Thất Thân Làm Thiếp
Chương 209 : – cuộc sống vợ chồng
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Lúc Vãn Thanh về đến nhà, Phượng Cô đã ngồi đấy chờ.
Hôm nay hắn về sớm hơn nàng dự đoán, bình thường hắn không có mặt ở nhà sớm thế này, bởi vì mỗi lần đi tra xét tình hình làm ăn của mỗi cửa hàng, hắn đều mười phần tận tâm tận trách, lúc nào cũng quan sát kiểm tra từ sáng đến tối mới yên tâm.
Khả năng quan sát của hắn vô cùng nhạy bén, chỉ cần một hai lần, là có thể nhìn ra chỗ có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân hắn có được thành công vượt bậc trong chốn thương trường.
Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cộng thêm sự nhạy bén trong quan sát!
Vấn đề ở chỗ hiện tại vẻ mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm, sắc mặt tối tăm, dường như có một tầng khí ngưng đọng xung quanh hắn, Hoàng Kỳ đứng bên cạnh cũng hiện vẻ thận trọng, thấy nàng đi vào, còn nháy mắt mấy cái, dường như đang ám chỉ cái gì.
Thật ra thì không cần Hoàng Kỳ ám thị, Vãn Thanh cũng biết rõ Phượng Cô đang tức giận cái gì, tính cách của hắn, nàng còn không hiểu sao?
Có điều nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng cảm thấy có chút buồn bực.
Từ sau khi thành thân chân chính, hắn đúng là càng ngày càng bá đạo!
Hắn trở nên mẫn cảm một cách kỳ lạ mỗi khi nàng tiếp xúc với đàn ông, nếu đối tượng đó là Ngân Diện hay Tà Phong, hắn càng thêm nhỏ nhen ghen ghét.
Nhìn nàng giống đàn bà lăng nhăng thế sao?
Khiến hắn phải lo lắng đến thế!
Trong lòng nàng vừa bực lại vừa giận, ngoài ra còn cảm thấy rất tức cười.
Nhưng thấy bản mặt hắn như thế, nàng càng cố tình không để ý tới!
Hắn bầy ra vẻ mặt đó là sao chứ?
Giống như thể nàng bị hắn bắt gian tại trận vậy, hắn không ngừng trừng mắt lườm nàng bằng nhãn thần tối tăm!
Không phải là Nộn nhi không quan sát đến tâm trạng phụ thân, nhưng cô bé đã một ngày chưa gặp cha, tâm trạng cũng đang phấn khởi, dù không khí trong phòng có chút nặng nề, sắc mặt cha có chút khó coi!
Cô bé cũng nôn nóng hưng phấn huơ huơ tay: "Cha ơi... Cha ơi.... Nộn nhi nhớ cha...."
Vãn Thanh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đất, Nộn nhi liền nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía Phượng Cô với thân thể tròn vo: "Nộn nhi muốn cha ôm ôm... Ôm ôm..."
Dù Phượng Cô đang tức giận, nhưng đối mặt với nữ nhi đáng yêu, cũng không nỡ dùng sắc mặt tồi tệ khi nãy, nhưng hắn vẫn cảm thấy đang trầm lặng đen mặt lại đột nhiên đổi sắc thì hình như có chút mất mặt.
Thật là khó xử.
Hắn đành giả vờ lạnh lùng, vẫn bầy ra vẻ mặt tức đến không nói ra lời, nhưng lại dịu dàng cúi người ôm Nộn nhi vào lòng.
Nộn nhi lại không biết tâm trạng phụ thân đang dao động không thôi, hào hứng ôm chặt lấy cổ cha, hôn "chụt" cái lên mặt hắn.
"Nộn nhi ngoan lắm! " Phượng Cô nói khẽ, thân mật vỗ về lên mái tóc mềm nhẵn như tơ của Nộn nhi, nhưng vẫn không quên tặng cho Vãn Thanh cái nhìn sắc bén như đao, đến cả chớp mắt cũng không.
Vãn Thanh mỉm cười, không nói gì, làm như thể không hay biết gì, chậm rãi đi tới cạnh hắn ngồi xuống, đối với ánh mắt ngập tràn lửa giận mà hắn dán lên người, làm như không thấy.
Nàng thật muốn nhìn xem, trong hai người, ai là kẻ không giữ được bình tĩnh trước!
Nộn nhi nào biết cha mẹ đang chơi trò cân não, cô bé chỉ biết, hôm nay cô bé được chơi đùa thật vui vẻ, cô bé muốn nhanh chóng chia sẻ tâm trạng này với phụ thân.
Cô bé kéo cha đang nhìn mẹ chăm chú, ý là muốn cha nhìn cô bé: "Cha ơi, hôm nay Nộn nhi thật vui vẻ! "
Nói xong, nhìn cha với đôi mắt trong sáng tràn ngập hạnh phúc, nhãn thần hướng thẳng vào Phượng Cô, chờ hắn đáp lại.
Về phần Phượng Cô, khi nghe đến thế, dù đang rất muốn tức giận, nhưng đối mặt với bảo bối nữ nhi, không làm cách nào mà giận được nữa, chỉ có thể hạ giọng hỏi: "Vậy sao? "
Rồi sau đó giở móng vuốt sói (nguyên văn là "Lộc Sơn qua nha", mình mới biết có "Lộc Sơn chi trảo" là sờ mó vòng 1 thôi, để tra đã rồi chú thích lại) ra, cù vào bên eo Vãn Thanh.
Tiếng cười khúc khích vang vọng khắp phòng.
Vãn Thanh xoay người, muốn né những ngón tay thon dài của hắn, nàng sợ nhất là bị cù, hắn thì luôn lợi dụng điểm đó để cù trêu nàng! Cù đến khi nàng phải van xin mới thôi.
Nhưng có làm thế nào cũng không tránh được móng vuốt sói của hắn, Vãn Thanh cười đến mức chảy cả nước mắt, đành phải giơ tay xin hàng, cầu xin tha thứ: "Phượng Gia… Phượng Gia tha cho thiếp đi! Lần sau thiếp không dám thế…nữa!
"Lần sau?" Phượng Cô cố ý bầy ra bản mặt phóng đãng, trông hệt như một tên vô lại, xoay xoay tay trước mặt nàng để thị uy.
Vãn Thanh cười đến mức không thể chống đỡ được nữa, thấy hắn ngừng tay, nào dám đùa nữa, vội lắc đầu: "Không có lần sau… Không có lần sau, Phượng Gia!"
Lúc này Phượng Cô mới đắc ý thu tay về: "Thế này mới ngoan chứ! Nhìn xem sau này còn dám trêu đại gia ta nữa hay không!"
Thật vất vả mới ngừng được cơn cười, nhưng đôi môi Vãn Thanh vẫn vương ý cười, đẹp như một đóa hải đường, nàng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Ai bảo chàng suốt ngày dò hỏi mà chẳng chịu nói thẳng ra, lúc nào cũng mập mập mờ mờ, ai cần chàng phải nhắc chứ! Không yên lòng thì chàng hỏi thẳng đi có phải là được rồi không, hơn nữa, sao chàng có thể nghĩ là ta sẽ quên sinh nhật chàng!"
"Ta là sợ nàng quên, đến ngày đó, ta bị thiếu một lễ vật, chẳng phải tổn thất sao!" Phượng Cô bĩu môi, nói một cách rất đúng lý hợp tình.
"Quên thì tốt quá! Thiếp tiết kiệm được một lễ vật!" Vãn Thanh cũng hờn dỗi đáp trả.
Phượng Cô lại ôm nàng: "Được rồi! Lại rắp tâm âm mưu rồi, không phạt là không được! Xem ra, liền sẹo là quên đau, quên móng vuốt sói của đại gia rồi sao!"
Vừa nói lại huơ huơ ngón tay thon dài trước mặt Vãn Thanh, dáng vẻ sắp sửa đánh lén.
Vãn Thanh vội vàng lắc đầu, nhanh chóng bầy ra vẻ mặt nghiêm túc phối hợp với Phượng Cô: "Đại gia, thiếp thân thật sự không dám, người tha cho thiếp thân đi!"
"Thế này còn chấp nhận được!" Phượng Cô vừa nghe, đổi thành vẻ mặt nghiêm trọng, lúc này mới buông tay.
Nhưng tay vừa hạ xuống, hắn lại đột ngột đổi sắc mặt lần nữa, cười thật quyến rũ: "Phu nhân chuẩn bị lễ vật gì cho vi phu?"
"Đến lúc đó chàng sẽ biết! Hiện tại hỏi làm gì! Tóm lại là chàng nhất định sẽ cực kỳ hài lòng với lễ vật này!" Vãn Thanh nở nụ cười thần bí, dáng vẻ thật mềm mại đáng yêu làm sao.
"Là lễ vật gì vậy?" Phượng Cô thấy Vãn Thanh nói có vẻ thần bí, nhưng lại còn khẳng định nhất định sẽ khiến hắn cực kỳ hài lòng, dường như là một lễ vật vô cùng đặc biệt.
Trong lòng hắn suy đoán không thôi.
Lời nàng nói ra, đúng là khiến hắn không thể kiềm chế được, không thể kìm nén được ý muốn được biết lễ vật là gì, hắn hỏi: "Phu nhân, nàng chỉ tiết lộ chút xíu cho vi phu thôi mà! Nếu nàng không nói, vi phu sẽ ngày đêm suy nghĩ, ảnh hưởng tâm trạng!"
"Không được, đây là bí mật, há có thể nói ra, nói ra rồi, thử hỏi đến ngày sinh nhật chàng còn gì là thú vị?" Vãn Thanh kiên quyết giữ bí mật, không có nửa phần ý tứ là sẽ nói ra.
Nhưng nàng càng như thế, càng gợi lòng hiếu kỳ của Phượng Cô, Phượng Cô bồn chồn, thật sự muốn biết được lễ vật là gì, vì vậy kéo tay áo Vãn Thanh: "Phu nhân, nàng tiết lộ chút đi, nếu không, gợi ý thôi cũng được!"
"Không được! Ba ngày nữa chàng sẽ biết, lúc này, không cần phí lời!" Vãn Thanh tỏ thái độ kiên quyết, không có nửa phần nhượng bộ.
"Ai nha… Phu nhân…"
"Được rồi, thiếp muốn ngủ…."
"Phu nhân… Nàng nói xong rồi hẵng ngủ, bằng không ta cảm thấy rất bồn chồn, vô cùng khó chịu…."
"Không được, ba ngày nữa chàng sẽ biết!"
…………..
Suốt một đêm dài, hai người cứ kẻ tiến người lui, Phượng Cô vẫn không thể nào moi được tý thông tin gì từ Vãn Thanh, hắn chỉ có thể không ngừng suy đoán xem lễ vật là gì!