Thất Thân Làm Thiếp
Chương 199 : – hồ ly chuyển thế
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Bắt đầu các chương phiên ngoại (ngoại truyện).
Mặt trời lên cao, gió thổi mơn man.
Cơn gió nhẹ thổi khắp mọi nơi mọi chỗ. Hàn ý dần dần tan biến, cây cối dần bừng sức sống, chim muông cất tiếng hót chào ngày mới.
Lúc này, trong hoa viên của Phượng Vũ Cửu Thiên, có một đám người vây quanh một gốc cây hòe đại thụ, tiếng cười nói huyên náo ồn ào, rất náo nhiệt, gia đinh tỳ nữ đứng thành đoàn. Chính giữa vòng người là một đứa bé trắng trẻo xinh đẹp như búp bê, đang tươi cười rạng rỡ nhảy nhảy trên cây. Gương mặt đứa bé rất đẹp, đường nét trên mặt rõ ràng, như được điêu khắc từ bạch ngọc, hai má trắng hồng như tuyết đang cười rất đáng yêu, mắt to sáng ngời, con ngươi đen đắc ý nhìn mọi người chăm chú, lông mi dài cong vút, càng thêm vẻ khả ái, mũi cao thẳng, môi nở nụ cười hài lòng.
Thoáng nhìn đã biết là bản sao của Phượng Cô.
Có điều bản sao này mới 3-4 tuổi, hơn nữa, so với Phượng Cô, dáng vẻ của bé càng thêm mê người. Có thể thấy được, chờ bé trưởng thành, chỉ sợ sẽ trở thành một mỹ nam khuynh đảo chúng sinh hơn cả Phượng Cô.
Mới 3-4 tuổi, nhưng khinh công của đứa bé đã rất tốt. Nhẹ nhàng lên xuống cây hòe. So với khỉ còn linh họat nhanh nhẹn hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Đám người đứng dưới cây hòe không ngừng cảm thán:
"Tiểu thiếu gia thật quá lợi hại!"
"Đúng vậy! Bất quá mới 4 tuổi thôi, võ công đã được thế này, thật là thần đồng!"
"Đúng vậy! Thiên tài a!"
Những lời đó khiến đứa bé hoan hỉ không thôi, bật cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng bóng, thật đúng như câu môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài, khiến ai cũng thấy yêu thích.
Đúng lúc này, Phượng Phi đang ở trên cây nhìn thấy có một người đi tới từ xa, mặt liền biến sắc, nhưng lúc này muốn nhảy xuống thì đã không kịp nữa rồi, nhìn trái phải một vòng, Phượng Phi vội vàng đưa mắt ra hiệu với nhóm người đứng dưới gốc cây.
Dường như đã quen với việc đó, vừa thấy Phượng Phi ra hiệu, mọi người liền ra vẻ lo lắng, thậm chí la hét:
"Tiểu thiếu gia, người không sao chứ!"
Phượng Cô buồn bực quay lưng về phía Vãn Thanh và Phượng Phi, trên gương mặt của tiểu tử kia, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, ẩn sau vẻ sợ hãi là sự đắc ý.
Phượng Cô hận đến nghiến răng, tiểu tử này, nó mà biết sợ hãi vì ác mộng từ bao giờ chứ, theo hắn, ác mộng bị tiểu tử này dọa chạy mất dép thì đúng hơn.
Ngược lại, Vãn Thanh lại thấy Phi nhi đáng thương vô cùng.
Người ta nói con trai thân với cha, hắn ah, sinh đứa con trai này, thật sự là hối hận không thôi, còn nhỏ đã thường xuyên làm bức tường ngăn cách hắn và vợ yêu!
Phượng Cô bực muốn bốc khói đỉnh đầu.
Vãn Thanh chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Chàng đó, tại sao lần nào cũng bực dọc với con của mình, Phi nhi còn nhỏ, mặc dù tinh nghịch một chút, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ con!"
Nói xong thì không để ý đến kẻ đang nghiêm mặt là Phượng Cô nữa, xoay Phi nhi trong lòng lại dịu dàng hỏi han: "Phi nhi mơ thấy ác mộng gì, kể cho mẫu thân nghe một chút!"
"Phi nhi mơ..."Chỉ thấy Phượng Phi nhíu mày suy tư, nhưng không nói được gì.
Phượng Cô hừ một tiếng: "Ta thấy tên tiểu tử này căn bản là không mơ thấy ác mộng gì hết, chỉ là đang nói xạo, nàng nhìn mà xem. Vừa hỏi, đã không nói được lời nào!"
Phượng Phi nhìn Vãn Thanh một chút, lại nhìn Phượng Cô một chút, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được gì, vì vậy mím môi, hai mắt lại đỏ hoe, bật khóc: "Mẫu thân, Phi nhi sợ, Phi nhi thật sự sợ mà..."Vừa nói vừa vòng hai cánh tay bé xinh ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh, giống như vừa sợ hãi vô cùng.
"Không sợ không sợ, Phi nhi đừng nhớ lại ác mộng nữa, tối nay mẫu thân ngủ cùng Phi nhi, thế sẽ không sợ nữa!"Vãn Thanh vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Phi nhi, tuy Phi nhi có lúc tinh nghịch, nhưng là một đứa trẻ thông minh, tuy nó thích trêu chọc mọi người, nhưng làm cha mẹ, có ai lại không thương con mình.
Phượng Cô vừa nghe thế liền đen mặt, trừng đôi phượng nhãn nhìn tiểu ma đầu.
Vừa nhìn đã biết, tiểu tử này, khẳng định là lại có yêu cầu gì đó, mỗi lần nó giở trò này, tất là có yêu cầu. Lần này, lại muốn gì nữa đây!
Thật không biết hắn sinh ra tiểu tử này thế nào, tuổi còn nhỏ, đã biết không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thật là hồ ly chuyển thế a!