Thất Thân Làm Thiếp

Chương 98 : Được thấy Tà Phong

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Bên trong tuyết viên, tiếng đàn róc rách, một khúc nhạc đón sớm mai, nhẹ nhàng sáng rỡ như gió xuân, cảnh vật có đẹp, là đẹp từ trong tâm của người ngắm mà ra.



Vãn Thanh nhàn nhã dạo chơi trong tuyết viên đánh đàn, mấy ngày nay, tuyết viên có không ít ánh mắt nhìn qua lại, không hiểu là có ý gì?



Khóe miệng khẽ nhàn nhạt một nụ cười, bộ dạng ngang ngược.



Nhẹ nhàng dừng ngón tay trên dây đàn, dừng khúc nhạc.



Lúc này, một gã thị vệ chạy đến: "Tình Thiên cô nương, đã tra ra được người mà cô nương muốn tìm."



"A?" Mặt Vãn Thanh sáng ngời, mừng rỡ, vội vàng hòi: "Người đó ở đâu?"



"Theo thông tin tra hỏi được, hắn sống ở trong Mộ Dung sơn trang." Tên thị vệ nói nhẹ gần tai Vãn Thanh.



Mộ Dung sơn trang? Trong lòng Vãn Thanh vô cùng kinh ngạc, Mộ Dung Kiềm không còn tại, hắn vẫn còn ở Mộ Dung sơn trang làm cái gì? Chẳng lẽ là…?



Thấy tên thị vệ còn định nói thêm gì, Vãn Thanh nhẹ tay ngăn lại: "Không cần nói gì nữa, mau thu xếp, ta muốn gặp hắn."



"Nô tài ngay lập tức thu xếp." Thị vệ kia sau khi nói liền lui đi.



Vãn Thanh không thể không bội phục Ngân Diện, trong Tuyết Linh Các này, người nào làm việc cũng rất tốt, khó trách chỉ là một nghệ quán lại có vị trí vững chắc trong giang hồ, không hề thua kém các môn phái khác, quả là có lý do của nó.



Lúc xế chiều đã thấy tên thị vệ chạy lại báo, đã thu xếp xong xuôi cuộc gặp mặt.



Buổi tối.



Trong lòng có chút mong đợi, khuôn mặt tươi cười của Tà Phong kia, không biết khi nhìn thấy nàng sẽ có cảm giác gì đây?



Màn đêm buông xuống, trong tuyết viên an tĩnh, mùa hè, không có gió vô cùng nóng bức, ngay cả buổi chiều cũng không có chút gió nào. Vãn Thanh đóng cửa phòng, thay bộ đồ màu đen, lẳng lặng chờ đợi tin tức.



Nơi này nhìn quanh đều là thích khách, để chu toàn, nàng âm thầm theo mệnh lệnh Lan Anh tạo ra hỗn loạn, sau đó âm thầm lặng lẽ rời đi, rồi đi tìm Tà Phong.



Phỏng đoán lúc này Tà Phong đang chuẩn bị cho việc báo thù, thập phần kín đoán, mà lại có người tìm ra, sợ rằng sẽ có khả năng phá hỏng chuyện của hắn.



Mà lại có người đi theo, thật không thuận lợi.



Đột nhiên, giữa màn đêm yên tĩnh mà hắc ám tuyết viên lại phát sáng, tiếng chém giết dần vang lên, Vãn Thanh nhẹ nhàng trốn sau cửa sổ, nhìn qua cửa sổ khẽ quan sát tình hình bên ngoài.



Ngay lập tức nghe tiếng người hô, bảo vệ tốt Tình Thiên cô nương. Tiếng nói mang sự nghiêm trọng, rồi sau đó một nữ tử mặc đồ tím từ cửa chính phi thân ra, chạy thẳng vào Dạ Lai Hương viên.



Vãn Thanh nhìn ra phía chỗ cây tùng bách, mấy người như điểm đen trên bầu trời đêm, chợt lóe lên rồi đi.



Vãn Thanh khóe miệng cười một tiếng, thập phần đắc ý, những người này cùng với nàng đi một hướng tới Dạ Lai Hương viên, ngoài cửa, cả đám người chạy theo.



Nàng lúc này mới nhảy xuyên cửa số, nhảy hướng cửa hông đi.



Ngoài cửa cố 4 kẻ võ vệ cùng gật đầu hành lễ, Vãn Thanh nhìn bọn họ, ý không cần đa lễ, rồi sau đó cùng nhau nhằm hướng Mộ Dung sơn trang chạy đi.



Nàng tuy rằng nhẹ người nhưng việc chạy thế này rất khổ cực, chưa tinh thông, vì vậy 2 bên tả hữu thị vệ liền mang nàng phi thân. Đi được một lúc, vì không tiện lộ mặt, nàng liền cầm một mảnh khăn đen che mặt đi.




Nói như vậy, mang theo vài phần bí mật, làm người khác khó đoán.



Nàng không quên tiếp lời: "Tà Phong công tử sợ sao? Không dám nhận ư?"



Phép khích tướng, quả là không tệ.



Tà Phong rất kiêu ngạo, nàng quá rõ.



Quả nhiên, mặt hắn khẽ chuyển, giọng đầy ấm ức: "Thiên hạ có gì mà Tà Phong ta không dám trộm! Vật gì chỉ cần ta muốn trộm ắt trộm được."



Vãn Thanh vừa nghe, cười: "Một lời đã định."



"Đương nhiên!" Tà Phong gật đầu nói, trộm đồ đối với hắn rất thú vị, hôm nay chưa thể báo thù, ít nhất hắn cũng cố để vui vẻ.



"Công tử muốn thù lao thế nào đây?" Vãn Thanh hỏi? Nàng muốn biết, hắn rốt cục muốn làm gì? Chỉ sợ hắn xúc động, hại chính mình.



Người can đảm nhất, cũng có lúc gặp chuyện không may.



"Ta muốn thù lao, ngươi cũng phải có chút liên quan." Tà Phong nói xong liếc mắt nhìn bốn tỳ nữ bên nàng.



Vãn Thanh biết hắn không muốn cho nhiều người biết, vì vậy nói với mấy người bên cạnh: "Các ngươi ra canh cửa chờ ta."



Những thị vệ này ngày thường được huấn luyện nghiêm chỉnh, nghe Vãn Thanh nói, không nói được gì, nhanh chóng thối lui khỏi phòng.



Nhìn đám người đi ra, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Tà Phong: "Nói đi."



"Ta muốn có được chứng cớ phạm tội." Tà Phong tàn nhẫn nói. Hắn lúc này, cùng mười mấy vị hiệp sĩ khác đang sưu tầm lại chứng cớ phạm tội ở Phượng gia, nhưng những việc này, không có chút dấu vết, manh mối nào cả.



Đúng lúc Tuyết Linh Các tìm đến cửa, mà Tuyết Linh Các nổi danh tình báo, cho nên hắn mới đáp ứng nhu cầu của bọn họ.



"Có thể." Vãn Thanh sảng khoái đáp. Nhưng trong lòng yên tâm rất nhiều, may là hắn không có xúc động gì, chỉ muốn thế.



Tìm những chứng cứ phạm tội.



Nhưng phương pháp này, chỉ sợ không hữu dụng, bởi vì nàng biết, Phượng gia, hắn lòng dạ độc ác, nhất định sẽ không để lại dấu vết gì.



Hắn là loại người, thà giết lầm hơn bỏ sót, không buông tha một ai.



Nhưng dù như thế, nàng vẫn đáp ứng Tà Phong tìm chứng cớ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Nhưng những chứng cớ, không biết có đúng không, mặc dù hắn ác danh, nhưng rõ ràng chính trực, làm chuyện xấu không hề che giấu, giết người là giết người, đoạt tài là đoạt tài, chưa bao giờ nửa phần xấu hổ.



"Hảo! Ba ngày sau ta sẽ đưa đàn cổ Hồng Ngọc đến Tuyết Linh Các." Tà Phong nói, vẻ mặt hứng thú.



Vãn Thanh yên tâm, hắn phấn chấn thế là tốt.



Thấy không còn sớm, vì vậy từ biệt rồi trở về Tuyết Linh Các.