Thất Thân Làm Thiếp

Chương 99 : Chưởng quặc

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Hồ Thanh Ngọc, địa danh nổi tiếng ở Chiến Thành.



Hồ nước sáng như ngọc, mùa hè năm nào cũng nở đầy hoa, thải liên nữ hát hay múa giỏi, cảnh kia, đẹp không sao tả xiết.



Thời điểm này, có một số đông người đến du ngoạn.



Trong đó, có một thuyền, toàn thân đen như mực, nhìn kĩ mới biết được giá trị xa xỉ, thuyền được làm bằng gỗ quý vô cùng.



Đầu thuyền đang ngồi một nam một nữ.



Đều là xinh đẹp như tiên nhân.



Nữ tử khóe miệng khẽ cười, ánh mắt trong suốt nhìn hồ, yên lặng mà an tường.



Nam tử lại nhìn chằm chằm nữ tử, trong mắt phượng kia, có một tia đánh giá, một tia nghi ngờ, hắn cười mà như không cười.



"Phượng Gia sao lại một mực nhìn ta vậy?" Cảm thấy ánh mắt kỳ quái của hắn, Vãn Thanh quay đầu lại hỏi, giọng nói thanh thúy. Nàng đoán không sai, Phượng Cô giảo hoạt, cứ ngày thứ tư lại đến tìm nàng.



Hơn nữa một mực muốn cùng nàng một thuyền thưởng ngoạn.



Nàng vừa gia nhập nơi này, cũng đã nói với mọi người, chỉ cần có tiền có thể mời nàng đi cùng, đương nhiên, cũng có khi nàng sẽ đồng ý mà không cần phải có tiền. Nàng có thể đáp ứng, nhưng phải tôn trọng nàng.



Kỳ thật lúc này chính là bởi vì Phượng gia mời nàng.



Nhưng cũng thuận lợi, chỉ bất quá, dạo này hắn đến liên tục, thực sự là phiền nàng quá nhiều.



"Cảnh đẹp mỹ nhân, muốn đến để thưởng ngoạn." Phượng Cô chằm chằm nhìn nàng, không có chút xao động trong mắt, ẩn chứa suy nghĩ. Trong ngón tay thon dài chén rượu như chuyển động, trông thật đẹp.



Vãn Thanh đột nhiên phát hiện, hắn rất thích hành động này, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, mắt phượng híp lại, mang theo nhiều phần nguy hiểm.



"Đa tạ Phượng Gia khích lệ." Nàng không chút nhăn nhó, cầm lấy bầu rượu rót cho hắn thêm một chén.



Rượu ngon tinh khiết rót ra.



Vãn Thanh cũng thuận miệng cầm một chén lên mà uống, cũng không dám uống nhiều hơn, mặc dù tửu lượng của nàng không tồi. Để chén rượu xuống, cười nói: "Phượng Gia muốn nghe khúc gì?"



"Tùy cô nương." Phượng Cô lãnh đạm nói, nhưng mắt chăm chú nhìn Vãn Thanh, tựa hồ như muốn kiếm tìm điều gì đó trên khuôn mặt của nàng.



Vãn Thanh tự nhiên cười một tiếng, sau đó nói: "Tức cảnh, tiểu nữ xin đàn một khúc!"



Nói xong điều chỉnh đàn, một khúc nhạc thanh thoát từ đầu ngón tay vang lên, chậm rãi.



Mặt hồ trống trải, âm thanh lại càng thêm phần trong trẻo.



Âm thanh tuyệt diệu như vang trên mặt hồ, khiến người nghe không khỏi si mê.



Tâm dường như cũng đã bắt đầu bay lên.



Nhưng Phượng Cô chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, một tay nâng cằm, dáng vẻ nhàn nhã, có đôi chút híp mắt, tuy nhiên vẫn không ngừng quan sát Tình Thiên.



Càng xem, càng nghe, trong lòng hắn nghi hoặc càng sâu, đôi mày gần như dựng đứng lên.



Nữ nhân trước mắt này, lại khiến cho hắn thấy ý chí quật cường đâu đây, hội chung một chỗ.



Hắn không phải là kẻ ngu ngốc, thanh âm này, hắn không phải không hiểu, nếu hôm đó là hoài nghi, thì đêm nay là khẳng định.



Trên đời, không thể có người nào có thể tạo ra âm thanh như thế.



Mặc dù dung nhan nàng hoàn toàn cải biến, nhưng, ánh mắt của nàng, không thể thay đổi được, trên người còn có vài phần như cũ.



Đêm hôm đó sau khi trở về, hắn một mực hoài nghi nàng chính là Vãn Thanh, bởi vì nụ cười kia, liền cho người đi điều tra, Phong Quốc vốn dĩ không có! Nữ tử này rõ ràng nói láo.



Vãn Thanh nhảy xuống Lạc Nhật nhai, là chuyện quá mức ly kỳ, mặc dù nàng ác độc, mất đi hài nhi là đả kích quá lớn, nhưng nàng không phải loại người dễ dàng tự tử như thế, nàng rất kiên cường, điều này hắn biết rõ.



Lại thêm một điểm, hôm trước. Hắn cho người đi thám thính Lạc Nhật nhai, không nghĩ tới, ở giữa nơi này, có một thạch động, là một thế giới khác. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn



Phát hiện này, khiến hắn lại càng hoài nghi.



Hôm nay, mời nàng đến hồ Thanh Ngọc này, cũng là để thử thăm dò nàng.



Một khúc đàn xong, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Phượng gia?"



"Không tệ, không tệ." Phượng Cô đem chén rượu nhẹ đặt xuống, rồi sau đó vỗ tay tán thưởng, trong mắt không chỉ tán thưởng mà còn có hàm ý sâu xa, mang theo chút thăm dò.



Vãn Thanh hiểu rõ ý tứ trong đôi mắt kia, nhưng lại tự tin ngay nàng biết, mặc dù dung nhan mình đã thay đổi nhưng tiếng nói nhất thời khó đổi, Phượng Cô đúng là nghi ngờ, nhưng, nàng đã sớm dự liệu, phòng bị trước. Không hề sợ hắn thăm dò, thoải mái đón nhận sự dò xét của hắn.


Xem ra, vẫn phải dựa vào chính mình.



Thừa dịp hắn đi, Vãn Thanh cũng lên tiếng: "Phượng gia, hôm nay không vui, thứ lỗi cho Tình Thiên không ở lâu." Nói xong lạnh lùng xoay người, một thân váy tung lên, cả người mang đến hương khí.



Phượng Cô đột nhiên lạnh nhạt nói: "Chậm đã."



Vãn Thanh không có xoay người, lạnh lùng nói: "Không biết Phượng gia còn có gì căn dặn?"



"Thật sự, ngươi không phải Thượng Quan Vãn Thanh?" Hắn lại hỏi, nhìn nàng rời đi, đột nhiên tâm suy đoán, người này, chính là Vãn Thanh.



Mặc dù lời nàng nói thập phần có lý, nhưng, Phượng Cô không muốn tin nàng không phải Vãn Thanh, vừa nghĩ đến đó, nhìn thấy dáng người nàng quay đi, lại càng khiến hắn khẳng định.



Trên người nàng, không có mùi son phấn nồng nặc, chỉ có mùa thơm nhàn nhạt, tựa hồ giống như mùi hương mang trên người Vãn Thanh.



Miệng hắn khẽ cười, trong lòng khẳng định.



Nhưng, đến thế nào mới có thể khiến nàng thừa nhận nàng chính là Vãn Thanh?



Thuật đổi dung!



Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu nàng dùng thuật này, chỉ cần gặp nước, trên mặt ắt lộ sơ hở! Nhìn lại, Tình Thiên đang đứng ở biên thuyền.



Trong lòng hắn sinh kế, ngón tay thon dài duỗi ra, âm thầm vận lực, khí bắn thẳng đến huyệt vị sau lưng Tình Thiên.



Cả người nàng đột nhiên mềm nhũn, cả người không khống chế được, liền ngã về phía trước.



Trong tích tắc sự việc quá nhanh, Lan Anh đứng gần cũng không phản ứng kịp.



Chỉ nghe bùm một tiếng, Vãn Thanh cả người ngã xuống hồ.



Nàng vốn dĩ không biết bơi, vừa rơi xuống nước, nước mắt đã chảy tràn, giãy dụa thất thanh hô: "Cứu mạng!"



Lan Anh cả kinh, cũng nhảy bùm xuống.



Phượng Cô đứng tại trên thuyền nhìn, ngay lúc Lan Anh sắp tiếp cận Vãn Thanh, liền đến sau thân Lãnh Sâm, nhẹ nhàng đưa nàng lên thuyền. (cái nè, em cũng hok hiểu bác ý dùng trò gì mang nàng lên T_T)



Vãn Thanh không thở nổi, gắt gao cầm lấy ống tay áo Phượng Cô, như tìm được một nơi an toàn, hổn hển đứng lên.



Nước… thật đáng sợ.



Một chiêu kia, mặc dù không biết ai xuất chiêu, nhưng Vãn Thanh hiểu, là do Phượng Cô, nhất định do hắn gây ra.



May là nàng sớm nghĩ đến chiêu này, dung nhan mới này của nàng, phải có nước chuyện tẩy rửa mới tẩy trôi được phấn, những thứ khác, không có hiệu quả.



Nhưng, loại phấn này không nền dùng thường xuyên, sẽ hại tới da, vì hôm nay phải tiếp xúc với hắn, nàng mới dùng tới, không ngờ công dụng a!



Cái tên… Phượng Cô này cũng quá khôn ngoan, đẩy nàng xuống nước.



Trong lòng thầm mắng vài câu, sau đó ngẩng đầu lên cảm kích: "Đa tạ Phượng gia cứu giúp."



"Tình Thiên cô nương cần phải khách khí!" Phượng Cô vừa nói, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, tựa hồ muốn tìm một điểm sơ hở, nhưng tiếc là, hồi lâu vẫn không kiếm ra một điểm gì, khuôn mặt kia vẫn hoàn hảo như ban đầu.



Có chút giận dữ!



Có chút thất vọng!



Đột nhiên hắn nhẹ nhàng buông nàng ra: "Tình Thiên cô nương mau thay đồ."



Nói xong, quay đầu, trên mặt một mảnh đau thương kéo đến.



Không phải nàng, không phải nàng! Vậy thì, nàng ở nơi đâu?



Trong lòng hắn, không thể nào tin, nàng đã chết.



Nhìn Phượng Cô như thế, trong lòng Vãn Thanh có chút chùng xuống, không biết tại sao khi biết được nàng không phải Vãn Thanh ánh mắt hắn lại đau thương như thế?



Là hắn quan tâm nàng sao?



Không thể!



Trong lòng đã quyết.



Ngay cả khi hắn quan tâm nàng, cũng không thể. Mọi thứ đã trở thành thương tổn, không thể quên đi! Hắn hại nàng, không thể một hai câu là xong.



Nhẹ nhàng lắc đi những giọt nước. Nàng chậm rãi xoay người, mượn tay người võ vệ bên cạnh, đi lên bờ.