Thất Thân Làm Thiếp
Chương 82 : Thật là hồi sự
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Giữa trưa lúc nghe thấy nói Chu Nhu Nhi tới, Vãn Thanh đang luyện viết chữ. Trầm mặc viết, tà một khúc đào nguyên:
Thuyền đánh cá trục thủy ái sơn xuân, hai bờ sông hoa đào cặp đi tân.
Ngồi xem cây đước không biết viễn, đi khắp thanh khê không gặp người.
… …
Xuân lai biến là hoa đào thủy, không biện tiên nguyên nơi nào tầm.
Đào nguyên cảnh đẹp, không biết khi nào nàng mới được trở lại gặp mặt. Đào nguyên cảnh đẹp, nhưng khi nàng đến, do tâm mà cảnh mất đi vẻ đẹp vốn có, đúng là tâm người quấy phá.
Nàng chỉ mong nơi đào nguyên ấy có một cuộc sống bình yên hạnh phúc mỗi ngày. Kỳ thật, nàng vô cùng hâm mộ những nữ tử bình thường, mỗi ngày làm việc nhà, giặt giũ quần áo, chơi đùa, cho dù có bận rộn đến đâu cũng luôn vui cười hạnh phúc.
Nàng chăm chú luyện viết bởi nó khiến nàng quên đi cơn nóng trong người.
Thân thể nàng giờ này không ổn, đại phu cũng đã nói, muốn giữ cho thân thể khỏe mạnh thì trước hết cần ổn định tâm tình, nếu để tâm tình bất ổn sẽ gây ra hậu quả cho thai nhi.
Hồng Thư vẻ mặt tức giận: "Nữ nhân kia, đúng là không biết thân phận, Gia đã có lệnh không cho nàng ta đi theo, nàng ta lại dám tự tiện tới đây!"
"Gia không phải là không có phạt nàng hay sao?" Vãn Thanh mềm nhẹ nói, không giống như nộ khí của Hồng Thư, Nhu Nhi – nàng ta với nàng vốn dĩ không có quan hệ, không cần đến phiên nàng hỏi: "Cái này nói lên gia không phản đối việc nàng đến, Gia đối với việc nàng đến cũng vô cùng cao hứng, với tính cách của hắn, nếu không thích, thì không thiếu cách để trừng phạt nàng."
"Nàng!" Hồng Thư hừ lạnh một tiếng, mặt mày giận dữ: "Nếu không phải là ỷ vào Chu Nguyệt Nhi gọi tới, bằng không Gia đã phát hỏa!… Thật tức chết đi, nữ nhân kia, Gia sao không trừng phạt nàng ta một phen đi!"
"Ngươi tức giận cũng để làm gì? Gia trừng phạt nàng hay không là chuyện của hắn, đó không phải là việc chúng ra can dự, chúng ta chỉ nên để ý việc của bản thân thôi, việc người khác mặc họ tính.?" Vãn Thanh vừa nói vừa đưa tay vẽ một nét trên giấy.
Đối với tất cả, nàng sớm đã thấy nhạt nhẽo.
Phượng Cô thích Chu Nguyệt Nhi, đây là chuyện mà mọi người đều biết rõ, cho nên Phượng Cô sẽ không vì nàng mà trừng phạt Chu Nguyệt Nhi, đây là điều nàng đã dự liệu, cũng không có gì ngạc nhiên.
"Nhưng! Nàng ta còn mang thai!" Hồng Thư nghiến răng nghiến lợi nói. Ngày hôm nay nàng toàn tâm toàn ý đi theo Vãn Thanh, nàng nguyện vì Vãn Thanh làm mọi chuyện, nghe được những chuyện tình liên quan bất lợi cho nàng, Hồng Thư đều không thể nhẫn nhịn được.
"Mang thai?" Vãn Thanh có điểm kinh ngạc, nhưng cũng nhanh nghĩ đó là điều tự nhiên, nàng không phải là cũng mang thai sao?
Tay nàng không tự chủ xoa nhẹ trên bụng, nơi đó mặc dù còn bằng phẳng nhưng nàng vẫn cảm nhận được một sinh mệnh đang lớn dần lên trong mình.
Một cảm giác lạ lẫm tràn ngập cơ thể nàng. Trước đây có bao nhiêu oán hận đều đã lắng đọng xuống. Nàng phát hiện ra rằng có con, mọi chuyện đổi khác rất nhiều, có một mối liên hệ gì đó mơ hồ mới.
"Chúc mừng tỷ tỷ! Tỷ tỷ có bầu phải giữ mình, mọi sự phải chú ý hơn mới được." Vãn Thanh thật tâm nói, bất quá Chu Nguyệt Nhi không biết có nghĩ thế không.
"Phu quân cũng dặn dò ta thế, phu quân cực kỳ coi trọng đứa bé này! Có phu quân bảo vệ chắc chắn hài nhi sẽ bình an!" Nàng ta cười ngọt ngào, dù gì Phượng Cô cũng để tâm đến hài nhi.
"Thật tốt a!" Vãn Thanh đáp.
"Muội muội, tỷ tỷ muốn nhắc ngươi một việc." Chu Nguyệt Nhi đột nhiên nhỏ nhẹ nói.
Nhìn vẻ mặt Chu Nhu Nhi, Vãn Thanh cũng đoán được vài phần nàng ta muốn nói.
Chu Nhu Nhi lén lút, mặt mày đắc ý: "Tỷ tỷ nghe nói phu quân chưa bao giờ gọi ngươi thị tẩm, không tốt rồi, không có cùng phòng sao có thể có con nối dõi được."
"Muội muội không xinh đẹp như tỷ tỷ, phu quân tất nhiên không có nhìn tới, muội muội cũng không dám cầu ước chỉ mong ngày thường bình an." Nàng đáp mà như chế nhạo.
Vãn Thanh không nghĩ có lúc cùng Nhu Nhi tranh luận, tất nhiên giọng điệu nhạt nhẽo.
"Hảo muội muội đừng nói vậy! Phu quân cưới ngươi là muốn thêm người, tỷ tỷ thêm bạn." Chu Nhu Nhi làm bộ hào phóng nói.
Nhưng ai nấy đều hiểu, nàng ta không có tư cách gì nói.
"Làm phiền tỷ tỷ lo lắng! Kỳ thật Vãn Thanh không cầu nhiều, chỉ cầu cuộc sống bình an là đủ, phu quân thiên tư anh hùng, chỉ có tỷ tỷ mỹ nhân mới xứng đôi, Vãn Thanh không dám.!" Nàng cười lạnh nhạt, nói thật nói dối, là trong lòng bộc bạch ra.
Nàng không xem nhẹ bản thân, nhưng là Phượng Cô không có xứng với nàng. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Bản thân nàng vô cùng kiêu ngạo.
Bất quá trước mặt Chu Nhu Nhi lúc này nàng đành yếu thế. Không cần cùng nàng ta tranh ngắn dài, dù sao bảo vệ mình là chuyện cần thiết.
"Muội muội đừng nghĩ thế, người ngày thường không cực mĩ nhưng cũng thanh lệ mà!" Không nghĩ Vãn Thanh nói như vậy, Chu Nhu Nhi dương dương tự đắc.
Vãn Thanh không nói nhưng Hồng Thư bên cạnh đã sớm phát hỏa!
Chu Nhu Nhi như thế nào dám dương dương như thế! Tự cho mình được sủng thế sao!
Hồng Thư cũng không hiểu tại sao hôm nay Nhị Phu nhân lại nói những lời như thế!