân thông minh, Hồng Thư đi thỉnh hắn!" Hồng Thư vừa nghe cũng thấy có lý, mấy ngày nay chuyện thật giả này khiến họ phiền muốn chết, Hoàng Kỳ bên kia cũng không tìm ra manh mối gì, vì tên Kim Bất Hoán kia cả ngày chỉ đánh đàn đọc sách, không làm chuyện gì khác, thật sự làm cho người ta đoán không ra.