Thất Thân Làm Thiếp

Chương 208 : – cám dỗ ngọt ngào

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Cắn miếng mứt ngọt ngào mềm mại, Vãn Thanh nở nụ cười hạnh phúc không thôi.



Nàng đã rất lâu không được ăn mứt này, nàng vẫn nhớ khi mang bầu Nộn nhi, nàng bị nghén mứt quả hồng, có bảo đầu bếp làm 1 bát, nhưng đầu bếp không làm được hương vị này.



Sau đó nàng không bảo đầu bếp làm nữa, từng đấy năm chưa từng ăn lại. Nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ nhung hương vị này, còn có tình ý của Tà Phong.



Phượng Phi nhìn với vẻ không chút hứng thú, chỉ nhíu mày: "Chỉ có đàn bà con gái mới thích ăn thứ này, vừa chua vừa ngọt còn hồng hồng đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết là không ngon lành gì! "



"Mẫu thân, Nộn nhi muốn ăn..." Nộn nhi thì không thấy thế, nhìn miếng mứt đỏ trong lóng lánh như hồng ngọc, nước miếng của cô bé chỉ muốn trào ra, cô bé chỉ chờ ca ca lơi lỏng là nhào vào lòng mẫu thân để được ăn cùng.



Phượng Phi giữ chặt lấy cô bé, không cho phép đi: "Từ sáng đến giờ muội đã ăn 2 củ khoai nướng và bỏng gạo rồi, không được ăn nữa, nếu còn ăn nữa sẽ đau bụng! "



Nộn nhi vừa nghe, liền mếu máo khóc lóc, nhìn Vãn Thanh với vẻ đáng thương: "Nộn nhi muốn muốn, Nộn nhi đói đói muốn ăn quả hồng... Mẫu thân... Mẫu thân... Nộn nhi muốn ăn mà…."



"Không cho ăn! " Phượng Phi rất ra dáng một đại nam nhân, giơ cánh tay mập mạp ra ngăn: "Ăn rồi đau bụng thì làm sao! " bé chỉ muốn tốt cho Nộn nhi thôi, cô em gái này, thích nhất là ăn vặt, hễ ăn là không biết dừng, nhìn cô bé nhỏ như thế, làm sao chứa được từng đấy thức ăn, bị đau bụng thì biết làm sao!



Nộn nhi nhìn thấy anh trai nghiêm mặt, vốn dĩ chỉ khóc nhỏ nhỏ, liền như nước vỡ đê, " oa " một tiếng, tiếng khóc kinh thiên động địa khiến ai nấy đều đau đầu liền truyền khắp viện.



"Nộn nhi muốn ăn.... Nộn nhi muốn ăn mà…."



"Được rồi, đừng khóc đừng khóc! Nộn nhi khả ái đáng yêu làm sao có thể khóc được chứ? Khóc sẽ không đẹp... Muốn ăn thúc thúc đưa con đi ăn được không? " Vãn Thanh chưa kịp dỗ, đã thấy Tà Phong xông đến, bế Nộn nhi lên, âu yếm dỗ dành. (Tên Tà Phong này, ai cho ngươi dậy hư cô bé kiểu đó >_<)



Nộn nhi nghe thấy thế mới đổi khóc thành cười, dụi dụi má vào mặt Tà Phong, sau đó không thèm biết bản thân vừa khóc, mặt còn đầm đìa nước mắt nước mũi, hôn lên má Tà Phong một tiếng thật kêu.



Vãn Thanh đứng một bên, nhìn hai người thân mật, còn thấy Nộn nhi cười khanh khách thật thỏa mãn.



Nàng bèn nở nụ cười, không ngờ là trên thực tế, Tà Phong lại hợp với Phi nhi và Nộn nhi như vậy, thật là cao hứng.



Đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không bằng để Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, há không phải là chuyện rất tốt sao (ủa, zậy còn Ngân Diện)!



Nghĩ ra điều đó khiến nàng cảm thấy rất mãn nguyện, chẳng qua nàng biết lúc này không nên nói ngay, bởi vì trong nhà còn có một bình dấm chua to lắm!



Nếu nàng cố chấp muốn Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, chắc Phượng Cô sẽ không nói gì, chẳng qua, nàng muốn tôn trọng ý kiến của hắn.



Nếu không làm thế, chỉ sợ hắn sẽ bầy ra vẻ mặt "trời nhiều mây âm u" mấy ngày liên tục!



Nhớ tới hắn, trái tim nàng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào và buồn cười, không ai tưởng tượng được, một người luôn bá đạo tự chủ trương mọi việc như Phượng Cô, thì ra lại là một bình dấm chua không nhỏ!



Chỉ có điều, lúc hắn ghen lên, kỳ thực là đáy lòng nàng cũng rất hạnh phúc, vì hắn ghen chứng minh là lòng hắn cũng có nàng!



"Đi, Phong thúc thúc mang Nộn nhi vào bếp ăn mứt! " nói xong, Tà Phong bế Nộn nhi đi về phía nhà bếp.



Về phần Phượng Phi, vừa nghe thấy thế, liền như một bà quản gia đích thực, chắn trước mặt Tà Phong: "Sư phụ, từ sáng đến giờ Nộn nhi đã ăn nhiều quá rồi, không thể ăn nữa, nếu ăn nữa sẽ đau bụng! "



Tà Phong vừa nghe liền bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Phi nhi: "Con thật là tiểu quỷ đại nhân! Không phải lo, mứt làm từ quả táo mèo, ăn có thể nhuận vị tiêu thực (gây thèm ăn, hỗ trợ tiêu hóa), từ sáng đến giờ con bé đã ăn nhiều thứ rồi, lúc này ăn mứt là thích hợp nhất! Con muốn ăn không, sư phụ sẽ múc cho con một bát! "



"Con không muốn, chỉ đàn bà con gái mới ăn thứ vừa đỏ vừa hồng đấy! " Phượng Phi lại lắc đầu, biểu tình chán ghét.



"Tiểu tử này, tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ như thể đại trượng phu, thật không biết là học ở đâu ra! " Tà Phong lắc lắc đầu, sau đó cố ý nói với Nộn nhi: "Nộn nhi ah, tiểu tử Phượng Phi này không biết hưởng phúc, chúng ta đừng để ý đến hắn, lát nữa phải ăn ngon lành vào cho hắn thèm chảy nước miếng! "
Nhìn những con cá mềm nhũn, chưa tỉnh, mọi người nhìn nhau cười một tiếng.



Tà Phong quay người lại, không biết chạy bao lâu mới thấy rừng, một lúc sau hắn ôm một bó củi lớn đến, vì vậy một bữa tối vui vẻ bắt đầu.



….. … ….....



4 người ngồi bên đống lửa, vừa ăn vừa chơi đùa, náo nhiệt không thôi.



Đến khi ăn hết số cá bắt được, sắc trời đã tối sầm.



Nhìn sắc trời, Vãn Thanh giũ giũ vạt áo, quay sang lau mồm cho Nộn nhi và Phi nhi, sau đó đứng lên nói: "Chơi đủ rồi, chúng ta cũng cần phải trở về! " nếu còn không quay về, chỉ sợ bình dấm chua trong nhà sẽ đổ, rồi lại mặt nặng mày nhẹ mấy ngày.



Vốn dĩ hắn đã phản đối chuyện nàng tới gặp Tà Phong, nếu trễ thế này còn chưa về, chỉ sợ hắn sẽ đích thân đến bắt người!



Hơn nữa, nàng cũng nhớ hắn. Tình yêu nồng nàn của hai người chưa từng vơi cạn, chỉ càng lúc càng thêm tràn trề.



"Ngươi có đến nữa không? " trong lòng Tà Phong có chút không đành lòng, không ngờ bao năm mong chờ một lần gặp lại, rốt cục cũng phải kết thúc, lần này ly biệt, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.



"Vẫn có thể, ta vẫn ở lại Thương Thành thêm mấy ngày." Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, trong lòng cũng có chút không nỡ, khi ở bên Tà Phong, nàng không phải lo nghĩ, như được trở về với thời thơ ấu vô tư.



Ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, rồi sau đó lại nói: "Nếu ngươi muốn, có thể đến Phượng trang tìm ta! "



"Uhm, có cơ hội sẽ đi! " đi Phượng trang, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, lần này coi như không từ mà biệt, hắn với Phượng Cô trời sinh đã bất đồng ý kiến, còn có chuyện trước kia, hắn sẽ không bao giờ đến Phượng trang nữa.



Tà Phong hắn, có kiên trì và sự kiêu hãnh của riêng mình!



Vãn Thanh cũng hiểu điều hắn đang nghĩ, vì vậy không nói gì nữa, ôm lấy Nộn nhi, rồi sau đó nói với Phượng Phi: "Phi nhi, chúng ta đi thôi!"



"Mẫu thân… Phi nhi muốn ở lại đây thêm 2 ngày được không? " Phượng Phi vừa nghe đến chuyện phải trở về, trăm nghìn lần không muốn, bé vẫn chưa học được thêm công phu gì, cứ thế này trở về, không phải là lần này đi Thương Thành thành phí công vô ích sao! Nhưng bé lại không dám nói lí do thật với mẫu thân, chỉ có thể ấp úng nhỏ giọng hỏi.



"Tại sao lại muốn ở lại thêm 2 ngày? " Vãn Thanh cố ý hỏi, nhưng chưa đáp ứng.



Phượng Phi suy nghĩ một hồi, mãi mới đưa ra được 1 lí do: "Phi nhi muốn ở lại chơi với sư phụ! "



"Con thật là! Đến lúc này rồi vẫn không nói thật với mẫu thân! " Vãn Thanh nhẹ nhàng cười với bé một tiếng, khẽ véo một cái lên mũi bé: "Có phải muốn học võ công với sư phụ không? "



Phượng Phi vừa nghe thấy thế liền cả kinh, lắc đầu không được, gật đầu không xong, ngạc nhiên nhìn mẫu thân, không biết mẫu thân là đang dò xét hay là đã biết thật.



Vãn Thanh cười một tiếng: "Con thật sự cho rằng mình che dấu rất tốt sao, thật sự nghĩ rằng mọi người đều tỉnh chỉ có mẫu thân con là say sao, dĩ nhiên nhìn không ra thủ đoạn nham hiểm của tiểu tử như con! Mẫu thân chỉ là không muồn vạch trần con thôi! "



Phượng Phi thấy mẫu thân nói thế, ngửng mặt, mừng như điên, đành phải làm nũng kéo tay mẫu thân lắc lắc: "Phi nhi biết mẫu thân hiểu Phi nhi nhất! "



Vãn Thanh bị lắc đến mệt, chỉ cười nói: "Không cho con luyện võ khi còn quá nhỏ, là vì không muốn con tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ, không ngờ con lại thích thế, cũng được, có Phong thúc thúc làm sư phụ của con, mẫu thân cũng yên tâm, vậy mấy ngày tiếp theo con cứ ở đây đi! Mẫu thân đi về trước."



Vừa nói vừa bế Nộn nhi muốn đi.



Về phần Nộn nhi, biết là phải đi, mặt cũng hiện vẻ không đành lòng, gục cằm lên vai Vãn Thanh, ánh mắt đau khổ nhìn Tà Phong.