Thất Thân Làm Thiếp

Chương 200 : Đạt Được Mục Đích

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Vãn Thanh bế Phượng Phi, cùng nằm xuống ngủ.



Vốn dĩ Phượng Cô đặt làm giường này lớn một cách đặc biệt, là bởi vì muốn được ngủ một cách thoải mái cùng Vãn Thanh, không ngờ lúc này lại thành lợi thế cho nhóc con này!



Xem đi, tiểu tử vừa chen lên một cái, liền trở nên vô cùng chật chội.



Nhưng kỳ thật, giường này lớn đến mức 4-5 người nằm cũng đủ chỗ, làm sao có thể vì một đứa bé như Phượng Phi mà trở nên chật chội chứ?



Đêm đó, có người mộng đẹp, có người lại bực mình đến không ngủ được, có người tâm tư khó dò.



Trời sáng.



Trong thư phòng Phượng Cô.



Hai nam nhân khuynh thành một lớn một nhỏ trừng mắt ngồi nhìn nhau với dáng vẻ của hai con hồ ly.(Sorry là câu này không hay bằng nguyên tác, đây là nguyên tác cho mọi người tự cảm nhận "Nhất đại nhất tiểu lưỡng cá hồ li ban đích khuynh thành đại tiểu nam tử tựu na yêu đại nhãn trừng tiểu nhãn địa tọa trước")



Phượng Cô cũng không mở miệng, hắn chờ, chờ tiểu tử này mở miệng, muốn đấu mà không nhìn xem là ai, tiểu tử dù thông minh, cũng chỉ là con hắn, chỉ là một đứa trẻ con mới 4 tuổi mà thôi!



Nhóc con có việc muốn tìm hắn, hắn có thể đồng ý có thể không, nhưng nhóc con lại dám dùng kế đối phó với hắn, không thể để nó được một còn đòi hai, cũng không thể để nó kiêu ngạo hơn nữa.



Tốt thôi, hắn thật sự muốn nhìn, nhìn tiểu tử này tự nhận thua.



Liếc mắt thấy nhóc con không nhìn mình, Phượng Cô bắt đầu chuyển sang nghiên cứu sổ sách.



Trong lúc nhất thời, không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách lọat xọat, còn tiếng sột soạt của quần áo bị ma sát do đứa trẻ đang giãy dụa bất an.



Một đứa trẻ con, dù có tâm tư, cũng vẫn còn non nớt lắm, làm sao đấu lại được lão hồ ly như Phượng Cô!
"Tiểu tử nhà ngươi, lần sau đừng lôi chiêu này ra, nếu còn dám lôi chiêu này ra nữa, ta sẽ không đáp ứng con nữa! Lần này đi Thương Thành, nhân tiện cả mẫu thân con cùng đi, coi như là cả nhà ta đi du sơn ngoạn thủy!"



Phượng Phi vừa nghe thế, gật đầu liên tục, vẻ mặt nhu thuận: "Đúng vậy, phụ thân, sau này Phi nhi không bao giờ … sử dụng chiêu này nữa! "



Phượng Cô nghe xong liền gật đầu một cách vừa lòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Phượng Phi nhu thuận cười một tiếng: "Nếu phụ thân không còn chuyện gì khác, Phi nhi liền đi ra ngoài trước."



"Được rồi, về đi! " Phượng Cô gật đầu: "Đừng nghịch ngợm nữa, chú tâm đọc sách mở rộng hiểu biết đi! " vừa lòng rồi, không khỏi ra dáng cha hiền, khuyên bảo con trai. (sặc, con anh mới 4 tuổi thôi)



"Phi nhi đã biết! " Phượng Phi ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng. Nụ cười càng lúc càng rộng mở.



Tuy phụ thân nói không được lôi chiêu này ra dùng nữa, nhưng nếu cần thì vẫn phải làm thôi.



Lần này bé phải đến Thương Thành càng nhanh càng tốt, vì gấp nên mới phải giở chiêu này ra, ngoài miệng phụ thân nói không sợ chiêu này, nhưng nếu bé còn quấn quít mẫu thân thêm vài ngày nữa, phụ thân không vò đầu bứt tóc vì bực mới là lạ.



Trên gương mặt của đứa bé 4 tuổi hiện ra nụ cười của loài hồ ly.



Muốn tấn công địch phải nhằm chỗ nào yếu nhất, phụ thân cơ trí lợi hại, nhưng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là mẫu thân!



Mà bé thì hoàn tòan có thể công phá vào nhược điểm này của phụ thân!



Lần này, bé phải cho sư phụ một niềm vui bất ngờ, đi Thương Thành, có cả phụ thân và mẫu thân cùng đi, tất là sẽ ở thêm vài ngày, bé cũng có thể nhân cơ hội đó thuyết phục sư phụ dậy thêm mấy chiêu khinh công hay công phu đặc sắc khác.



Học được mấy chiêu rồi, bé càng chơi được nhiều trò hơn!